Siêu Cấp Cường Giả

Chương 540: Qua tử không dạy qua tôi cúi đầu!




3 ngày sau.

Lễ tang của Tiêu gia lão thái gia được cử hành ở Bát Bảo Sơn, tất cả những vị đại lão đều đến tham gia lễ tang.

Từ lúc Tiêu gia lão thái gia xuống mồ thì trận chiến không có khói thuốc súng kia cũng dần dần hạ màn, ở trong trận này Diệp gia giành được thắng lợi.

Sau khi lễ tang kết thúc, các vị đại lão khắp nơi đều đi cả, chỉ có Trần Quốc Đào ở lại.

- Lão Tiêu, ông làm như vậy cũng quá tuyệt tình chứ?

Trần Quốc Đào nhíu mày nói với Tiêu Nguyên Thanh.

Đối mặt với lời chất vấn, chỉ trích của Trần Quốc Đào thì sắc mặt Tiêu Nguyên Thanh lạnh lùng:

- Ông nói ta tuyệt tình cũng tốt, vong ân bội nghĩa cũng thế, Tiêu gia chỉ có thể làm đến một bước này.

- Ông…

Sắc mặt Trần Quốc Đào tỏ ra tức giận, lớn giọng:

- Được rồi, cho dù ông vì lợi ích của Tiêu gia, mặc kệ sống chết của Đông Lai nhưng vì sao ông lại không cho Đông Lai gặp mặt lão thủ trưởng lần cuối, ông chỉ để cho hắn đứng ở ngoài biệt thự, cúi đầu, kinh lễ là sao? Hơn nữa, tại sao ông lại đem chuyện này công bố ra ngoài. Chẳng lẽ ông không biết làm như vậy là hơi quá đáng sao?

- Lúc ấy ta vắng mặt, nếu có mặt ở đó thì ta sẽ để hắn gặp mặt lần cuối.

Tiêu Nguyên Thanh nói xong thì vẻ mặt toát lên vài phần nghi ngờ:

- Còn về phần tiết lộ ra ngoài thì không phải ý của ta hơn nữa không phải do người Tiêu gia gây ra.

- Không phải người của Tiêu gia thì là ai?

Trần Quốc Đào tỏ ra ngóng nảy.

- Lúc ấy một màn kia bị Diệp Thạch, Tần Hồng Sơn nhìn thấy, rất có thể đây là ý của Diệp Thạch.

Tiêu Nguyên Thanh trầm ngâm một lát. Nói:

- Ngoài ra còn có một khả năng khác.

- Là gì?

- Bùi Đông Lai cố ý tiết lộ.

- Làm sao có thể được?

Nghe được Tiêu Nguyên Thanh nói như thế thì Trần Quốc Đào mở to 2 mắt nhìn, ở hắn xem ra thì tình cảnh Bùi Đông Lai bây giờ đã không còn lạc qua, làm sao lại chủ động tuyên bố chuyện mình và Tiêu gia phân rõ giới hạn?

- Tuy rằng ta để cho hắn cùng Tiêu gia phân rõ giới hạn nhưng mà ta cũng không nói Tiêu Cuồng rời khỏi Đông Hạ hội. Text được lấy tại Truyện FULL

Ánh mắt Tiêu Nguyên Thanh lóe lên, nói:

- Ngoài ra, hắn còn nói cho ta biết, ngày cha ta qua đời thì hắn sợ Tiêu Cuồng không khống chế được mà lái xe gây tai nạn cho nên hắn mới chở Tiêu Cuồng về, còn về phương diện khác thì hắn muốn nói lời cảm ơn với cha ta, hắn muốn đến đưa tiễn cũng không phải là để lấy lòng Tiêu gia cũng không phải vì muốn để Tiêu gia che chở.

- Những việc này làm ta có cảm giác được việc này là do hắn cố ý truyền ra ngoài.

Tiêu Nguyên Thanh giận dữ nói:

- Tuy rằng chuyện này có chút khó tin.

- Nếu thật là hắn làm thì hắn muốn làm gì?

Nghe Tiêu Nguyên Thanh nói thể thì vẻ tức giận trên mặt Trần Quốc Đào biết mất, mà thay vào đó là sự nghi hoặc.

- Không biết.

Tiêu Nguyên Thanh lắc lắc đầu. Hắn đoán không ra dụng ý của Bùi Đông Lai.



Bởi vì cùng Tiêu gia phân rõ giới hạn, Bùi Đông Lai không đi tham gia lễ tang của Tiêu gia lão thái gia, nói chính xác ra là hắn không có đủ tư cách.

Lúc này đây, sau khi kết thúc luyện công buổi sáng thì hắn giống như 3 ngày trước, lái xe đến phân bộ tập đoàn Đông Hải tại Yên Kinh, mà Long Ngũ thì giống như là âm hồn bất tán đi sát sau hắn, bất quá cũng không có đi vào phân bộ Yên Kinh mà là ở trong xe chờ.

- Bùi đổng.

Biết được Bùi Đông Lai đến đây thì Lôi Đại Bằng sớm đã đứng ở trước cửa, thấy Bùi Đông Lai đi vào đại sảnh thì vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Nhân viên công tác thấy thế cũng không tỏ ra kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, ngược lại ánh mắt bọn hắn nhìn về Bùi Đông Lai tràn ngập vẻ ngưỡng mộ hoặc là nói ái mộ, ở các nàng xem ra thì Bùi Đông Lai có thể nắm được tập đoàn Đông Hai trong tay, quả thật chính là một Cao phú suất.

- Đi lên rồi nói.

Bùi Đông Lai cười nhẹ, quay đầu nói với Lôi Đại Bằng.

- Vâng.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt của Bùi Đông Lai thì theo bản năng Lôi Đại Bằng gật đầu, bất quá trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, hắn thật sự không rõ, tại sao Bùi Đông Lai lại còn có thể bình tĩnh như thế?

- Bùi đổng, Trang bộ trưởng nói hôm nay hắn có thời gian, có thể cùn ngài gặp mặt một lần.

Sau khi vào văn phòng thì Lôi Đại Bằng mở miệng hội báo.

Ở trong 3 ngày qua, thì hắn dựa theo lời phân phó của Bùi Đông Lai mà lần lượt liên hệ với những nhân vật có mạng lưới quan hệ bạch đạo của tập đoàn Đông Hải, bất quá những vị quan lão gia này đều từ chối gặp mặt, lý do đủ loại ví như công tác bạn rộn, đã có tiệc… nhưng nguyên nhân chân thật chỉ có 1 là Bùi Đông Lai lâm vào tuyệt cảnh.

- Tối nay 7h tôi sẽ gặp mặt ông ta, ông hãy sắp xếp chỗ đi.

Nghe được Lôi Đại Bằng hội báo thì khóe miệng Bùi Đông Lai nở ra nụ cười khiến cho người ta không dễ phát giác, cảm giác kia giống như hắn đợi giờ phút này đã lâu.

Lôi Đại Bằng nghe thế, mặc dù trong lòng cảm thấy Bùi Đông Lai thần bí nhưng mà hắn cũng không dám hỏi nhiều mà lĩnh mệnh, sau đó lấy điện thoại ra liên hệ với Trang bộ trưởng.

6h30, Bùi Đông Lai một mình lái xe đến một nhà hàng 5 sao có tên là " Đông Duyệt", sao khi đi vào phòng thì hắn ngồi rên ghế salo, đợi Trang Nham đến.

Gần 7h thì Trang Nham mới đến.

- Thật có lỗi, Bùi tiên sinh, trên đường kẹt xe.

Sau khi đi vào phòng thì Trang Nham liền hướng về Bùi Đông Lai nở ra nụ cười xin lỗi.

Đối mạt với lời khách sáo, giả dối của Trang Nham thì Bùi Đông Lai cũng không có tức giận mà mỉm cười, đứng dậy rồi làm ra một động tác mời:

- Trang bộ trưởng, mời.

Trang Nham cười cười rồi ngồi xuống.

Đợi sau khi Trang Nham ngồi xuống thì Bùi Đông Lai tự mình rót cho Trang Nham một ly trà, sau đó rút một điếu thuốc, đưa cho Trang Nham, rồi tự mình đốt cho Trang Nham.

- Bùi tiên sinh, mấy ngày nay thật sự quá bận nên không có thời gian, xin cậu thông cảm.

Hút một hơi thuốc, Trang Nham chủ động mở miệng nói.

Bùi Đông Lai cũng tự mình châm một điếu thuốc rồi cười nói:

- Trang bộ trưởng thân ở chức vị quan trọng, có thể bớt thì giờ đến gặp mặt Bùi mỗ thì Bùi mỗ đã cảm thấy vinh quang và may mắn rồi.

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhớ lại những việc mà Bùi Đông Lai làm trong nửa năm nay thì trong lòng Trang Nham không khỏi cảm thán 'Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây'.

Sau đó, thức ăn được dọn lên, đợi vài MM phục vụ rời khỏi phòng thì Bùi Đông Lai giơ chén rượu lên, nói:

- Trang bộ trưởng, vì sự hợp tác trước kia của chúng ta, trước tiên cạn một chén.

- Cạn ly.

Sau khi uống xong một chén rượu thì nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai không giảm:

- Trang bộ trưởng, nếu như tôi đoán không sai thì hôm nay ông đến ăn cơm cùng tôi là bởi vì ông đã làm ra lựa chọn là cũng phân rõ giới hạn với tập đoàn Đông Hải sao?

"Ách..."

Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ nói thẳng như thế, Trang Nham khẽ nhếch miệng, vẻ tươi cươi cứng ngắc ở trên mặt, bất quá hắn liền che dấu, ngữ khí lộ ra bất mãn:

- Bùi tiên sinh, ý của cậu là gì?

"Ba!"

Không trả lời, Bùi Đông Lai châm một điếu thuốc lá, phun ra một ngụm khói, cười híp mắt nhìn vào Trang Nham, gằn từng chữ:

- Trang bộ trưởng, chuyện cho tới bây giờ chúng ta không cần phải đóng kịch nữa, có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng ra đi.

Lại nghe Bùi Đông Lai nói thẳng như thế thì Trang Nham để ly rượu trong tay xuống, chân mày nhíu lại, nhìn vào Bùi Đông Lai mà không nói gì.

Trong lúc nhất thời, cả phòng trở nên yên tĩnh lại, không khí cũng trở nên có chút áp lực.

- Thật có lỗi, Bùi tiên sinh, tôi cũng có chỗ khó xử của tôi, xin cậu có thể hiểu được.

Rất nhanh, Trang Nham mở miệng, bộ dạng tỏ ra khiêm tốn hơn, cảm giác kia giống như là đang trao đổi vật gì đó với Bùi Đông Lai:

- Mặt khác tôi không dám cam đoan, chỉ có một chút---tôi sẽ không trả đũa.

- Ông chắc chắn sẽ không.

Bùi Đông Lai cười cười, trong nụ cười mang theo vài phần đùa cợt:

- Bởi vì như vậy, bọn ông vạch mặt cùng tôi, ông có biết lấy tính của tôi thì tuyệt đối sẽ không để ông dễ chịu. Giống như lời nói của đám người các ông, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, trên thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí.

Trang Nham trầm mặc lại.

Đúng theo lời Bùi Đông Lai nói, tuy rằng hắn âm thầm phân rõ giới hạn cùng với tập đoàn Đông Hải, đồng thời tiêu hủy đi một ít chứng cớ, nhưng mà bởi vì hắn sợ hãi bên Bùi Đông Lai còn lưu lại những thứ xấu của hắn, hoặc là nói sẽ cá chết lưới rách cho nên hắn cũng không dám đầu nhập vào Diệp gia mà là đứng ở giữa.

- Nếu tôi đoán không sai thì 5 người khác cũng có quyết định giống như ông.

Mắt thấy Trang Nham trầm mặc, Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa.

Trang Nham trầm mặc mà gật đầu, trong òng cảm thấy có chút buồn bực và khẩn trương, vì thế hắn liền châm một điếu thuốc lá.

- Cuối cùng, hôm nay ông đến gặp tôi, hẳn là không chỉ muốn hướng tôi để tỏ ra thái độ đơn giản như vậy.

Bùi Đông Lai bóp tắt thuốc lá, giọng nói không lớn nhưng đủ làm cho trái tim Trang Nham trầm xuống:

- Cuộc tranh đấu của mặt trên sắp hạn màn rồi, Diệp gia hắn là sắp hướng về phía tôi mà khai đao, ông là muốn đến nói cái gì đây?

- Thật có lỗi, Bùi tiên sinh.

Chẳng biết tại sao, nghe được những lời này thì toàn thân Trang Nham cảm thấy sợ hãi vì thế hắn liền khẩn trương đứng lên, lại nói xin lỗi:

- Tôi cũng là bất đắc dĩ….

- Nói đi, Diệp gia để ông mang đến cái gì?

Bùi Đông Lai dựa đầu vào ghé, ta phải để trên bàn, gõ nhẹ, cắt ngang lời nói của Trang Nham.

Trang Nham do dự một chút, nói:

- Người phụ trách của GZW muốn gặp mặt cậu vào ngày mai?

- GZW?

Bùi Đông Lai nghe vậy thì cười lạnh:

- Diệp gia thật âm hiểu am, biết rõ muốn làm tập đoàn Đông Hải sụp đổ sẽ không dễ cho nên muốn cầm thượng phương bảo kiếm đến trảm ta, muốn đẻ cho mặt trên thu mua cổ phần của tập đoàn Đông Hải, nếu như tôi từ chối thì Diệp gia liền có lý do để xuống tay với tập đoàn Đông Hải, nếu như tôi chấp nhận thì sẽ mất đi quyền khống chế đối với tập đoàn Đông Hải, cả 2 đều là chết, sớm muộn chỉ là thời gian.

Trang Nham không dám nói tiếp, nhưng trong lòng chấp nhận lời nói của Bùi Đông Lai.

Sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia thì chỗ dựa vững chắc bây giờ của Bùi Đông Lai là tập đoàn Đông Hải, như vậy nếu mất đi tập đoàn Đông Hải thì Bùi Đông Lai đối với Diệp gia chỉ là một con kiến, đến lúc đó thì Diệp gia có thể bóp chết Bùi Đông Lai.

- Trở về nói cho vị quan gia GZW kia, ngày mai tôi sẽ đến Đông Bắc tảo mộ, không có thời gian gặp mặt.

Im lặng trong phòng, lại vang lên giọng nói của Bùi Đông Lai, ngữ khí lạnh lẽo như băng:

- Mặt khác, nói hắn chuyển lời cho lão bất tử kia của Diệp gia rằng: Qua tử đã dạy tôi rất nhiều thứ, chỉ riêng việc cúi đầu trước địch nhân là không có dạy.