Trong biệt thự, thức ăn đã được dọn hết lên trên bàn.
Bên bàn ăn, Hạ Y Na cầm điện thoại mà gọi.
- Thật xin lỗi quý khách, thuê bao…
Mười mấy giây sau thì giọng nói của vị tiểu thư trực tổng đài vang lên khiến cho Hạ Y Na nhíu mày, mang theo vài phần lo lắng nàng hỏi Tần Đông Tuyết:
- Đông Tuyết, cậu ta không nghe điện thoại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Chắc là cậu ta đang trên đường trở về.
Tần Đông Tuyết cố gắng an ủi Hạ Y Na.
Nói xong, Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na 2 người không hẹn mà đem ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh tối đen.
Trong lơ đảng, chân mày 2 người nhíu lại, phần lo lắng trong lòng càng đậm hơn.
Trên ban công một tòa biệt thự khác.
- Hội trưởng, Lãnh Vô Cực không phải nói hắn giết Bùi Đông Lai giống như là giết gà sao?
Hoàng Oanh nhớ tới những lời tự tin của Lãnh Vô Cực thì nhịn không được mà hỏi:
- Nhưng…nhưng mà lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa có giết chết Bùi Đông Lai?
Vì sao?
Trả lời Hoàng Oanh chính là hành động thực tế của Bùi Đông Lai.
Trong màn đêm, đây là lần đầu tiên hắn phát động công kích.
Hắn đánh ra sát chiêu " Lôi Đình" trong Bùi gia quyền.
Hắn đem toàn bộ phẫn nộ và hận ý hóa thành một quyền phản kích.
Đây cũng chính là Một kích tất sát.
Nhưng mà.
Lãnh Vô Cực hoàn toàn không có để ý đến một quyền đáng sợ này, ở hắn xem ra Bùi Đông Lai chỉ là Ám Kính đại thành, công kích tay không căn bản là không thể tạo thành thương tổn đối với hắn.
"Hừ!"
Bởi vì có tâm lý như thế cho nên mặc dù không thể rút kiếm ra được nhưng hắn vẫn khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi vung chưởng nghênh đón.
Chưởng khắc quyền.
Điểm này, võ giả bình thường đều biết, huống chi Lãnh Vô Cực?
"Bốp"
Chưởng quyền giao nhau, kình lực trên tay Bùi Đông Lai đột nhiên bùng nổ.
"Bốp"
Tiếng kình lực va chạm nhau, kình lực trên tay của Lãnh Vô Cự trong nháy mắt liền bị triệt tiêu, bàn tay trực tiếp biến thành một đống thịt nát.
Trong phút chốc, huyết nhục bay tứ tung.
Nhưng mà.
Quyền thế Bùi Đông Lai không giả, hướng tới thân thể Lãnh Vô Cực oanh tới.
"Ách..."
Có lẽ tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh, thế cho nên Lãnh Vô Cực không kịp nhận thấy được cơn đau trên bàn tay, mà là trừng to mắt, khẽ nhếch miệng, trơ mắt nhìn nắm đấm của Bùi Đông Lai oanh tới.
"Bốp"
Ngay sau đó.
Âm thanh nặng nề lại vang lên, nắm đấm của Bùi Đông Lai đã oanh vào ngực Lãnh Vô Cực, kình lực liền đánh toàn bộ vào thân thể của Lãnh Vô Cực.
Lực lượng khủng bố làm cho thân thể Lãnh Vô Cực cong lại giống như con tôm khô, sau đó, cả người hắn liền bay ngược ra sau.
"Phốc"
Trên không, lục phủ ngũ tạng của Lãnh Vô Cực hoàn toàn bị chấn vỡ, khí huyết trong người tan rã, phún ra một búng máu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Rầm"
Thân thể của Lãnh Vô Cực liền nện vào một thân cây to ven đường.
"Rắc"
Thân cây không chịu được lực lượng khủng bố của Lãnh Vô Cực cho nên liền gãy xuống, mà Lãnh Vô Cực cũng rơi xuống, hung hăng đập xuống đất, giống như là một con chó chết.
"Ọe..Ọe"
Sau khi ngã xuống đất thì cả người Lãnh Vô Cực cuộn tròn một chỗ, không ngừng mà run lên, mỗi lần run là mỗi lần hắn phun ra một ngụm máu tươi, hít thì ít mà thở ra thì nhiều, sinh mạng của hắn đã tới cuối đường.
Ngũ tạng lục phủ bị chấn nát, cho dù là Hoa Đà sống lại cũng không pháp cứu vãn.
Thân là cao thủ Hóa Kính nhập môn thì Lãnh Vô Cực biết điểm này nhưng mà hắn không cảm thấy sợ hãi, mà cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Mày… Mày …Ọe….
Lãnh Vô Cực khó khăn há mồm ra, cố gắng hướng về phía Bùi Đông Lai như muốn nói cái gì nhưng mà kết quả lại phun ra một ngụm máu.
Nhưng mà.
Sau khi phun ra một ngụm máu này thì hơi thở Lãnh Vô Cực trở nên chậm lại, ánh mắt cũng hiện lên vài tia thần thái.
Hồi quang phản chiếu!
- Sao mày lại mạnh như vậy?
Lãnh Vô Cực trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như hắn không tin tất cả chuyện xảy ra trước mắt là sự thật, hắn cũng không thể chấp nhận được việc bản thân là cao thủ Hóa Kính là bị một tên Ám Kính đại thành đánh bại.
- Võ giả Ám Kính đại thành làm sao có thể một quyền miễu sát được cường giả Hóa Kính nhập môn? Điều đó không có khả năng! Mày nhất định che giấu thực lực! Mày nhất định đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính nhập môn, thậm chí mày đã đạt đến Hóa Kính đại thành rồi, có đúng không?
Không trả lời câu hỏi của Lãnh Vô Cực, ánh mắt Bùi Đông Lai nhìn về phía ban công ở phía xa xa.
Trên ba công, thông qua ống nhòm quân sự thì Hoàng Oanh và Diệp Tranh Vanh đều thấy được một màn như vậy.
Tất cả chuyện này, trực tiếp khiến cho 2 người Diệp Tranh Vanh cùng Hoàng Oanh ngây dại, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?
"Bá!"
Không đợi có câu trả lời thì 2 người đều thấy được Bùi Đông Lai đang nhìn về phía này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng và sát ý.
Ánh mắt ẩn chứa sát ý quét tới đã làm cho 2 người Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, sắc mặt bọn hắn cuồng biến, sau đó chỉ cảm giác được dường như trên cổ có một thanh đao đang kề vào. Cả người lạnh như băng, lông tơ nổi lên, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hắn muốn giết ta!
Ý nghĩ tràn tràn ngập lòng bọn hắn khiến cho 2 chân bọn hắn như muốn nhũn ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Không chỉ nói Ám Kính đại thành, mặc dù Hóa Kính nhập môn cũng không có uy lực như thế, mày nhất định là đã đạt đến Hóa Kính đại thành.
Lãnh Vô Cực thấy Bùi Đông Lai không thèm hé răng trả lời mình thì hắn giống như kẻ điên, vẻ mặt oán độc nhìn về phía Bùi Đông Lai, khàn giọng hô:
- Bùi Đông Lai, mày che dấu quá sâu... Quá sâu...
Nói xong, đầu Lãnh Vô Cực lệch qua một bên, tăt thở ngay tại chỗ.
Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn vào Lãnh Vô Cực giống như là nhìn một kẻ đáng thương.
- Hội… Hội trưởng làm sao bây giờ?
Mắt thấy ánh mắt không còn nhìn về phía bên này thì nổi sợ hãi trong lòng Hoàng Oanh đã giảm bớt, nàng thất kinh hỏi:
- Có nên báo cảnh sát không?
Đúng rồi, báo cảnh sát.
Bùi Đông Lai giết chết Lãnh Vô Cực, chứng cớ vô cùng xác thực!
Trong lòng Diệp Tranh Vanh vừa động, nhưng mà hắn cũng biết, việc quan trọng trước mắt là rời khỏi nơi này.
"Bộp..Bộp..Bộp"
Không đợi Diệp Tranh Vanh nói cái gì, làm cái gì. Đột nhiên tiếng bước chân nặng nề vang lên, một đạo thân ảnh xuất hiện ở trươc cửa ban công rồi hướng về phía Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh đi tới.
Thình lình nghe được tiếng bước chân thì cả Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh sợ tới mức cùng một lúc quay đầu lại nhìn.
"Ách..."
Ngay sau đó, hai người đều là há to miệng.
Bởi vì... Hiện ra ở trong tầm mắt 2 người chính là... Long Vương Diệp Cô Thành!
- Thật bất ngờ đúng không?
Diệp Cô Thành lạnh lùng nhìn vào Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh:
- Các ngươi vốn nghĩ, người chết hẳn là Bùi Đông Lai, chứ không phải là Lãnh Vô Cực.
"Ực"
2 người muốn nói cái gì đó nhưng mà liên tiếp xảy ra những chuyện chấn kinh như thế này đã làm cho bọn hắn hoảng sợ, không biết nên nói cái gì.
- Cuộc chiến vừa rồi, ngay khi đợt công kích đầu tiên của Lãnh Vô Cực không thể giết chết Bùi Đông Lai thì thắng bại đã phân rõ. Từ lúc đó về sau thì nếu như Bùi Đông Lai muốn giết chết Bùi Đông Lai cũng dễ như trở bàn tay.
Diệp Cô Thành lạnh lùng nói:
- Nhưng mà hắn không có làm như vậy, mà trốn tránh, thẳng cho đến cuối cùng mới một quyền đánh chết Lãnh Vô Cực, biết đây là tại sao không?
- Tại sao?
Theo bản năng Hoàng Oanh mở miệng hỏi.
- Bởi vì hắn sớm đã phát hiện các ngươi! Hơn nữa... Hắn đoán được các ngươi sẽ lấy việc hắn giết Lãnh Vô Cực làm nhược điểm, lợi dụng thủ đoạn pháp luật để đối phó với hắn.
Giọng nói Diệp Tranh Vanh trầm xuống:
- Là hắn cố ý, hắn dùng một kích giết chết Lãnh Vô Cực là bởi vì đó là tự vệ, hắn không để cho các ngươi có thể nắm được bất cứ nhược điểm gì của hắn.
Tự vệ?
"Ách..."
Diệp Tranh Vanh cùng Hoàng Oanh lại một lần nữa bị sợ ngây người, trong lúc chiến đấu sinh tử Bùi Đông Lai lại còn lo lắng đến việc tự vệ?
Điều này sao có thể?
- Không có khả năng... Đây tuyệt đối không có khả năng! Đây chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Dường như Diệp Tranh Vanh không tin Bùi Đông Lai sẽ tính kế suâ như thế, hắn điên cuồng mà lắc đầu:
- Thực lực của hắn chỉ mạnh hơn Lãnh Vô Cực mà thôi.
- Diệp Tranh Vanh, luận về võ lực thì Bùi Đông Lai bóp chết ngươi giống như một con kiến, luận về mưu trí thì ở trước mặt hắn ngươi chỉ là một đứa con nít ranh, ngươi căn bản không đủ tư cách để làm đối thủ của hắn.
Diệp Tranh Vanh lạnh giọng cảnh cáo:
- Hôm nay, ta xem ngươi là cháu của ta nên cứu ngươi một mạng, nhưng mà nếu ngươi liều lĩnh tiếp tục trêu chọc hắn thì không ai có thể cứu ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.
Nói xong, Diệp Tranh Vanh xoay người rời đi.
"Bá!"
Bên tai vang lên lời nói không chút lưu tình của Diệp Tranh Vanh, nhìn bóng lưng Diệp Cô Thành rời đi thì Diệp Tranh Vanh chỉ cảm thấy có một thanh chủy thủ đang đâm vào trái tim của hắn, làm cho niềm tin, phần kiên cương trong người hắn vỡ vụ. Cả người hắn vô lực xụi lơ trên mặt đất, trên mặt cũng không tìm được nửa điểm huyết sắc.
Nhìn Diệp Tranh Vanh xụi lơ trên mặt đất thì đây là lần đầu tiên Hoàng Oanh nàng cảm nhận được, thái tử người mà nàng ái mộ lại nhỏ yếu như vậy.