Siêu Cấp Cường Giả

Chương 503: Ở thiên đường hay là ở phía sau màn




Yên Kinh, Hoàng Gia Lâm Viên.

Vừa mới kết thúc một hội nghị quan trọng, sau khi trở lại văn phòng thì Tần Hồng Sơn cũng không có ký văn kiện như thường ngày mà cầm lấy một xấp tài liệu có liên quan về vụ án ở Giang Lăng.

Sau khi coi xong xấp tài liệu này thì Tần Hồng Sơn rút ra một điếu thuốc, châm lửa lên rồi hút lấy 2 hơi, sau đó lấy điện thoại di động ra rồi bấm số của Tần Tranh.

- Cha.

Điện thoại được chuyển. Trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Tần Tranh.

- Nói chuyện có tiện hay không?

Tần Hồng Sơn bóp tắt tàn thuốc, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

- Được.

Đầu bên kia điện thoại, Tần Tranh bước tới trước cửa văn phòng rồi đóng lại.

- Chuyện tình ở Giang Lăng, con thấy sao?

Tần Hồng Sơn hành văn gãy gọn, đi thẳng vào vấn đề.

Tần Tranh hơi trầm ngâm rồi giải thích:

- Hẳn là do một tay Bùi Đông Lai thúc đẩy, hắn vốn dùng thủ đoạn của người hắc đạo, khiến cho náo động lên, đợi đến thời cơ chín mùi thì liền ra đòn sát thủ, đem Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn vào tròng, còn bản thân thì đừng bên ngoài. Không thể không nói, chiêu này rất độc.

- Nói tiếp.

Tần Hồng Sơn không có tỏ thái độ, mà là muốn nghe tiếp, dường như hắn muốn dùng phương thức này để thảo luận với Tần Tranh, lại muốn dùng phương thức này để khảo nghiệm Tần Tranh.

- Bùi Đông Lai có thể không quan tâm, trừ không có để lại bất cứ chứng cớ gì thì có thể là dựa vào việc Tiêu gia lão gia vì hắn xuôi Nam.

Tần Tranh tiếp tục nói:

- Vụ án ở Giang Lăng đã kinh động cả nước, là nơi mà ánh mắt quần chúng nhân dân nhìn vào, càng quan trọng hơn là vụ án lần này lại có liên quan đến thế lực quốc ngoại. Ở Tiêu gia lão thái gia tự mình mình ra mặt giám sát, uy hiếp thì cho dù Diệp Tranh Vanh không có bị lao ngục tai ương, con đường làm quan cũng chấm dứt. Hoàn toàn trở thành con tốt bị Diệp gia vứt bỏ. Còn về phần Dương Viễn thì chẳng những hắn có liên quan đến vụ án lần này mà hơn nữa những thứ mà hắn làm trong dĩ vãng đã được lật ra, chỉ dựa vào những việt kia thì cả đời còn lại của hắn cũng đã ở trong ngục giam rồi.

- Đúng như lời của con nói, chiêu này của Bùi Đông Lai rất độc. Chẳng những gậy ông đập lưng ông, trả thù Diệp gia, hơn nữa làm cho Diệp gia chỉ có thể đem lửa giận nuốt vào trong bụng.

Giọng nói Tần Hồng Sơn tỏ ra phức tạp:

- Tuy rằng Bùi Vũ Phu đã chết nhưng mà dựa vào 1 chiêu mà Bùi Đông Lai đã làm ở Giang Lăng thì chỉ sợ trong một thời gian nữa thì không nói các thế lực khác, cho dù là Diệp gia cũng sẽ không dám đụng vào hắn.

- Vâng.

Tần Tranh mở miệng phụ hoạ, nói:

- Có chỗ dựa Tiêu gia vững chắc này, lại thêm năng lực của hắn thì ở trong quốc nội này không có thế lực nào có thể động đến hắn.

- Tối hôm qua ta đã nói chuyện với tiểu Phong qua điện thoại, tiểu Phong nói cho ta biết, hẳn là Bùi Đông Lai cũng không có biết quyết định của chúng ta. Điều này cũng đáng để ăn mừng.

Tần Hồng Sơn nói xong, nhíu mày, giọng nói tỏ ra ngưng trọng:

- Ta gọi điện thoại cho con là muốn hỏi con, việc quan trọng trước mắt là chúng ta nên làm gì?

- Cha, cá nhân con cho rằng chúng ta tiếp tục yên lặng mà theo dõi kỳ biến

Tinh quang trong mắt Tần Tranh lóe ra, vẻ mặt cơ trí nói:

- Nếu chúng ta để cho Bùi Đông Lai biết được chúng ta không những không giúp hắn, còn cố gắng muốn làm dịu quan hệ với Diệp gia thì chỉ sợ sau này hắn sẽ đứng về phía đối lập vơi chúng ta, mà nha đầu Đông Tuyết kia hẳn là dựa vào hắn. Đây là điều thứ nhất.

- Thư 2, lần này Tiêu gia lão thái gia vì Bùi Đông Lai mà xuôi Nam, ra mặt, trong đó cũng có điều lừa dối, trước khi chân tướng chưa trồi lên khỏi mặt nước thì chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến là lựa chọn tốt nhất.

- Cuối cùng, tuy nói cây đổ bầy khỉ tan nhưng mà sự việc lần này Bạch gia lại không ra mặt, điều này đáng để chúng ta suy nghĩ lại. Lấy quan hệ giữa Diệp gia và Bạch gia thì lấy tác phong của Bạch gia thì lần này sẽ bỏ đá xuống giếng đối với việc Diệp Tranh Vanh bị bắt đi, phải là thuận nước đẩy thuyền mới đúng, chứ không phải là trầm mặc, đứng yên.

- Cái nhìn của con rất giống ta.

Trên mặt Tần Hồng Sơn lộ ra vẻ vui mừng, vui mừng rất nhiều, lại nghĩa nghĩ rồi nói:

- Việc quan trọng trước mắt là biết được quan hệ giữa Tiêu gia và Bùi Đông Lai, vì sao Tiêu gia lại 2 lần ra mặt giúp hắn. Như vậy đi, một hồi con hãy gọi điện cho Đông Tuyết để hỏi xem thử.

- Sau khi Bùi Vũ Phu chết, Bùi Đông Lai lâm vào tử cục, hành động của chúng ta đã làm tâm của Đông Tuyết chết đi, cho dù là biết thì chỉ sợ nó sẽ không nói ra.

Tần Tranh cười khổ thở dài một hơi, nói:

- Con sẽ cố gắng.

- Ừh.

Tần Hồng Sơn cũng thở dài, hắn làm sao lại nghĩ đến Bùi Đông Lai không những tuyệt địa phùng sinh, hơn nữa lại lấy không thể tưởng tượng nổi để hạ nhục Diệp gia?



Vào lúc 11h tại ĐH Đông Hải, lúc này Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na không có đến Giáo Học Lâu như ngày thường mà là giống như một cặp chị em, nắm tay đi xuống dưới cầu thang.

- Đông Tuyết, theo như lời của cha tớ nói thì chuyện ở Giang Lăng đã xảy ra một đoạn thời gian, theo lý thuyết thì Đông Lai cũng đã trở lại, nếu không thì chúng ta hãy gọi điện cho cậu ta, hỏi xem thử khi nào cậu ta mới trở về đây?

Sau khi rời khỏi Giáo Học Lâu thì Hạ Y Na chủ động đề nghị nói.

Tần Đông Tuyết mỉm cười lắc lắc đầu, nói:

- Không vội, nếu cậu ta không gọi điện cho chúng ta, điều đó chứng mình sự việc còn chưa xử lý xong.

- Được rồi.

Hạ Y Na uể oải gật gật đầu, sau khi Bùi Đông Lai đến Giang Lăng khoảng 2 ngày thì bởi vì quá mức lo lắng cho an toàn của Bùi Đông Lai nên nàng không có đến trường học, về sau Bùi Đông Lai làm ra phản kích, các nàng thông qua con đường đặc thù mà biết được Diệp Tranh Vanh và Dương Viễn đã bị mang đi, Tiêu gia lão thái gia ra mặt, mới có tâm tư đến trường đi học.

Mắt thấy bộ dạng uể oải của Hạ Y Na thì khóe miệng Tần Đông Tuyết nở ra nụ cười nhẹ, nàng muốn nói cái gì nhưng điện thoại của nàng lại rung lên.

Lấy điện thoại ra nhìn, thấy được người gọi đến là Tần Tranh thì nụ cười trên mặt Tần Đông Tuyết biến mất, chân mày níu lại.

Nghĩ một chút, Tần Đông Tuyết vẫn là nghe máy:

- Alo.

- Đông Tuyết.

Mắt thấy Tần Đông Tuyết ngay cả cha cũng không kêu thì đầu bên kia Tần Tranh cũng không có tức giận mà là cảm thấy tự trách, cũng rất bất đắc dĩ.

- Cha gọi điện thoại cho con hẳn là muốn hỏi quan hệ giữa Tiêu gia và Bùi Đông Lai chứ gì?

Không đợi Tần Tranh nói rõ ý đồ, Tần Đông Tuyết chủ động mở miệng, nhất châm kiến huyết.

"Ách..."

Đối với việc Tần Đông Tuyết có thể đoán được điểm này, Tần Tranh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chính là cảm thấy được hết sức khó xử, xấu hổ rất nhiều. Hắn chua sót cười, nói:

- Đông Tuyết, có một số chuyện mà chúng ta đều thật bất đắc dĩ, hy vọng con có thể hiểu được.

- Các người là bất đắc dĩ nhưng mà nam nhân của con cũng cửu tử nhất sinh.

Tần Đông Tuyết gằn từng chữ:

- Còn về quan hệ giữa Đông Lai và Tiêu thì cho dù có biết thì con cũng sẽ không bao giờ nói ra.

- Đông Tuyết.

"Đô... Đô..."

Sau đó, trong điện thoại liền vang ra những tiến "Đô... Đô..."

- Đông Tuyết, cậu không sao chứ?

Mắt thấy Tần Đông Tuyết phát hỏa, cúp điện thoại thì Hạ Y Na nhịn không được hỏi.

- Không sao.

Tần Đông Tuyết điều chỉnh lại cảm xúc rồi lắc đầu, sau đó đi thẳng về phía vườn trường, nhẹ giọng nói:

- Y Na, có lẽ chúng ta nên làm cho Đông Lai một số chuyện, hoặc nói là chia sẽ gánh nặng cho cậu ta.

- Được.

Hạ Y Na luôn luôn muốn vì Bùi Đông Lai làm những thứ gì, mỗi lần đều là hữu tâm vô lực, lúc này nghe Tần Đông Tuyết vừa nói như thế, vội vàng gật đầu phụ hoạ:

- Đông Tuyết, cậu nói như thế nào thì tớ sẽ làm như thế đó.

Tần Đông Tuyết gật gật đầu, đem kế hoạch của chính mình nói cho Hạ Y Na nghe.

Cùng lúc đó, sân bay Giang Lăng.

Tiêu gia lão thái gia đã ngồi trên máy bay, bay đi Yên Kinh.

Bùi Đông Lai cùng đoàn người Trần Quốc Đào rời khỏi sân bay, bởi vì những vị đại lão biết được suy nghĩ của 2 người cho nên cố tình đi cách 2 người Bùi Đông Lai và Trần Quốc Đào một đoạn, để không gian cho 2 người nói chuyện với nhau.

- Trần gia gia, cám ơn ngài.

Bước đi, đột nhiên Bùi Đông Lai dừng bước lại, cảm ơn Trần Quốc Đào. Hắn biết rõ, nếu như không có Trần Quốc Đào, ủng hộ và giúp hắn thì hắn không có khả năng vặn ngã Diệp Tranh Vanh, ngược lại hắn cũng không biết là số phận của hắn bây giờ sẽ như thế nào.

- Lại nữa, cút con mẹ nó cho lão tử.

Trần Quốc Đào luôn không thích những câu khách khí của Bùi Đông Lai, nghe được Bùi Đông Lai nói cảm ơn thì liền trừng mắt liếc Bùi Đông Lai một cái.

Dường như sớm đoán được Trần Quốc Đào sẽ nói như thế, Bùi Đông Lai chẳng những không thấy bất ngờ, trong lòng cũng thấy ấm áp, nhe răng nở nụ cười.

- Tiểu tử, trải qua một trận chiến này thì trong quốc nội tạm thời không có ai dám động đến cậu.

Nhìn vẻ mặt cười ngây ngô Bùi Đông Lai, Trần Quốc Đào hữu ý vô ý nhắc nhở nói:

- Nhưng mà điều này không có nghĩa là cậu có thể bình yên, ngược lại cậu nhất định phải cẩn thận, không nên đem nhược điểm lộ ra để đối phương bắt lấy. Tuy rằng lúc này ta có thể giúp cậu nhưng mà không có nghĩa là sau này ta sẽ còn giúp cậu nữa. Còn nữa, nếu như cậu làm ra những chuyện gây hại đến quốc gia, gây hại đến nhân dân thì Tiêu gia lão thái gia cung sẽ không giúp cậu mà sẽ xử lý nghiêm khắc theo pháp luật.

- Tôi biết.

Bùi Đông Lai gật đầu tỏ vẻ chính mình hiểu được.

- Nếu như cậu đã không muốn đi vào quân đội thì ta cũng không miễn cưỡng cậu nữa, cậu hãy tự thu xếp ổn thỏa đi, người khác không giúp được cậu đâu.

Trần Quốc Đào nói xong, nghĩ tới điều gì, cười tủm tỉm nói:

- Ta nghe nói cậu đã đáp ứng Tiêu gia lão thái gia rằng tháng 7 này sẽ suất đội đi đến Nga để tham gia bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ toàn cầu, đúng không?

- Ngài đã biết rõ lại còn cố hỏi.

Bùi Đông Lai nhịn cười không được, hắn cảm thấy được Trần Quốc Đào như vậy thực đáng yêu.

- Lão tử chính là muốn cậu xác nhận lại, cậu cười cái gì?

Mặt già Trần Quốc Đào đỏ lên, tức giận mắng:

- Lão tử mặc kệ chuyện của cậu nhưng mà nếu như cậu không đem chức quán quân về thì lão tử sẽ làm thịt cậu.

- Xin thủ trưởng yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

2 chân Bùi Đông Lai khép lại, cúi chào, cao giọng trả lời.

- Con thỏ nhỏ, cút đi.

Trần Quốc Đào cười nói một câu.

Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưngTrần Quốc Đào rời đi, sau đó mới thu hồi ánh mắt lại, nụ cười trên mặt biến mất.

Hắn nhịn không được ngẩng đầu, híp mắt, nhìn ánh mặt trời chói chang, dường như đang muốn tìm lấy bóng dáng của Bùi Vũ Phu trên bầu trời:

- Qua tử, giờ người đang ở Thiên đường phù hộ con hay là đang ở phía sau âm thầm bảo vệ con?

- Qua tử, con nhớ người.

Mặt trời đỏ giắt, tâm như vực sâu, hắn bị ánh mặt trời làm cho đỏ mắt.