Siêu Cấp Cường Giả

Chương 491: Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế! (10)




- Tiểu Diệp.

Thấy được đầu Diệp Tranh Vanh đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch thất thanh kêu rên thì Dương Viễn liền hoảng sợ sau đó hắn liền nắm chặt lấy bả vai của Diệp Tranh Vanh, cố gắng làm cho Diệp Tranh Vanh tỉnh táo trở lại.

“Ực…Hô..Hô ”

Bên tai nghe được lời kêu gọi của Dương Viễn, nhìn thấy khuôn mặt của Dương Viễn thì Diệp Tranh Vanh liền nuốt một ngụm nước bọt, sau đó thở dồn dập.

- Tiểu Diệp, cậu…cậu làm sao thế?

Mắt thấy Diệp Tranh Vanh dần dần thanh tỉnh, Dương Viễn buông tay ra hỏi.

Không trả lời.

Hình ảnh Nạp Lan Ngũ Khải bóp cổ hắn, hình ảnh Bùi Đông Lai Dịch Cốt Nạp Lan Ngũ Khải, hình ảnh cả hội sở Đường Hối nổ tung.

Tất cả những chuyện tối hôm qua liền hiện lên trong đầu của Diệp Tranh Vanh.

“Ọe”

Trong đầu hiện ra Bùi Đông Lai vung đao cắt từng miếng thịt của Nạp Lan Ngũ Khải thì Diệp Tranh Vanh chỉ cảm thấy dạ dày của mình run lên rồi liền nôn ra.

Thấy một màn như vậy thì Dương Viễn cũng không có hỏi thêm mà đợi Diệp Tranh Vanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Lúc chờ đợi thì lý trí nói cho Dương Viễn biết rằng tối qua Diệp Tranh Vanh đã trải qua một chuyện vô cùng kinh khủng, nếu không thì hắn cũng không có bộ dạng này.

- Bùi Đông Lai.

Sau khi nôn xong thì ngay cả miệng Diệp Tranh Vanh cũng không lâu, vẻ mặt kinh hồn hô lên tên của Bùi Đông Lai.

- Tiểu Diệp, cậu nói chuyện phát sinh ở hội sở Đường Hối….

Nghe được Diệp Tranh Vanh gọi tên Bùi Đông Lai thì đồng tử Dương Viễn phóng to, nhịn không được mà mở miệng.

- Đúng, là Bùi Đông Lai, đều do tên tạp chủng Bùi Đông Lai kia làm.

Mồm Diệp Tranh Vanh há to, thở hổn hển, nói.

- Tiểu Diệp, cậu không nên kích động, rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Thấy được bộ dạng như thế của Diệp Tranh Vanh thì Dương Viễn cũng không có phát hỏa mà là nhẫn nại hỏi.

- Cho tôi một điếu thuốc.

Dương Viễn vô lực nhắm mắt lại, lắc đầu, sau đó mở mắt ra, ý bảo Dương Viễn cho hắn 1 điếu thuốc.

Dương Viễn giữ im lặng, từ trong túi của mình lấy ra một gói thuốc rồi châm cho Diệp Tranh Vanh một điếu.

Dưới ánh đèn, Diệp Tranh Vanh liền dùng sức hút lấy điếu thuốc lấy.

Dần dần, nổi sợ hãi trên mặt Diệp Tranh Vanh đã biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm.

- Tối hôm qua, Bùi Đông Lai lẻn vào hội sở Đường Hối để giết người, hơn nữa hắn còn lợi dụng Nạp Lan Ngũ Khải gọi điện cho tôi, đem tôi dẫn dụ đến nơi ấy, thiếu chút nữa là hắn để Nạp Lan Ngũ Khải giết tôi, hơn nữa hắn còn làm trò, trước mặt tôi hắn hành hạ Nạp Lan Ngũ Khải đến chết.

Nói tới đây, trong đầu Diệp Tranh Vanh không khỏi nhớ lại cảnh tượng đêm qua, tay cầm điếu thuốc của hắn liền run lên. Sau đó hắn liền hút lấy một hơi rồi phun ra một ngụm khói, tiếp tục nói:

- Không chỉ có thể… Hắn còn trước mặt tôi mà làm nổ tung cả hội sở.

"Ách..."

Nghe được Diệp Tranh Vanh nói như thế thì Dương Viễn hoàn toàn bị sợ ngây người.

Đúng vậy...

Hắn giống như là một pho tượng, ngơ ngác đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Làm sao có thể?

Tại sao hắn lại dám làm thế?

Dương Viễn không ngừng hỏi điều này ở trong lòng mình nhưng mà không biết được đáp án.

Bởi vì...

Ở hắn xem ra, nếu như Bùi Đông Lai tính toán cá chết lưới rách thì hắn cũng không lưu lại mạng sống cho Diệp Tranh Vanh.

Mày nếu như Bùi Đông Lai không muốn ngọc thạch câu phần thì bản thân Dương Viễn hắn không thể tưởng tượng được, Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế. Đây chính là giết người rồi cho nổ tung trước mặt Diệp Tranh Vanh a.

Quả thật là một khiêu khích trắng trợn.

- Tên điên, hắn là một tên điên.

Diệp Tranh Vanh bóp tất tàn thuốc, giọng nói âm trầm nhưng mang theo vài phần sợ hãi:

- Chúng ta nhất định phải diệt trừ hắn.

- Hắn đúng là một tên điên.

Dương Viễn nói phụ họa sau đó cười lạnh:

- Người điên thông thường sẽ chết sớm, hắn cũng không phải là ngoại lệ.

- Lập tức phái người bắt hắn quy án.

Diệp Tranh Vanh nghe vậy thì liền xem bản thân mình giống như là quan tòa, nổi sợ hãi trong lòng đã biến mất, thay vào đó là vẻ hận ý khắc cốt minh tâm:

- Ta muốn cho hắn phải ném trải cuộc sống trong ngục giam, từ từ tra tấn hắn, để cho hắn sống không bằng chết.

- Những người chịu trách nhiệm đang đến hiện trường vụ án, một hồi tôi sẽ tổ chức một cuộc hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc thì lập tức phái người đến bắt hắn đem về quy án.

Dương Viễn gật đầu, đột nhiên trong lòng vừa động:

- Nếu như hắn dám làm như thế trước mặt cậu thì chẳng lẽ là hắn sẽ không để lại chứng cứ ư?

Ân?

Diệp Tranh Vanh nghe vậy, cũng là ngẩn ra.

Theo sau, không đợi Diệp Tranh Vanh mở miệng thì Dương Viễn liền rút điện thoại, gọi cho nhân vật số 1 của cảnh sát Nam Tô.

Rất nhanh được thoại đã được chuyển:

- Dương thư ký.

- Tình hình hiện trường sao rồi? Có phát hiện gì không?

Dương Viễn nói vào vấn đề.

- Dương thư ký, dựa vào tình hình của hiện trường thì đây có thể là một vụ sống mái với nhau.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của nhân vật số 1 của cảnh sát Nam Tô trở nên ngưng trọng:

- 2 bên ở hiện trường bắn nhau, sau đó bên thắng lợi liền làm nổ tung cả hội sở, muốn hủy diệt chứng cớ.

- Hiện trường có lưu lại chứng cớ gì không?

Dương Viễn liền nói điểm quan trọng.

- Cả hội sở đều bị nổ tung, không để lại bất cứ chứng cớ gì.

Nhân vật số 1 của cảnh sát Nam Tô nhíu mày, nói:

- Bởi vì tối qua mưa lớn, thêm vào nữa là đại viện của hội sở đều được làm từ bê tông và đá cẩm thạch nên không để lại dấu chân, vì thế chúng ta chỉ có thể tìm kiếm chứng cớ trong 16 thi thể kia thôi, hiện tại pháp y đang kiểm tra thi thể.

“Lộp bộp”

Trái tim của Dương Viễn liền trầm xuống, trong lòng hắn có thể khẳng định Bùi Đông Lai đã lau sạch chứng cớ.

- Dương thư ký, cá nhân tôi cho rằng, chỉ dựa vào 16 thi thể kia thì rất khó tìm ra chứng cớ.

Nhân vật số 1 của cảnh sát Nam Tô kia do dự một chút rồi nói:

- Bởi vì, ở hiện trường chúng tôi còn phát hiện ra thi thể của người ngoại quốc, tôi đã liên hệ với cảnh sát quốc tế để tiến hành xác minh thân phận của những người này. Nếu không có gì bất ngờ thì những người này có lẽ là sát thủ hoặc là lính đánh thuê, mà vụ án này rất có thể là do bọn hắn gây nên, thủ pháp gây án và cách hủy diệt chứng cớ thật sự rất chuyên nghiệp.

“Tê”

Dương Viễn nghe vậy thì tức giận đến hít vào một hơi, hung thủ rõ ràng là Bùi Đông Lai, ở đâu mà ra người ngoại quốc được?

- Một lát nữa, ở hội nghị, ông hãy báo lại tình hình.

Dương Viễn liền làm ra chỉ thị, không đợi đối phương đáp lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.

- Hiện trường không có chứng cớ gì sao?

Diệp Tranh Vanh thấy vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Dương Viễn thì ý thức được cái gì. Lên tiếng hỏi.

Dương Viễn gật đầu, nói:

- Tên vương bát đản này còn giảo hoạt hơn so với tưởng tượng của chúng ta.

- Chẳng trách hắn dám trước mặt ta làm những chuyện này thì ra là hắn tự tin không để lại chứng cớ.

Diệp Tranh Vanh nghe vậy, cũng là tức giận đến không nhẹ, theo sau cũng nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Hừ! Hắn cho rằng hắn không lưu lại chứng cớ thì ta sẽ không có cách nào làm thịt hắn sao?

Ân?

Nghe được Diệp Tranh Vanh nói thế thì trong lòng Dương Viễn vừa động lập tức hắn liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Tranh Vanh. Dưới chế độ quốc gia hôi lông như TQ này thì nhiều khi có chứng cớ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có người nào đứng ra chịu tai ương hay không.

- Tiểu Sách sau khi chết thì những của cải lưu lại của nó đã bị Bùi Đông Lai cướp đi, về phần tập đoàn Đông Hải kia thì không nói, Từ Mãng lại đi nhờ vả Bùi Đông Lai, trở thành người phát ngôn cho Bùi Đông Lai ở Giang Lăng này.

Mắt thấy Diệp Tranh Vanh làm ra quyết định, thì Dương Viễn liền nghĩ đến cách tạo chứng cớ để bắt Bùi Đông Lai:

- Chúng ta có thể lấy cái chết Từ Mãng để làm chứng cớ, trước hết là triệu tập Bùi Đông Lai, sau đó từ từ kiếm chứng cớ, có thể kiếm ra được chứng cớ thì tốt nhất, nếu không thì chúng ta liền dùng biện pháp mạnh để cạy miệng hắn ra.

- Đúng vậy.

2 tay Diệp Tranh Vanh nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi:

- Chờ khi hắn rơi vào tay cảnh sát, cho dù hắn không muốn thì cũng phải nhận tội, đến lúc đó ta muốn cho hắn phải trả lại toàn bộ cả gốc và lời lại.



Lúc 2h30 sáng, Dương Viễn chủ trì buổi hội nghị có liên quan đến vụ án ở hội sở Đường Hối.

- Các đồng chí, dựa vào những tin tức hiện hữu thì bước đầu chúng tôi suy đoán đây là một vụ sống mái giữa các băng đản. Nhưng mà so với những vụ án trước thì vụ án này lại nghiêm trọng hơn, phần tử phạm tội chẳng những công khai giết người, hơn nữa lại dùng bom làm nổ tung cả hội sở Đường Hối.

Sau khi buổi hội nghị kết thúc thì giọng nói của Dương Viễn vang lên:

- Trước mắt, cả nước đã bắt đầu hành động “ Tảo hắc”, hành động này còn chưa kết thúc mà tỉnh của chúng ta lại xảy ra vụ án nghiêm trọng như thế, đây quả thật là một cái tát vào mặt mọi người, lại càng gây hấn đến uy nghiêm của pháp luật chúng ta. Chúng ta nhất định phải mau chóng phá án, cấp cho nhân dân Nam Tô cùng với cấp trên một công đạo.

- Sau đây, tôi sẽ sắp xếp mọi việc một chút.

Dương Viễn nói tiếp:

- Thứ nhất, sau khi hội nghị kết thúc thì tôi sẽ tự mình đế gặp Chu bí thư và Ngô tỉnh trưởng để báo lại. Thứ 2, những báo cáo liên quan sẽ được lên cho bộ AQJ ( bộ gì không biết). Thứ 3, để cho pháp y kiểm tra cẩn thận 16 thi thể kia, cần phải cố gắng tìm ra chứng cớ của hung thủ. Thứ 4, những cảnh sát giao thông lập tức xem lại những băng ghi hình, coi thử tối qua có những người hay nào hiềm nghi lảng vảng ở hiện trường không. Thứ 5, tính cho đến trước mắt thì chúng ta có thể khẳng định đây là một vụ án sống mái giữa các băng đản, mà Từ Mãng người chết trong vụ án này lại là người nắm giữa thế lực đen ở Nam Tô. Mà căn cứ vào tin tức thì công ty Giang Cảnh của Từ Mãng chính là một công ty con của tập đoàn Đông hải, vì muốn điều tra chân tướng một cách rõ ràng, nếu các đồng chí của cục cảnh sát lập tức đến Đông Hải để tìm những người có liên quan để hiệp trợ cảnh sát điều tra. Thứ 6, trong hồ sơ cấp trên đã nói rõ, nghiêm cấm bất kỳ những người tham gia cuộc họp này không được truyền tin tức trong cuộc họp này ra ngoài, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả

- Vương cục trưởng, ông hãy theo tôi đến văn phòng.

Sau khi làm ra an bài thì Dương Viễn nhìn Vương cục trưởng một cái rồi đứng dậy rời khỏi hội trường.

- Vương cục trưởng, theo tôi được biết thì tối qua chủ tịch tập đoàn Đông Hải là Bùi Đông Lai và CEO của tập đoàn Đông Hải là Quý Hồng đã vào Giăng Lăng, trước mắt 2 người bọn họ đang ở quân khu Giang Lăng. Vì để tránh xung đột giữa cảnh sát và quân đội nên một lát nữa ông hãy tự mình dẫn đội của mình đến tìm bọn họ để hiệp trợ điều tra.

2’ sau, Dương Viễn trầm giọng nói với Vương cục trưởng.

Vương cục trưởng vội vàng gật đầu lĩnh mệnh

- Vâng, Dương thư ký.

- Ngoài ra, tối hôm qua, Diệp thị trưởng từng lái xe xuất hiện xung quanh đoạn đường của hội sở Đường Hối, vì tránh không để cho những phiền toái không cần thiết xảy ra thì ông hãy để cho người của mình xóa đi những hình ảnh đó.

Dương Viễn lại mở miệng, giọng nói không thể nghi ngờ nhưng mà hán lại không biết hắn đã bị Bùi Đông Lai đẩy vào vực sâu.