Siêu Cấp Cường Giả

Chương 487: Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế (6)




Mắt thấy vài tên thủ hạ của Từ Mãng bỏ trốn thì Bùi Đông Lai cũng không có đuổi giết mà là một bên thay đạn, một bên đi lên tầng cao nhất.

"Ba! Ba! Ba!"

“Kịch”

Tiếng bước chân cùng với tiếng thay đạn vang lên, giống như là tiếng gọi của tử thần, khiến cho Nạp Lan Ngũ Khải sợ tới mức phát run.

- Mày…Mày cùng 2 người bọn hắn canh giữa ở cầu thang, mọt khi hắn xuất hiện thì lập tức xử lý hắn.

Nạp Lan Ngũ Khải cố gắng điểu chỉnh lại tâm tình rồi để cho Từ Mãng cùng 2 tên bảo tiêu ở lại phục kích Bùi Đông Lai.

- Ngũ…Ngũ gia…tôi…

Từ Mãng sớm sợ tới mức mặt không còn giọt máu, lúc này nghe Nạp Lan Ngũ Khải nói để mình ở lại phục kích Bùi Đông Lai thì hắn sợ tới mức há mồm ra, cố gắng nói cái gì nhưng mà thấy được Nạp Lan Ngũ Khải trừng mắt thì hắn biết được nếu như hắn không làm theo lời của Nạp Lan Ngũ Khải thì hắn sẽ bị Nạp Lan Ngũ Khải xử lý vì thế hắn liền biết điều mà ngậm miệng lại.

So sánh với Từ Mãng mà nói thì tuy rằng Ruscha và những tên đồng bọn của hắn bị sức chiến đầu khủng khiếp của Bùi Đông Lai làm cho khiếp sợ nhưng mà cho đến bây giờ thì hắn cũng biết chỉ có gạch ngói cùng tàn thì mới có con đường sống. Cho nên hắn không có bất kỳ dị nghị gì mà liền lấy súng ra rồi đi đến chỗ cầu thang.

Từ Mãng thấy thế thì liền đến bên cạnh Ruscha làm ra động tác đứng bắn nhưng mà tay cầm súng của hắn lại run lên.

Thấy một màn như vậy thì Nạp Lan Ngũ Khải suy nghĩ một chút rồi mang theo Hải Đông Viên trở về văn phòng, cố gắng rời xa chiến trường.

- Lão bản thân ái, trên cầu thang có 2 tên người Nga ngu ngốc, ngoài ra còn có Từ Mãng ở đó.

Chân trước Nạp Lan Ngũ Khải vừa mới bước vào văn phòng thì giọng nói của Quý Hồng liền vang lên trong bộ đàm, truyền vào tai Bùi Đông Lai:

- Còn về phần tên thiếu não Nạp Lan Ngũ Khải kia đã trở về văn phòng.

Nghe được Quý Hồng nói như thế thì Bùi Đông Lai không chút hoang mang mà mở ba lô ra, sau đó hắn lấy ra một chiếc mặt nạ chống độc cùng với 2 trái lựu đạn cay rồi hướng về phía trước mà ném tới.

“Xì..Xì”

2 tiếng nổ liền vang lên, hơi cay trong 2 quả lựu đạn liền thoát ra.

“Khụ..Khụ”

Thấy được khói trắng trong lựu đạn thì Từ Mãng sợ tới mức nằm sấp xuống đây, sau đó nước mũi của hắn liền chảy đầm đìa.

So sánh với Từ Mãng mà nói thì Ruscha và đồng bạn của hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn, thấy được lựu cay nổ thì hắn liền ngừng thở rồi cùng chạy đi.

“Pằng”

“Pằng”

Nhưng mà.

Không đợi tụi hắn bỏ chạy thì Bùi Đông Lai đã xuất hiện rồi bóp cò, 2 tên bọn hắn liền mất mạng ngay tại chỗ.

- Khụ…Khụ…Bùi…Bùi thiếu.

Nghe được tiếng súng, Từ Mãng một bên ho khan, một bên hướng về Bùi Đông Lai mà cầu xin tha thứ.

- Bên dưới giao cho cô, tốc chiến tốc thắng.

Không để ý đến lời cầu xin tha thứ của Từ Mãng, Bùi Đông Lai liền dặn dò Quý Hồng một câu rồi đi đến bên cạnh Từ Mãng, sau đó xách Từ Mãng lên giống như là xách một con gà.

- Đừng …đừng mà.

Bị Bùi Đông Lai xách trong tay, nghĩ đến Bùi Đông Lai sẽ giết mình thì Từ Mãng liền cầu xin tha thứ.

“Vù”

Bùi Đông Lai liền ném Từ Mãng ra ngoài giống như là ném một bao rác vậy.

Sau đó, Bùi Đông Lai liền đi về phía văn phòng của Nạp Lan Ngũ Khải.

“Vù”

Vài giây sau, khi Bùi Đông Lai còn cách văn phòng nơi Nạp Lan Ngũ Khải ở khoảng 5m thì đột nhiên cửa phòng mở ra, Hải Đông Viên lăn ra một vòng rồi một thanh chủy thủ từ trong tay hắn phóng ra.

“Vù”

Bùi Đông Lai giống như là đã đoán trước được, bước chân dừng lại, ngửa người ra, thoát khỏi ám toán của Hải Đông Viên.

- Chết cho ta.

Đánh lén không thành công, Hải Đông Viên liền nhảy lên, giống như là một cây cung bắn về phía Bùi Đông Lai.

Tay phải của hắn vung lên, nhắm về phía cổ họng của Bùi Đông Lai mà chém tới.

“Vù..Vù”

Một quyền đánh ra, quyền chưa tới, quyền phong tới trước.

Lấy thực lực của hắn, nếu Bùi Đông Lai trúng một chiêu này thì sẽ mất mạng tại chỗ.

Đối mặt với một quyền toàn lực của Hải Đông Viên thì Bùi Đông Lai cũng không tránh mà dùng cứng đối cứng.

Thất Thương.

Một quyền này chính là Thất Thương trong Bùi gia quyền.

“Rầm”

Hai quyền chạm nhau, tiếng trầm đục vang lên, Ám Kình bùng nổ.

Cảm thấy được quyền kình của mình đã bị Bùi Đông Lai triệt tiêu thì trong lòng Hải Đông Viên cả kinh, vội vàng thu quyền lại.

Muộn rồi.

“Ầm…Ầm…Ầm…Ầm”

4 tầng Ám Kình liền bùng nổ.

“Rắc”

Tiếng vang giòn vang lên, xương cốt cánh tay phải của Hải Đông Viên đã nát vụi, huyết nhục mơ hồ, lực đạo khủng bố làm cho cả người Hải Đông Viên bay ngược ra sau.

“Pằng”

Tiếng súng vang lên.

“Phốc”

Viên đạn liền bắn xuyên qua đầu của Hải Đông Viên.

“Bịch”

Hải Đông Viên giống như một con chó chết nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích,

"Hô... Hô..."

Thấy một màn như vậy thì sau khi bị Bùi Đông Lai ném qua một bên thì mặt của Từ Mãng sợ tới mức không còn giọt máu, hơi thở trở nên dồn dập.

Không để ý đến Từ Mãng, Bùi Đông Lai bước đi về phía văn phòng.

Trong văn phòng, Nạp Lan Ngũ Khải cầm súng, núp ở sau bàn, vẻ mặt của hắn sợ hãi nhắm về phía cửa, tay cầm súng không ngừng vang lên.

Đột nhiên, Nạp Lan Ngũ Khải thấy được Bùi Đông Lai xuất hiện ở trước cửa thì sợ tới mức cả người run lên, lập tức bóp cò.

“Pằng”

Bắn ra nhưng mà không có bắn trúng vào Bùi Đông Lai.

"Ba! Ba!"

Bùi Đông Lai giống như là không có việc gì, đi thẳng về phía Nạp Lan Ngũ Khải.

“Pằng…Pằng..”

Nạp Lan Ngũ Khải sợ tới mức trái tim trầm xuống, liền bắn hết cả băng đạn.

Bắn xong, Nạp Lan Ngũ Khải ngừng thở, trợn tròn mắt kết quả lại không thấy được bóng dáng Bùi Đông Lai đâu cả.

- Mày không bắn nữa sao?

Sau đó.

Đột nhiên Bùi Đông Lai xuất hiện bên cạnh Nạp Lan Ngũ Khải.

“Ực”

Nạp Lan Ngũ Khải sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, mặt không chút máu mà nhìn vào Bùi Đông Lai, hàm răng va vào nhạu tạo thành những tiếng “ Lập cập”

- Không…không phải do tôi, là do Diệp Tranh Vanh, là hắn muốn giết cậu, tôi chỉ là con cờ của hắn mà thôi.

Thân thể của Nạp Lan Ngũ Khải trở nên cứng ngắc, nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ:

- Đừng…Đừng mà.

“Bịch…Bịch…Bịch”

Nói xong thì Nạp Lan Ngũ Khải liền ngồi dậy rồi giống như là một con chó TQ, quỳ lạy Bùi Đông Lai, hắn muốn dùng phương thức này để sám hối để chuộc tội, cầu xin Bùi Đông Lai tha thứ cho hắn.

- Tao sẽ không giết mày nhưng mà mày phải làm cho tao 2 chuyện.

Mặt Bùi Đông Lai không đổi, nói.

- Cậu…Cậu nói, chỉ cần cậu không giết tôi thì cậu kêu tôi làm gì thì tôi cũng sẽ làm theo.

Nạp Lan Ngũ Khải nghe vậy thì liền giống như người chết đuổi vớ lấy được một cọng cỏ, hắn tỏ ra kích động, hắn biết rằng nếu đêm nay Bùi Đông Lai dám đại khai sát giới thì như vậy Bùi Đông Lai tuyệt đối sẽ dám làm thịt Nạp Lan Ngũ Khải hắn.

- Chuyện thứ nhất, Từ Mãng đã phản bội tao, giết loại người này chỉ khiến tao thêm bẩn tay.

Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai ngồi xuống, cầm lấy khẩu súng đưa cho Nạp Lan Ngũ Khải:

- Hắn chuẩn bị chạy trốn, mày giúp tao giết hắn, nếu như mày để cho hắn chạy thoát thì tao sẽ làm thịt mày đương nhiên là mày có thể lựa chọn nổ súng về phía tao.

Nói xong, Bùi Đông Lai đưa súng cho Nạp Lan Ngũ Khải.

"Hô ~ "

Nạp Lan Ngũ Khải thở ra một hơi, sau đó cầm lấy súng rồi chạy ra khỏi văn phòng.

Trong hành lang, Từ Mãng hoàn toàn bị dọa phá mật, hướng về phía cầu thang mà chạy trốn.

“Pằng..Pằng.. Pằng..Pằng..”

Tiếng súng vang lên.

Lúc này đây, Nạp Lan Ngũ Khải liền bóp cò, đạn liền bay ra, bắn trúng vào đầu Từ Mãng, làm cho hắn mất mạng tại chỗ.

Cả quá trình đều bị máy quay quay lại bất quá Nạp Lan Ngũ Khải còn có thể nghĩ tới điều này sao?

- Tôi…Tôi đã giết chết Từ Mãng, chuyện thứ 2 là gì?

Mắt thấy Từ Mãng đã chết thì Nạp Lan Ngũ Khải liền thử một hơi, đi vào văn phòng, vẻ mặt sợ hãi hướng về phía Bùi Đông Lai mà hỏi.

- Tục ngữ nói, oan có đầu nợ có chủ, mày nói là Diệp Tranh Vanh muốn giết tao nhưng mà bây giờ hắn lại không có ở đây.

Bùi Đông Lai mỉm cười, nói:

- Chuyện thứ 2 chính là mày hãy giúp tao dẫn hắn đến đây, chỉ cần mày làm được điểm này thì tao sẽ bỏ qua cho mày, ân oán giữa Bùi gia và Nạp Lan gia cũng sẽ bị xóa bỏ.

- Được.

Nạp Lan Ngũ Khải liền đáp ứng, đối với hắn mà nói thì giờ này kêu hắn giết vợ của hắn để giữ mạng sống thì hắn cũng sẽ làm.

Thấy Nạp Lan Ngũ Khải đáp ứng thì Bùi Đông Lai cũng không có hé răng.

"Hô... Hô... Hô..."

Nạp Lan Ngũ Khải hít vào sâu 3 hơi, điều chỉnh lại tâm tình, sau đó lấy điện thoại ra nhưng nghĩ đến tín hiệu ở đây đã bị phá thì lập tức nhìn về phía Bùi Đông Lai.

- Tao đã khôi phục lại rồi.

Bùi Đông Lai ngồi ở trên ghế, chờ Nạp Lan Ngũ Khải gọi điện.

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Nạp Lan Ngũ Khải liền gọi cho Diệp Tranh Vanh.

- Diệp thiếu.

Điện thoại được chuyển, sắc mặt của Nạp Lan Ngũ Khải liền biến đổi, hắn liền trở nên hưng phấn:

- Tên khốn kiếp Bùi Đông Lai kia đã bị tôi bắt được.

- Oh?

Đầu bên kia điện thoại lúc này Diệp Tranh Vanh đang ở đại viện thị ủy nghe được Nạp Lan Ngũ Khải nói như thế thì ngẩn ra, sau đó hỏi:

- Làm sao ông bắt được hắn?

- Tối hôm nay sau khi vào Giang Lăng thì hắn liền đến quân khu Giang Lăng, luôn luôn không lộ diện khiến cho đám đặc công rời đi, tôi cũng vốn chuẩn bị rời đi, kết quả là ngay khi tôi rời đi thì hắn đã tiến vào hội sở, giết đi mấy người bên tôi, cuối cùng lại bị hộ vệ của tôi là Hải Đông Viên đánh lén, khiến cho hắn bị thương, hiện tại hắn đang nằm trong tay của tôi.

Nạp Lan Ngũ Khải nói xong thì nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai.

- Diệp Tranh Vanh, tao cho mày biết, cha của tao chưa chết, nếu mày dạm động vào một cọng lông của tao thì đợi ngày cha tao về sẽ làm thịt cả trên dưới Diệp gia chúng mày.

Bùi Đông Lai âm thầm tán thưởng khả năng diễn xuất của Nạp Lan Ngũ Khải, sau đó hắn liền phối hợp với Nạp Lan Ngũ Khải.

- Bùi Đông Lai, chuyện cho đến bây giờ mà con mẹ nó mày còn dám cuồng a? Tao cho mày biết, cha của mày đã chết rồi. Cho dù hắn còn sống thì sao? Rơi vào trong tay của Diệp thiếu thì mày nhất định phải chết.

Nạp Lan Ngũ Khải lại mở miệng.

- Hắc, Nạp Lan Ngũ Khải, thật không ngờ rằng ông lại có thể bắt sống được hắn.

Đầu bên kia điện thoại, Diệp Tranh Vanh nghe được cuộc đối thoại giữa Bùi Đông Lai và Nạp Lan Ngũ Khải thì không nhịn được mà cười to, sau đó dường như nhớ ra cái gì, hỏi:

- Đúng rồi, ông có chụp được ảnh cảnh hắn giết người không?

- Không có, tên vương bát đản này rất giảo hoạt, hắn lợi dụng tần số để làm quấy nhiễu hệ thống hình ảnh trong này, bất quá, tại hiện trường có đầy đủ chứng cớ chứng minh hắn đã nổ súng giết người.

Nạp Lan Ngũ Khải nói xong thì dừng lại một chút, giọng nói có chút cung kính:

- Diệp thiếu, ngài nói xem nên đưa hắn cho cảnh sát hay là để ngài tới đây định đoạt?

- Ta sẽ qua đó bây giờ.

Diệp Tranh Vanh cười lạnh nói:

- Ta chờ đợi ngày này đã lâu rồi!

"Đô... Đô..."

Nói xong, Diệp Tranh Vanh cúp điện thoại.

- Diệp Tranh Vanh vô cùng hận cậu, điều hắn hy vọng nhất là cậu còn sống, hướng về hắn mà cầu xin tha thứ. Hơn nữa, thân phận của hắn có chút đặc thù cho nên sẽ không cùng cảnh sát đi cùng, một mình hắn sẽ đến đây.

Nạp Lan Ngũ Khải khẩn trương nhìn về phía Bùi Đông Lai.

- Nạp Lan Ngũ Khải, so với tưởng tượng của tao thì mày là người rất thông mình.

Bùi Đông Lai cũng đồng ý cách nói của Nạp Lan Ngũ Khải bởi vì đứng ở góc độ của Diệp Tranh Vanh thì lấy tính tâm cao khí ngạo của hắn thì tự nhiên là hắn muốn trước khi giao Bùi Đông Lai hắn cho cảnh sát thì Diệp Tranh Vanh hắn sẽ vũ nhục bản thân mình một phen, làm cho mình phải quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ, để tiết mối hận trong lòng.

Đây cũng chính là nguyên nhân hắn để cho Nạp Lan Ngũ Khải gọi Diệp Tranh Vanh đến đây.

Ngoài ra, hiện giờ cả nước cũng đã bắt đầu hành động tảo hắc. Hội sở Đường Hối chết nhiều người như vậy sẽ trở thành chuyện lớn, Diệp Tranh Vanh lần này muốn xuôi Nam là vì muốn kiếm chiến tích cho nên hắn tự nhiên sẽ không muốn dính đến những chuyện này vì chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến con đường làm quan của hắn.

- Những việc cậu bảo thì tôi đã làm rồi, có thể thả tôi đi được chưa?

Nạp Lan Ngũ Khải lấy hết dũng khí, nói.

- Đợi Diệp Tranh Vanh đến đây thì tao sẽ thả mày ra.

Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi mà nói.

Nạp Lan Ngũ Khải nghe vậy cũng không dám tiếp tục nhiều chuyện mà giống như một tên nô tài đứng ở một bên, ở trong lòng không nhịn được mà thầm hỏi: “ Hắn sẽ làm thịt Diệp Tranh Vanh sao?