Siêu Cấp Cường Giả

Chương 4: Nhân họa đắc phúc




- Lão tử đúng là đang tức giận, ngươi khó chịu sao?

Bùi Đông Lai đang nổi nóng theo bản năng mắng một câu nhưng hắn lại cảm thấy không thích hợp vì vậy liền từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn quanh bốn phía cũng không phát hiện được bóng dáng của ai, nhất thời liền sợ nổi da gà:

- Ai…Ai?

- Ta ở trong thân thể của ngươi.

Thanh âm lại vang lên, Bùi Đông Lai sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Bất quá, rât nhanh Bùi Đông Lai liền trở nên bình tĩnh lại:

- Ngươi nói, ngươi đang ở trong thân thể của ta?

- Uh

- Lão tử ra đến nông nỗi ngày hôm nay, tất cả là đều do ngươi gây ra, phải không?

Nghe được câu trả lời thuyết phục của đối phương, trên mặt Bùi Đông Lai cũng không còn sợ hãi mà trước tiên hắn đã suy nghĩ đến điều gì đó.

- Uh

- Đê mê nhà người.

Bùi Đông Lai tức giận đến toàn thân run rẩy.

- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tất cả chuyện kỳ quái, thần kỳ này sao?

Thanh âm lại vang lên, ngữ khí khiến cho người ta có cảm giác thổn thức.

- Thần kỳ cái rắm.

Tuy rằng, từ nhỏ Bùi Đông Lai nghèo khó, hắn thề cần phải cố gắng để thay đổi vận mệnh cảu mình, sau đó lại xảy ra một chút biến cố mà từ một thiên chi kiêu tử lại trở thành một đối tượng bị mọi người khinh bỉ, chịu đủ sự ấm lạnh của nhân gian. Hiện giờ thấy tên đầu sỏ gây ra chuyện này đã hiện thân thì hắn liền không khống chế được tâm tình của mình.

- Người trẻ tuổi, không nên kích động, lại càng không nên mắng chửi ta.

Tựa hồ như đối phương không để ý đến lửa giận của Bùi Đông Lại mà là cười nói:

- Ngươi hẳn là nên phải cảm tạ ta.

- Cảm tạ ngươi? Lão tử hận không thể một đao làm thịt ngươi.

Bùi Đông Lai thiếu chút nữa ngất đi, hắn xem ra nếu như đối phương dám từ trong thân thể của hắn nhảy ra thì hắn mặc kệ đối phương là người hay quỷ thì cũng muốn đem đối phương giày vò một cách tàn bạo.

- Hắc hắc, tuy rằng một năm nay người bị vô số lời châm chọc nhưng đối với cuộc đời của ngươi mà nói thì đó là một thứ vô cùng đáng giá.

Đối phương nói tới đây thì dừng lại một chút, tiếp theo lại khẽ thở dài nói:

- Quan trọng hơn là sự tình quỷ dị này sẽ khiến cho người khác không thế lý giải được, hơn nữa ngươi thật sự sẽ đem vận mệnh của mình nắm giữ vào trong tay.

Chính thức đem vận mệnh nắm giữ vào trong tay.

Ngạc nhiên nghe được câu này thì cả người Bùi Đông Lai không khỏi chấn động sau đó hắn liền trầm mặc lại

Cho tới nay, ngay cả khi nằm mơ thì Bùi Đông Lai cũng muốn đem vận mệnh nắm giữ vào trong tay của mình.

Trước kia hắn cũng vì mục tiêu này mà cố gắng, mà sau khi phát sinh ra biến cố thì hắn giống như một đưa trẻ bị lạc trong đêm tối, mất đi phương hướng.

- Chỉ cần ngươi đáp ứng làm cho ta một việc, ta sẽ giúp ngươi làm được tất cả chuyện này.

Một lần nữa thanh âm lại vang lên, giọng nói của đối phương trở nên vô cùng nghiêm túc.

- Hiện tai, ta không biết ngươi là người hay quỷ, dựa vào cái gì mà ta tin tưởng ngươi?

Lúc này, Bùi Đông Lai mới bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy chuyện này quá mực quỷ dị đồng thời cũng không nể mặt với đối phương.

- Ngươi hẳn là còn nhớ rõ thân thể của ngươi đã từng vài lần xuất hiên tình huống không thể khống chế được nữa a?

Đối phương cố ý nhắc nhở.

- Ngươi có ý gì?

Trong đầu hiện ra tình hình lúc đó, sắc mặt của Bùi Đông Lai trở nên hết sức khó coi. Hắn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên phát tác là ở trên sân bóng rổ.

Kết quả là ngày hôm ấy, tại sân bóng rổ hắn bị bạn trai của Cố Mỹ Mỹ là Trần Phi dùng bóng rổ sỉ nhục hắn một phen.

- Người trẻ tuổi, tuy rằng ý chí của ngươi không tệ nếu như ta nguyện ý thì ta có thể đoạt lấy, khống chế thân thể của ngươi.

Đối phương ngữ xuất kinh nhân.

Sắc mặt của Bùi Đông Lai liền trở nên cuồng biến.

- Mà bây giờ, ta có thể nắm chắc bảy thành.

Ngay khi Bùi Đông Lai chưa hết hoảng hồn thì giọng nói của đối phương giống như một đạo sấm nổ vang lên giữa mùa xuân, làm cho Bùi Đông Lai trợn mắt há mồm.

TÊ, một lúc sau, Bùi Đông Lai hít sâu một hơi, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại:

- Ngươi nghĩ rằng ta là một kẻ ngu ngốc sao? Nếu như tất quả giống như lời ngươi nói thì ngươi vì sao lại không đoạt lấy quyền khống chế thân thể này?

Lúc này đây, đối phương cũng không lập tức mở miệng trả lời, mà là trầm mặc lại.

- Bởi vì ta là một người quân nhân.

Qua một lúc lâu, đối phương mới mở miệng nói, ngữ khí phức tạp, có tiếc nuốc có bất đắc dĩ, càng nhiều hơn chính là tự hào, tự hào mình là một quân nhân!

Nghe được vẻ tự hào trong giọng nói của đối phương thì Bùi Đông Lai cảm thấy ngạc nhiên.

Mặc dù hắn cảm thấy cái cớ này có chút không đường hoàng nhưng lý trí nói cho hắn biết, ngữ khí của đối phương vô cùng chân thật, không có ý tứ lừa gạt hắn.

- Quân nhân, phải bảo vệ Tổ quốc chứ không phải đem súng nhắm vào đồng đội của mình. Thân thể của ta là một người quân nhân nếu ta mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể của ngươi thì so với vô duyên vô cớ giết ngươi, cũng không có khác biệt gì!

Ngữ khí của đối phương bỗng trở nên dồn dập, giống như có vẻ kích động:

- Trong lòng ta hận không thể ngay lập tức cướp đoạt đi thân thể của ngươi nhưng lương tri của ta, vinh quang của một người quân nhân không cho phép ta làm như vậy!

- Ngươi không phải là bộ đội đặc chủng sao?

Nghe được đối phương trả lời, Bùi Đông Lai có chút ngạc nhiên, khi còn bé hắn cũng có ngưỡng mộ đối với quân nhân nhất là bộ đội đặc chủng trong truyền thuyết.

- Ta là Long Nha!

Trong giọng nói của đối phương tồn tạo sự kiêu ngạo không gì sánh bằng.

- Long Nha là cái gì?

Bùi Đông Lai có chút mơ hồi, hắn thật sự không thể đem hai chữ Long Nha cùng với quân nhân liên hệ ở cùng một chỗ.

- Biết bộ đội đặc chủng của Mỹ Quốc cùng với bộ đội của Nga không?

- Biết, nghe nói bọn hắn là quân nhân ưu tú nhất thế giới.

- Bằng vào bọn chúng sao? Hắc, lão tử giết bọn hắn như giết gà.

- Giết bộ đội đặc chủng như giết gà?

Lời nói cuồng vọng của đối phương làm cho Bùi Đông Lai trợn mắt há mồm, hắn thật sự không thể tưởng tượng được một có bao nhiều ngưu bức mới có thể nói ra lời nói cuồng vọng như thế.

- Theo như lời nói của ngươi thì Long Nha mới là Pro nhất trên thế giới này sao?

- Tiểu tử, bởi vì vinh quang của người lính cho nên ta mới không đoạt quyền khống chế thân thể của ngươi.

Đối phương trả lời một nẻo, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc:

- Nhưng mà, ta hy vọng ngươi phải nhớ rằng ngươi dung hợp với một linh hồn là một gã Long Nha, sau này ngươi không thể bởi vì Long Nha mà kiêu ngạo, ngược lại, ngươi cần phải làm cho tổ chức Long Nha, thậm chí cả Trung Quốc vì ngươi mà kiêu ngạo.

- Nói cho ta biết, làm ngươi mới giúp ta nắm giữ vận mệnh của mình? Còn nữa, ngươi muốn ta giúp ngươi làm chuyện gì?

Trong đầu vang vọng lên thanh âm như chém đinh chặt sắt của đối phương, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một cỗ run sợ từ linh hồn tràn ngập cả bản thân, hắn nắm chặt hai tay, sắc mặt kích động hỏi.

- Trước tiên ta tự giới thiệu, ta gọi là Tiêu Phi. Ta bây giờ là một linh hồn đang tồn tại trong cơ thể của ngươi mà một người chỉ có thể có một linh hồn.

Ngữ khí của Tiêu Phi dần dần trở nên bình tĩnh lại:

- Vốn ta cho rằng trong ta và ngươi chỉ có một linh hồn tồn tại được thôi.

Bùi Đông Lai liền căng thẳng, hắn không thể tưởng tượng được tình hình thân thể của mình bị đối phương khống chế.

- Nhưng mà, sau này ta lại phát hiện còn có một biện pháp khác.

Tiêu Phi mở miệng một lần nữa, giọng nói vô cùng phức tạp.

Trong lòng Bùi Đông Lai liền động:

- Biện pháp gì?

- Dung hơp! Hai linh hồn của chúng ta dung hợp lại với nhau tạo ra một linh hồn mới!

Tiêu Phi trầm giọng nói.

Dung hợp linh hồn?

Nếu là một năm trước đây, có người nói cho Bùi Đông Lai rằng hai linh hồn có thể dung hợp lại với nhau thì nhất định Bùi Đông Lai sẽ cho rằng đầu của đối phương đã bị nhét vào chỗ ấy của Phượng tỷ.

Ngay lúc này, khi hắn đã xác định được linh hồn của Tiêu Phi đang ở trong cơ thể của mình tuy rằng hắn miễn cưỡng có thể chấp nhận " Dung hợp linh hồn ". Từ ngữ này chỉ có trong tiểu thuyết nha nhưng mà hắn vẫn không thể tin rằng hai linh hồn có thể dung hợp với nhau ở cùng một chỗ

Mợ nó, quả thực là đầm rồng hang hổ a..

- Ta không dối gạt ngươi, trong một năm nay mỗi lần người xuất hiện tình trạng trí nhớ hỗn loạn cùng với thân thể không khống chết được đều là do ta thử dung hợp linh hồn với ngươi.

Tiêu Phàm lại mở miệng một lần nữa:

- Trải qua nhiều lần thử, cuối cùng ta đã tìm ra được biện pháp, điều kiện tiên quyết là ta không làm tổn thương linh hồn của ngươi mà phải cùng linh hồn của ngươi tiến hành dung hợp. Mà ngươi một khi đã dung hợp với linh hồn của ta thì linh hồn của ngươi sẽ trở thành linh hồn cường đại nhất trên thế giới này.

- Ngươi … ngươi nói là, sau khi chúng ta dung hợp linh hồn thì năng lực của ngươi sẽ xuất hiện trên người của ta sao?

Bùi Đông Lai không ngu, lập tức đoán được cái gì, vẻ kích động trên mặt càng lộ ra. Tuy rằng, hắn không biết Long Nha đại biểu cho cái gì nhưng theo lời của Tiêu Phi thì khi Tiêu Phi còn sống thì hắn chính là một nhân vật trâu bò a, nếu như mình có được năng lực của Tiêu Phi thì mình sẽ trâu bò đến mức nào?

Tiêu Phi đồng ý, nói:

- Ngươi quả thật là rất thông mình. Một khi linh hồn của chúng ta dung hợp lại với nhau thì năng lực của ngươi đều sẽ được tăng lên, ví dụ như trí lực, thính lực, khứu giác…

- Như vậy chẳng phải là chúng ta cùng nhau hợp thể, năng lực của chúng ta lại chất chồng lên thêm sao?

Bùi Đông Lai kích động đến mức ngừng thở, hắn vốn cảm thấy có được năng lực của Tiêu Phi là biến thái lắm rồi nhưng hiện giờ năng lực của hai người lại còn gia tăng lên nữa.

Tiêu Phi rất hài lòng đối với phản ứng của Bùi Đông Lai, nhưng cũng không trả lời thuyết phục mà chỉ nói:

- Sau khi dung hợp, linh hồn ta sẽ bị hủy diệt chỉ có trí nhớ của ta sẽ lưu lại cho ngươi mà thôi.

- Trí nhớ?

Bùi Đông Lai không rõ ràng.

- Đúng vậy, đem toàn bộ trí nhớ của ta send qua cho ngươi, linh hồn của ta hoàn toàn biến mất, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiêu Phi nhẫn nại giải thích thêm một câu, sau đó hắn lại nói cho Bùi Đông Lai một câu:

- Mặt khác, còn có một việc ta quên nói cho ngươi biết, ta đến từ năm năm sau.

- Cái gì?

Bùi Đông Lai trực tiếp há hốc mồm.

- Trong trí nhớ của ta, sẽ có một ít sự tình của tương lai sắp phát sinh trong năm năm nữa.

Tiêu Phi cười khổ nói, với hắn xem ra đây quả thực là một miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống đối với Bùi Đông Lai mà, thậm chí ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng được một người dung hợp cùng với năng lực của hắn cùng với ký ức của năm năm sau, sẽ tạo ra ảnh hưởng to lớn như thế nào đối với thế giới đây?

Bùi Đông Lai đờ người ra, thật lâu cũng không có lên tiếng, xem ra bộ dáng đúng là bị dọa rồi, nhất thời không thể chập nhận sự thật quỷ dị này.

- Ngươi thử nghĩ lại xem, linh hồn của ngươi cùng với ta dung hợp, năng lực các phương diện của ngươi cũng sẽ tăng lên, trong tương lai không xa ngươi còn có thể dung hợp toàn bộ trí nhớ của ta, kể từ đó ngươi nắm giữ vận mệnh của mình còn khó hơn sao?

Tiêu Phi hít sâu một hơi, hoàn toàn quên đi chuyện muốn cướp đoạt quyền khống chế thân thể của Bùi Đông Lai, mà là dụ dỗ Bùi Đông Lai để cho Bùi Đông Lai vì hắn làm chuyện kia.

- Linh hồn chúng ta dung hợp, ngươi cần ta làm cái gì?

Bùi Đông Lai cần thận mà hỏi thăm.

- Cái gì cũng đều không cần làm.

- Nói đi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa ta cũng sẽ không từ chối!

Lúc này, Bùi Đông Lai cũng không có ngu ngốc mà tiếp tục hỏi han Tiêu Phi, lỡ như Tiêu Phi lừa hắn thì sẽ thế nào? Bởi vì, bản thân hắn xem ra căn bản Tiêu Phi không cần phải lừa hắn, dù sao căn cứ theo như lời nói của Tiêu Phi thì lúc dung hợp linh hồn thì hắn cũng không cần làm cái gì, nếu như Tiêu Phi muốn đoạt quyền khống chế thân thể hắn thì sẽ trực tiếp động thủ mà không cần nói nhảm với hắn cả nửa ngày.

Điều này hắn đã đoán đúng.

Nhưng mà.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra được, Tiêu Phi không lựa chọn phương pháp mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể của hắn bởi vì hắn kiêng kị sự tồn tại của một người.

Qua tử

Bùi Vũ Phu.