Siêu Cấp Cường Giả

Chương 392: Chỗ dựa vững chắc(1+2+3)




-    Lão bản thân ái, ngày mốt mới là ngày cậu hiện thân, làm gì mà ra viện sớm như vậy?

Trong một phòng bệnh cấp cao ở bệnh viện Đông Tường, Quý Hồng giống như là nữ nô đứng bên cạnh Bùi Đông Lai, giúp Bùi Đông Lai cởi bộ quần áo bệnh nhân trên người ra rồi thay cho Bùi Đông Lai một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn do một nhà thiết kế nổi tiếng làm ra.

-    Hôm nay có người muốn mang tôi đi Tiêu gia.

Sắc mặt Bùi Đông Lai tỏ ra bình tĩnh nói.

-    Bùi thúc sao?

Nghe được Tiêu gia, một trong những nhà cầm quyền trong quân đội của nước cộng hòa thì Quý Hồng ngẩn ra sau đó theo bản năng thì nàng liền nghĩ đến Bùi Vũ Phu dù sao thì Bùi Vũ Phu cũng đã nói cho nàng biết, 3 ngày sau thì hắn muốn dẫn nàng cùng Bùi Đông Lai đi đến khách sạn Yên Kinh để tát vào mặt DIệp gia.

-    Không phải, là Trần Quốc Đào.

Bùi Đông Lai cười cười:

-    Tôi với Trần Quốc Đào có một giao dịch, tôi giúp ông ta lấy chức quán quân Đại Bỉ Võ, ông ta giúp tôi tìm chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia này.

-    Cậu đã làm cho Diệp Thiên tàn phế, làm cho người của Diệp gia vô cungc tức giận, trong lúc quan trọng này thì cho dù Tiêu gia có thân với Trần Quốc Đào đi chăng nữa thì cũng sẽ không dám hoàn toàn đứng đối lập với Diệp gia.

Quý Hồng không phải là một bình hoa, nàng là một người có trí tuệ.

Nói xong, Quý Hồng không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, lại do dự nói thêm:

-    Nếu Bùi thúc đã nói ra thì nói vậy Bùi thúc đã bố trí sẵn hết mọi việc, một khi đã như vậy thì cậu cũng không cần phải đi đến Tiêu gia nữa.

-    Nếu otoi không đi thì tôi sẽ phụ ý tốt của Trần Quốc Đào.

Bùi Đông Lai nhìn ra bên ngoài cửa sổ:

-     Còn nữa, mặc dù là tôi có tín nhiệm với Qua tử nhưng mà tôi..không cam lòng.

Không cam lòng.

Nghe được ba chữ kia, trong lòng Quý Hồng không khỏi run lên.

Nàng biết, Bùi Đông Lai ở trước mặt nàng đây vì muốn thẳng lưng đi thẳng vào cánh cửa của Tần gia cho nên mấy tháng qua hắn đã sáng tạo ra vô số kỳ tích. Từ buổi thảo luận Kinh Tế đến Đại Bỉ Võ thì hắn đã khiến cho 2 giới quân, thương phải nhấc lên những cơn động đất cấp 12.

Nhưng mà Tần gia vẫn lựa chọn con rể dựa vào ích lợi chứ không quan tâm đến năng lực, cho nên mới có cuộc đính hôn giữa Diệp Thiênv và tđt. Chính việc này đã làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy thương tổn.

-    Tôi biết cậu không cam lòng nhưng mà lấy tình hình bây giờ thì cho dù Tiêu gia có quen biết với Trần Quốc Đào đi chăng nữa thì cũng khó có khả năng giúp một người bên ngoài như cậu.

Quý Hồng nói tới đây, hơi có vẻ lo lắng nhìn Bùi Đông Lai liếc mắt một cái:

-    Cho nên, nếu cậu đi Tiêu gia thì cũng vô ích thôi, vậy tại sao cậu còn muốn đi nữa?

-    Tôi tin tưởng rằng Tiêu gia sẽ nằm về phía bên tôi.

Bùi Đông Lai từ từ mở miệng, giọng nói không lớn nhưng mà trong giọng nói lại tràn ngập tự tin.

-    Why?

Trong lòng Quý Hồng chấn động, trừng to mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ hỏi Bùi Đông Lai.

10’ sau.

Bùi Đông Lai cùng với Quý Hồng đi xuống thì thấy một chiếc Audi A6 có bảng số xe quân đội dừng ở trước đó.

-    Đông Lai.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đi xuống thì thân là cảnh vệ viên của Trần Quốc Đào, Chung Cương liền hạ kính xe xuống rồi hướng về phía Bùi Đông Lai vẫy vẫy tay, ngoài ra thì Trần Quốc Đào cũng hạ kính xe xuống, nhìn về phía Bùi Đông Lai, ánh mắt của Trần Quốc Đào có chút phức tạp.

Rõ ràng là hắn cũng biết, cho dù hắn có đi tìm người bạn từng chinh chiến trên sa trường với mình là gia chủ của Tiêu gia, nhân vật số 2 của quân đội là Tiêu Nguyên Thanh để giúp đỡ đi chăng nữa thì khả năng cũng rất thấp.

-    Tôi sẽ gọi điện cho cô.

Thấy Trần Quốc Đào thì Bùi Đông Lai quay đầu nói với Quý Hồng một câu, sau đó liền bước tới chiếc Audi A6 kia.

-    Thương thế đã đỡ chút nào chưa?

Lên xe, ngồi ở phía sau thì Trần Quốc Đào liền quan tâm hỏi thăm.

-    Không sao cả.

Bùi Đông Lai cười cười:

-    Chỉ cần tiếp tục tịnh dưỡng là tốt thôi.

-    Vậy là tốt rồi.

Trần Quốc Đào cười cười nhưng mà nụ cười của hắn có chút chua sót, hắn muốn nói cho Bùi Đông Lai biết lấy tình thế hiện nay thì chưa chắc Tiêu Nguyên Thanh sẽ ra mặt hỗ trợ cho hắn nhưng mà lời nói đến bên miệng thì Trần Quốc Đào lại không thể nói ra.



Tây Sơn nằm ở phía Tây của Yên Kinh.

Thân là nhân vật số 2 của quân đội thì Tiêu Nguyên Thanh ở biệt thự ở khu Tây Sơn này.

Cho dù là Trần Quốc Đào sớm đã gọi điện cho Tiêu Nguyên Thanh nhưng mà sau khi xe đi vào Tây Sơn thì vẫn bị kiểm tra 3 lần, lần sau so với lần trước thì cẩn thận hơn.

Sau khi kiểm tra xong thì xe liền chạy đến biệt thự của Tiêu Nguyên Thanh.

Khi xe dừng lại thì Bùi Đông Lai là người đầu tiên bước xuống xe, hắn không có ngẩng đầu lên nhìn về biệt thự phía trước, mà là hắn đứng ở một bên cung kính đợi Trần Quốc Đào xuống xe.

-    Thủ trưởng, Tiêu XX đợi ngài đã lâu.

Cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh đứng ở cửa đợi đã lâu, thấy Trần Quốc Đào đi xuống xe thì vội vàng bước lên, cúi chào nói.

-    Tiểu Trịnh a, phiền toái cậu dẫn đường.

Trần Quốc Đào liền trả lễ, cười nói.

-    Thủ trưởng, nói quá rồi, đây là việc mà tôi phải làm.

Cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh cười cười, ánh mắt liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, trong lòng không khỏi cả kinh.

Bởi vì lấy thực lực của hắn thì căn bản không nhìn thấy Bùi Đông Lai rốt cuộc đã đạt đến trình độ cỡ nòa, thậm chí hắn còn không cảm nhận được một hơi thở cao thủ nào trên người của Bùi Đông Lai nữa. 

Điều này làm cho hắn hiểu được, thực lực của hắn và Bùi Đông Lai không ở cùng một cấp bậc.

Kinh hãi rất nhiều, cảnh vệ của Tiêu Nguyên Thanh cũng không nói gì nữa mà liền dẫn đường mang theo Bùi Đông Lai và Trần Quốc Đào đi vào đại viện của biệt thự.

-    Ông nội, hôm nay thời tiết lạnh rồi, ông về phòng nghỉ ngơi đi.

Một góc sân trong biệt thự, Tiêu Nguyên Thanh nằm ở trên một chiếc ghế thái sư được làm bằng gỗ lim, ngồi bên cạnh Tiêu Nguyên Thanh là Tiêu Nam đang đo huyết áp cho lão, một bên khẽ xoa vai cho Tiêu Nguyên Thanh, một bên nói.

-    Cái này tính là gì hả?

Tiêu Nguyên Thanh không cho là đúng:

-    Năm đó ông nội của cháu đi theo chủ tịch lên Tuyết Sơn, so với ở nơi này thì khí hậu ở trên đó còn tồi tệ hơn, không phải ông nội cũng chịu được sao?

-    Ông nội, thời đại nào rồi mà ông còn nói những chuyện đó nữa?

Tiêu Nam cười khổ nói.

-    Đúng là thời đại khác trước, tổ quốc phát triển hơn rồi nhưng mà cũng có một số việc đã dần dần biến mất.

Tiêu Nguyên Thanh thở dài, trên mặt hiện ra vài phần lo lắng.

Tiêu Nam biết Tiêu Nguyên Thanh một lòng vì nước, cho nên nghe được Tiêu Nguyên Thanh cảm thán thì nàng cũng không nói gì cả.

-    Đúng rồi, sáng nay cháu kiểm tra thân thể cho lão thái gia, tình hình như thế nào? 

Vô luận là Tiêu Nguyên Thanh hay là vị Thái thượng hoàng của Tiêu gia kia bởi vì có thân phận có chút đặc thù cho nên hằng ngày đều có người đến kiểm tra thân thể cho bọn họ, bất quá thân là người trong quân y thì khi vừa về tới biệt thự ở Tây Sơn này thì Tiêu Nam liền kiểm tra thân thể cho 2 người bọn họ.

-    Thân thể của lão thái gia vô cùng cường tráng, buổi sáng còn đánh quyền nữa đó.

Tiêu Nam cười nói.

Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy thì nở ra nụ cười, so với người khác thì hắn rõ ràng hơn, Tiêu gia có thể trở thành một trong 4 nhà có quyền ở nước cộng hòa này hoàn toàn là do lão thái gia của Tiêu gia làm ra, đồng dạng chỉ cần một ngày lão thái gia chưa vào đất thì nói về quân đội thì không có gia tộc nào ở nước cộng hòa này có thể so sánh được.

“Ủa?”

Sau đó, vốn là Tiêu Nam còn muốn nói điều gì nhưng mà nàng lại thấy Bùi Đông Lai và Trần Quốc Đào đi vào.

Nhận thấy được vẻ khác lạ của Tiêu Nam thì Tiêu Nguyên Thanh cũng đem ánh mắt nhìn về phía 2 người Trần Quốc Đào và Bùi Đông Lai, ánh mắt của Tiêu Nguyên Thanh như đao đánh giá Bùi Đông Lai.

-    Ông nôi, Bùi Đông Lai cùng Trần gia gia đến đây để làm gì?

Kinh ngạc qua đi, Tiêu Nam không nhịn được mà hỏi:

-    Chẳng lẽ bởi vì những biểu hiện của cậu ta ở trong lần Đại Bỉ Võ kia mà ông nội muốn đích thân nhìn thấy cậu ta sao?

-    Ừh.

Tiêu Nguyên Thanh gật đầu, bất quá cũng không có giải thích gì thêm.

-    Ông nội, lúc trước còn đã xử lý vết thương cho cậu ta.

Tiêu Nam nhìn vào sắc mặt bình tĩnh của Bùi Đông Lai, nhịn không được mà nói:

-    Cậu ta và Tiêu Phi rất giống nhau.

Tiêu Phi.

Nghe được 2 chữ này thì trong lòng của Tiêu Nguyên Thanh cũng không nhịn được mà khẽ run lên một chút.

-    Ông với Trần gia gia nói chút chuyện, cháu cùng lão thái gia nói chuyện đi.

Tiêu Nguyên Thanh đứng lên, nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

Từ sau khi Tiêu Phi bị mất trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì Tiêu lão thái gia ngày lại càng trở nên yếu đi.

Rất cả chuyện này đơn giản bởi vì Tiêu Phi là bảo bối của Tiêu lão thái gia đồng thời Tiêu Phi cũng là thành viên đời thứ tư khiến cho Tiêu gia cảm thấy tự hào nhất.

-    Được.

Tiêu Nam gật gật đầu, đồng ý, sau đó đi tới chào hỏi với Trần Quốc Đào:

-    Trần gia gia.

-    Tiểu Nam lại đang đo huyết áp cho ông của cháu sao?

Trần Quốc Đào thấy dụng cụ trong tay của Tiêu Nam thì cười cười nói.

Tiêu Nam gật đầu cười, sau đó nhìn Bùi Đông Lai:

-    Cũng không nên vận động mạnh quá, nếu không làm cho vết thương tái phát, đến lúc đó bờ vai của cậu sẽ bị phế đi.

-    Cảm ơn chị Tiêu đã nhắc nhở.

Bùi Đông Lai cười nói, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nguyên Thanh.

Cùng lúc đó, Tiêu Nguyên Thanh cũng cảm thấy được hơi thở trên người của Bùi Đông Lai cho nên đồng tử của Tiêu Nguyên Thanh cũng hơi phóng to ra, trong đôi mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Nhận thấy được điểm này thì trong lòng Trần Quốc Đào mừng thầm, không có hé răng.

Bởi vì lúc trước Tiêu Phi và Trần Anh đã đính hôn cho nên đối với Tiêu Phi thì Trần Quốc Đào cũng không xa lạ gì ca.r

Hắn sơm sđã phát hiện được trên người của Bùi Đông Lai có hơi thở giống với Tiêu Phi đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Trần Quốc Đào hắn chiếu cố cho Bùi Đông Lai.

Lúc này, thấy ánh mắt của Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra kinh ngạc khi nhìn vào Bùi Đông Lai thì trong lòng Trần Quốc Đào rất rõ ràng, Tiêu Nguyên Thanh có ra mặt giúp Bùi Đông Lai không thì trừ vào quan hệ cá nhân giữa Tiêu Nguyên Thanh và hắn thì ngoài ra việc này còn quyết định bởi hơi thở trên người của Bùi Đông Lai giống với Tiêu Phi nữa.

-    Sẽ giúp sao?

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên có chút quỷ dị.

Trần Quốc Đào không nhịn được mà thầm hỏi.



Giống.

Quá giống.

Cảm nhận được khí chất trên người của Bùi Đông Lai giống với Tiêu Phi thì trong lòng Tiêu Nguyên Thanh liền nổi lên những gợn sóng.

-    Tiểu tử, chẳng lẽ cậu không biết thủ trưởng sao?

Mắt thấy Tiêu Nguyên Thanh dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh thì Trần Quốc Đào cố ý trừng mắt liếc Bùi Đông Lai một cái rồi nhắc nhở.

-    Thủ trưởng, tốt.

2 chân Bùi Đông Lai sát vào nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cúi chào Tiêu Nguyên Thanh.

-    Chào cậu.

Tiêu Nguyên Thanh trả lại một cái chào theo nghi thức quân đội, sau đó nói:

-    Lão Trần a, đi đến thư phòng của tôi rồi nói.

-    Tốt.

Trần Quốc Đào gật gật đầu, sau đó quay lại nhìn Bùi Đông Lai, nói:

-    Tiểu tử, không cần đi đâu cả, đứng ở chỗ này chờ.

-    Vâng, thủ trưởng.

Bùi Đông Lai gật đầu rồi nhìn theo bóng dáng của 2 người đi vào.

-    Lão Tiêu, ông có thấy nó giống với Tiêu Phi không? Nhất là khí chất trên người nó.

Đi vào thư phòng, Trần Quốc Đào đón lấy điếu thuốc Tiêu Nguyên Thanh ném sang, cười khổ mà nói.

Không trả lời, sắc mặt Tiêu Nguyên Thanh hơi phức tạp, châm lửa.

-    Lão Tiêu, sở dĩ tôi mặt dày dẫn nó đến tìm ông là muốn ông ra mặt giúp hắn, ngoài cái khí chất giống với Tiêu Phi ra thì trong lần Đại Bỉ Võ cả nước nó đã chứng minh thực lực của mình rồi.

Trần Quốc Đào mang theo vài phần lo lắng, nói:

-    Nói thật, tôi không hy vọng nhìn một nhân tài ưu tú như thế bước vào con đường ta đạào, không thể dốc sức cho quốc gia.

Tiêu Nguyên Thanh vẫn không trả lời mà là im lặng hút thuốc.

-    Lại nói, tiểu tử này thật đáng thương. 18 năm trước, hắn thiếu chút nữa là đã chết đi trên bàn mổ, cuối cùng lại bị Diệp gia bức bách, làm cho hắn và cha của hắn phải rời khỏi Yên Kinh, mai danh ẩn tích.

Trần Quốc Đào thấy Tiêu Nguyên Thanh không nói lời nào, lại nói:

-    Còn nữa, coi như Diệp gia tiếp tục hận Bùi Vũ Phu đi chăng nữa thì cũng không nên đem cừu hận đổ vào người hắn. Tuy nói mẹ của hắn Diệp Vãn Tình không phải là người Diệp gia chân chính nhưng mà cha của Diệp Vãn Tình năm đó cũng đã cứu Diệp Thạch mộ màng, mà Diệp Thạch cũng đã nhận Diệp Vãn Tình làm con gái nuôi. Từ đó, như thế nào đi chăng nữa thì Diệp Vãn Tình cũng được gọi là người của Diệp gia, nó cũng đã cho Diệp Thạch một đứa cháu ngoại. Nhưng mà, sau khi người Diệp gia biết nó và nha đầu của Tần gia ở chung một chỗ thì lại dùng cường quyền để chia rẽ nó và nha đầu của Tần gia.

Tiêu Nguyên Thanh phủi phủi khói thuốc, muốn nói lại thôi.

-    Còn về phần hắn đánh tàn phế Diệp Thiên hoàn toàn là bắc đất dĩ. Ngày đó, ông không có mặt trong sân nên không biết được Diệp Thiên chẳng những cuồng ngạo mà còn ra tay hạ tử thủ đối với đội viên tiểu đội đặc chiến khác. Ngoài ra sau khi làm tiểu tử Bùi gia kia bị thương thì không ngừng dùng từ ngữ ác độc để công kích, chọc giận tiểu tử Bùi gia. Diệp Thiên làm như vậy là muốn nghĩ ở trên sân đánh cho tiểu tử Bùi gia tàn phế, thậm chí là giết tiểu tử đó.

Trần Quốc Đào nói tới đây thì có chút căm giận, hắn rất tức giận cho nên cảm thấy được Bùi Đông Lai đánh cho Diệp Thiên quả là một điều chính xác, điều này đã làm cho hắn hả lòng hả dạ.

Nghe đến đó. Tiêu Nguyên Thanh bóp tắt tàn thuốc, thở dài nhìn Trần Quốc Đào:

-    Lão Trần, những điều ông nói thì tôi cũng biết, đồng thời tôi cũng biết Diệp gia đã đem Diệp Thiên trở thành tâm can bảo bối. Diệp gia có thể khoan dung cho tiểu tử Bùi gia cùng với Diệp Tranh Vanh tranh giành Tần nha đầu nhưng mà tuyệt đối không buông tha cho hành động đánh Diệp Thiên trở thành người sống thực vật kia, điều này đã vượt qua giới hạn của Diệp gia.

Trần Quốc Đào biết Tiêu Nguyên Thanh nói sự thật, không có hé răng.

-    Mà Diệp Thạch cũng đã dùng hành động để chứng minh điểm này.

Tiêu Nguyên Thanh lại nói:

-    Cho tới nay, đối với chuyện giữa nha đầu Tần gia và Diệp Tranh Vanh thì Tần Hồng Sơn vẫn không tỏ thái độ, người sáng suốt Tần Hồng Sơn vì muốn lấy đại cục làm trọng hơn nữa muốn thông qua phương thức này để làm thế lực của Bùi Vũ Phu nổi lên mặt nước, quan trọng hơn là hắn muốn xem phần lễ hỏi giữa 2 bên, bên nào nặng hơn. 

-    Hiện giờ, khi tiểu tử Bùi gia và Bùi Vũ Phu vào kinh thì Tần Hồng Sơn đã thay đổi thái độ, trực tiếp để cho nha đầu Tần gia và Diệp Tranh Vanh đính hôn. Điều này cũng đủ để chứng minh rằng bên Diệp gia đã đưa ra lễ hỏi thật lớn, lớn đến mức Tần Hồng Sơn cho rằng tiểu tử Bùi gia và cha của hắn không thể nào làm được. 

“ Ba!”

Sắc mặt Trần Quốc Đào phức tạp hút lấy điếu thuốc đang cầm trên tay.

-    Như vậy, tạm thời không nói đến tôi không không cho Diệp gia mặt mũi đi, cho dù trong lúc đính hôn diễn ra, tôi ra mặt làm chỗ dựa cho tiểu tử Bùi gia thì ông cho rằng Tần Hồng Sơn sẽ thay đổi quyết định sao?

Tiêu Nguyên Thanh nói xong, lắc lắc đầu, nói:

-    Sẽ không, bởi vì hắn biết tôi ra mặt chỉ là cấp cho tiểu tử Bùi gia thể diện mà thôi, trên thực tế là cũng không mang đến chỗ tốt gì cho Tần gia cả.

Trần Quốc Đào phun ra một ngụm khói, muốn nói lại thôi.

-    Lão Trần, tôi biết ông muốn hỏi tôi, có thể cấp cho Tần gia một chút ưu đãi khiến Tần Hồng Sơn thay đổi quyết định.

Tiêu Nguyên Thanh giống như có thể đoán được tâm tư của Trần Quốc Đào, lắc đầu cười khổ:

-    Chuyện này không thể nào. Bởi vì muốn cho Tần Hồng Sơn thay đổi quyết định thì Tiêu gia cần phải hy sinh lợi ích rất lớn, hơn nữa Tiêu gia cùng với Diệp gia đối lập với nhau, điều này sẽ gây ra bất lợi đối với đại cục hiện nay.

-    Theo như lời ông nói thì chuyện này sẽ không có cách cứu vãn sao?

Trần Quốc Đào bóp tàn thuốc, cau mày nói.

-    Ừh.

Tiêu Nguyên Thanh gật gật đầu, sắc mặt phức tạp, nói:

-    Ngoài ra, Diệp gia không tiếc vốn để làm cho Diệp Tranh Vanh cùng nha đầu Tần gia đính hôn như vậy là muốn tính toán chọc giận cha con Bùi gia. Nếu cha con Bùi gia biết điều rời khỏi Yên Kinh thì tốt, nếu không biết điếu mà đến đại náo buổi lễ đính hôn thì điều này sẽ khiến cho cha con Bùi gia lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Trong lòng Trần Quốc Đào vừa động, lập tức hiểu được ý của Tiêu Nguyên Thanh.

Nếu Bùi Vũ Phu cùng Bùi Đông Lai đi đại náo buổi lễ đính hôn thì như vậy tất cả thế lực của Bùi Vũ Phu sẽ nổi lên mặt nước, kể từ đó Diệp gia cùng Tần gia sẽ liên thủ đem dao mổ chém về phía cha con Bùi gia, cho dù sau lưng cha con Bùi gia có thế lực nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản.

Dù sao, luận về quyền thế thì 2 nhà Diệp Tần cũng đại biểu cho đỉnh của nước cộng hòa.

Luận về võ lực thì 2 nhà Tần Diệp có thể điều động Long Nha, cho dù cha con Bùi gia có bật lại đi chăng nữa thì cũng không thể lật trời được.

-    Lão Trần, việc này tôi không phải không muốn giúp mà là không thể giúp.

Thấy Trần Quốc Đào không nói lời nào, Tiêu Nguyên Thanh cười khổ mà nói một câu, sau đó nhắc nhở:

-    Mặt khác, vô luận là vì an toàn của tiểu tử đó hay là vì muốn ổn định đại cục. Ông cũng phải khuyên bảo tiểu tử đó, để cho hắn không nên vì lúc nhất thời mà xúc động, gây ra sai lầm lớn.

-    Lão Tiêu, ông không biết hắn rồi.

Trần Quốc Đào thở dài, cười khổ nói:

-    Ông cảm thấy rằng hắn dám phế đi Diệp Thiên, hô lên “ Mấy thằng gia của Diệp gia có thể làm gì được tao?”, vậy thì hắn có khả năng để tôi thuyết phục không? Huống chi, ông chớ quên, so với Bùi Vũ Phu thì hắn cuồng không ít.