Siêu Cấp Cường Giả

Chương 388: Con chỉ làm vợ của Bùi gia(1+2)




Bệnh viện ABC nằm ở phía Tây của Yên Kinh, giáp với đường tàu điện ngâm số 1, là bệnh viện có quy mô lớn nhất trong quân đội. Ở nơi này bao gồm có chữa bệnh, bảo vệ sức khoẻ, dạy học, nghiên cứu khoa học… là một trong những căn cứ bảo vệ sức khỏe quan trọng của quốc gia, bệnh viện này chịu trách nhiệm bảo vệ sự khỏe cho các vị đại lão nắm quyền trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Bởi vì nơi này sinh ra là để đảm bảo chữa trị sức khỏe cho các đại lão nên chia thành nội viện và ngoại viện.

Ngoại viện dành cho người bình thường đến trị liệu, còn nội viện là là nơi dành cho các vị đại lão có thân phận đặc biệt đến để chữa trị. Bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, trong ngoài đâu đâu cũng sâm nghiêm, tổng cộng có sáu trạm kiểm soát, còn âm tầhm an bài cao thủ đại nội. Đừng nói là người thường, thậm chí là cán bộ của bệnh viện không được phép thì cũng không thể tiến gần lại nội viện.

Bùi Đông Lai ở một căn phòng cao cấp trong ngoại viện, đãi ngộ cũng tính là không tệ, nhưng so sánh với đãi ngộ danh cho Diệp Phong thì không thể nào với tới. Diệp Thiên quả thật đang nằm ở nội viện làm phẫu thuật, tham dự phẫu thuật cho Diệp Thiên đều là các chuyên gia y học cao cấp.

Ánh tà dương buổi chiều dần dần khuất sau đỉnh nói, trong một căn phòng đặc biệt cao cấp ở nội viện

-    Chu viện trưởng, thật không có biện pháp khác sao?

Người đưa ra câu hỏi là một gã trung niên, gương mặt có vẻ phúc hậu, họ Diệp tên Chung. Trước mắt, ở trong ngành hắn đảm nhiệm chức phó bộ trưởng, xét về năng lực cũng được xếp vào hàng ngũ thành viên trung tâm đời thứ ba của Diệp gia, bởi vì con trai hắn là Diệp Thiên có những biểu hiện xuất sắc, được Diệp lão gia tử coi trọng, hắn ăn theo ánh hào quang của con trai tiến vào hàng ngũ thành viên trung tâm của Diệp gia.

Ngay lúc này, biết được con trai của mình sau này sẽ hoàn toàn trở thành một phế nhân, đã vậy lại còn có thể trở thành kẻ bệnh, sống đời sống thực vật. Quan chức cao cấp Diệp Chung không thể bảo trì trấn định, trong giọng nói đã tràn ngập vẻ lo lắng.

-    Thật có lỗi, Diệp bộ trưởng, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Viện trưởng có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Chung, nhưng cũng không thể làm khác hơn, đồng thời hắn cũng không nhịn được mà âm thầm cảm thán Bùi Đông Lai ra tay ngoan độc.

-    Cám... cám ơn!

Nghe được câu trả lời dứt khoát từ viện trưởng. Trong nháy mắt, Diệp chung như bị rút hết sức lực toàn thân, máy móc nói cám ơn.

Viện trưởng thấy thế, không nói thêm điều gì, mang theo nhân viên của mình rời khỏi phòng bệnh.

-    Tiểu Thiên, Tiểu Thiên!

Sau khi viện trưởng rời đi, mẹ Diệp Thiên tựa vào đầu gường vừa gọi tên Diệp Thiên vừa đau khổ rên rỉ.

-    Diệp Chung, tôi không quan tâm ông làm như thế nào, nhất định phải nhanh chóng báo thù cho Diệp Thiên

Khóc lóc thảm thiết, mẹ của Diệp Thiên như nhớ tới cái gì đó, đứng dậy, bám vào Diệp Chung, nước mắt đầm đìa, hận ý ngút trời nói.

Không có câu trả lời, cho dù Diệp Chung biết người đả thương con trái hắn là ai, ở đâu, nhưng ở Diệp gia, người cầm quyền hiện tại là Diệp Thạch lại lên tiếng cấm hắn làm tất cả mọi chuyện báo thù.

-    Diệp Chung, nếu vì chuyện này làm cho lão gia tử ở nhà tức giận, ảnh hưởng tới con đường thăng tiến của ông sau này, vậy tôi đi làm

Thấy Diệp Chung không nói lời nào, mẹ của Diệp Thiên dường như cũng hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng của Diệp Chung, đỏ mắt lên, nghiên răng nghiến lợi nói, bộ dáng giống như bằng mọi giá phải báo thù được cho Diệp Thiên.

Dứt tiếng nói, nàng buông Diệp Chung ra, rời khỏi bệnh viện.

-    Đứng lại!

Nhìn thấy mẹ của Diệp Thiên sắp rời khỏi phòng bệnh. Diệp Chung hìn Diệp Thiên trở thành phế nhân, hít một hơi hấy lại tinh thần, lớn tiếng gọi mẹ Diệp Thiên trở lại.

-    Diệp Chung, ông coi trọng con đường làm quan của ông, còn tôi, tôi không cần. Tôi chỉ có một đứa con trai, hiện tại bị người ta đánh thành phế nhân. Tôi sẽ không để cho tên vương bát đản đó sống dễ chịu.

Mẹ Diệp Thiên tràn đầy hận ý, tức giận nói.

-    Hồ đồ.

Diệp Chung quát lạnh một tiếng.

-    Ông...

Mẹ Diệp Thiên tức giận run rẩy cả người, đưa tay chỉ Diệp Chung nhưng giận quá nên không đưa tay lên được.

-    Bà nghĩ rằng tôi không muốn nhanh chóng báo thù cho Tiểu Thiên hay sao?

Sắc mặt Diệp Chung trở nên cực kỳ âm trầm, hai nắm tay nắm chặt 'răng rắc' kêu lên:

-    Tôi hận không thể ngay lập tức phái người đi phế cái tên tiểu vương bát đản kia đi!

Mẹ Diệp Thiên trầm mặc không nói.

-     Bà phải hiểu, Tiểu Thiên tham gia ở trong trận đấu, bị thương, dựa theo quy định của trận đấu, chúng ta không có cớ gì đi tìm hắn, mà quan trọng hơn là, thân phận của hắn bà cũng đã biết.

Diệp Chung nói tới đây, dừng lại một chút: 

-    Chuyện này không phải chúng ta có thể làm chủ, nhất định do lão gia tử đến định đoạt!

-    Nhưng mà....!

Tuy rằng mẹ của Diệp Thiên cũng hiểu chuyện này, nhưng thấy đứa con duy nhất của mình bị đánh thành cho như vậy, nàng không thể làm cho mình tỉnh táo là suy nghĩ mọi chuyện.

-    Không nhưng nhị gì cả.

Diệp chung lạnh lùng nói: 

-    Bà được gả vào Diệp gia từ ngày đó, bà phải hiểu rằng, trong Diệp gia, tất cả mọi người hành động, không phải là hành động của cá nhân mà còn phải đại biểu cho cả Diệp gia.

"Két...Két!"

Vào lúc đó, không đợi mẹ Diệp Phong mở miệng nói, cửa phòng bệnh mở ra, người mở cửa là một người đàn ông trung niên đeo kính, tuy không phải là một thành viên của Diệp gia, nhưng toàn Diệp gia không ai không biết hắn.

Bởi vì, hắn là thư ký của Diệp Thạch, phụ tá trưởng.

Mở cửa phòng bệnh ra, thứ ký của Diệp Thạch từng bước lui ra, sắc mặt củaDiệp Thạch âm trầm bước vào phòng bệnh. Thư ký đưa tay đóng cửa.

-    Cha.

-    Cha.

Nhìn thấy Diệp Thạch, Diệp Chung đứng dậy chào hỏi, mẹ Diệp Thiên cũng không khóc nữa, mà đứng lên chào hỏi.

Không để ý đến hai người, Diệp Thạch bước đến giường bệnh, thấy Diệp Phòng nằm yên không nhúc nhích. Khuôn mặt không giận mà uy làm cho người khác phải kinh sợ, trong con ngươi hiện lên một tia hàn quang làm lạnh lòng người, quay sang hai người hỏi: 

-    Tình huông thế nào rồi?

-    Chu viện trưởng nói, sau này Tiểu Thiên sẽ hoàn toàn là một phế nhân, hơn nữa, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, có thể còn trở thành người thực vật.

Diệp Chung vội vàng đáp.

Diệp Chung vừa nói xong, không đợi Diệp Thạch lên tiếng, mẹ của Diệp Thiên nước mắt ngắn, nước mắt dài nói: 

-    Cha! Tiểu Thiên rất thảm, cha phải chủ trì công đạo cho Tiểu Thiên!

Nghe thấy lời của vợ mình, Diệp Chung vội biến sắc, vội vàng dùng ánh mắt ngăn cản, không cho bà ta nói nữa.

-    Tiểu Thiên có thể trở thành phế nhân, không không thể sống đời sống thực vật. Nói cho Chu viện trưởng biết, ta không quan tâm hắn làm cách nào, nhất định phải như vậy.

Diệp Thạch không nhìn mẹ Diệp Thiên, dùng một giọng điệu không thể kháng cự nói với Diệp Chung

-    Đã biết thưa cha!

Diệp Chung đưa ra câu trả lời thuyết phục

Diệp Thạch không nói lời vô ích, nhíu mày thật sâu, liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Hai phút sau, Diệp Thạch ngôi trên chiếc ô tô có treo kinh V02 rời đi khỏi nội viện.

(chắc là biển số hay cái gì đại diện thân phận thôi)

Trong ô tô, gương mặt của Diệp Thạch không biểu cảm, cầm điện thoại, bấm một dãy số thần bí.

-    Tại sao lại không ngăn cản chuyện này?

Diệp Thạch lạnh lùng hỏi.

-    Tính khí của Tiểu Thiên thì ngài cũng quá hiểu!

Bên kia, thân là Long Vương Diệp Cô Thành, mặt không chút thay đổi nói

-    Ta đang hỏi cậu, tại sao cậu không đi đến hiện trường, tự mình ngăn cản?

Diệp Thạc quát lớn, không thể che giấu lựa giận

-    Nếu tôi ngăn cản hắn, là sỉ nhục hắn, mà đối với quân nhân cũng chính là vũ nhục!

Diệp Cô Thành lạnh lùng nói.

Diệp Thạch trầm mặc vài giây đồng hồ, cúp điện thoại, bấm thêm một dãy số.

-    Lão Tần, đêm nay có thì giờ rảnh không?

Khi điện thoại được nối thông, Diệp Thạch không biểu hiện lạnh lùng như trước, mà giọng nói đã trở nên nhu hòa đi rất là nhiều, giống như hai ông bạn già đang ngồi nói chuyện phiếm

-    Ông đã lên tiếng, không có thời gian cũng phải có thời gian.

Đầu bên kia điện thoại, gia chủ của Tần gia là Tần Hồng Sơn cười đáp.

-    Tốt lắm, để tôi cho người làm vài món nhậu, đêm nay chúng ta làm vài chén!"

Diệp Thạch đưa ra lời mời.

-    Được

Tần Hồng Sơn sảng khoái đưa ra câu trả lời.

Cúp điện thoại, khóe miệng Tần Hồng Sơn lộ ra một nụ nười.

-    Chuyện gì khiến cho cha cao hứng như vây?

Ngươi đến báo tình hình bộ đội đặc chủng, tình huống Đại Bỉ Võ Tần Tranh thấy thế liền hỏi.

-    Điện thoại của Diệp Thạch.

Ý người trên mặt Tần Hồng Sơn càng đậm: 

-    Hắn hẹn tối tối nay tới chỗ của hắn uống rượu.

"Hả?"

Tần Tranh nghe vậy, đồng tử đột nhiên mở rộng.

Diệp gia cần phải đưa sính lễ rồi.

….

Một giờ sau, Tần Hồng Sơn đón xe đi đến Hoàng Gia Lâm Viên nơi ở Diệp Thạch. Còn Tần Tranh thì đi xe trở về đơn vị, chuẩn bị xử lý mấy cái văn kiện quan trọng.

"Reng.. reeng!"

Không đợi Tần Tranh đến đơn vị chỉ huy, di động của hắn vang lên. Tần Tranh cầm di động lên, nhìn thấy là vợ hắn, Tiếu Ái Linh gọi điện thoại tới. 

-    Ông nhanh chóng lại đây một chuyến.

Điện thoại nối thông, thân là người đứng đầu một doanh nghiệp là nước nhưng giọng mang theo vài phần lo lắng nói.

Tần Tranh nhíu chặt lông mày, hỏi lại 

-    Có chuyện gì?

-    Đông Tuyết biết được tiểu tử đó bị thương, muốn đến bệnh viện làm ầm lên. Tôi ngăn không được.

Tiếu Ái Linh mang theo vài phần lo lắng nói.

-    Bà cứ trấn an tinh thần nàng đi, tôi đến liền.

Trần Tranh trầm ngâm sau đó đưa ra câu trả lời thuyết phục. Sau đó nói người lái xe ô tô đi đến Tần gia tứ hợp viện, nơi đang giam lỏng Tần Đông Tuyết.

Nửa giờ sau, Tần Tranh ngồi xe hơi đến nơi, phòng vệ không thua gì nhà của một vị thị ủy, đến trước một căn nhà theo kiểu tứ hợp viện thì dừng lại.

Sau khi xuống xe, Tần Tranh bảo thư ký cùng lái xe ở bên ngoài chờ mình, một mình đi vào tứ hợp viện.

Trong một gian phòng, Tiếu Ái linh cùng mẹ chia ra ngồi hai bên ghế salon, mang theo vài phần lo lắng nhìn vào một căn phòng khác.

-    Ở bên trong.

Nhìn thấy Tần Tranh đi vào, Tiếu Ái Linh cùng với vú Lan đồng thời đứng dậy, vẻ mặt củaTiếu Ái linh bồn chồn chỉ vào căn phòng đang đóng chặt cửa.

Tần Tranh im lặng, đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa nói: 

-    Đông Tuyết, là cha.

"Két...Két"

Vài giây sau, cửa phòng được mở ra, mắt củaTần Đông Tuyết đỏ au, nước mắt còn vương lại trên mặt, vẻ mặt quật cường đứng ở cửa phòng

Thấy một màn như vậy, Tần Tranh ầm thầm có chút hối hận

Cho dù trong kỳ nghỉ hè, sau khi Bùi Đông Lai đến Yên Kinh, nàng đồng ý bị giam lỏng, nhưng yêu cầu Tần Tranh phải nói cho nàng biết hành tung của Bùi Đông Lai không được giấu diếm.

-    Vào trong rồi nói!

Cảm thấy hối hận, Tần Tranh cười nhe, xoa đầu Tần Đông Tuyết.

Tần Đông Tuyết giữ im lặng, đi theo sau Tần Tranh, tới bàn đọc sách, thấy Tần Tranh ngồi xuống ghế, vẻ mặt quật cường nói: 

-    Hắn bị thương, con muốn nhìn thấy hắn.

-    Không được.

Tần Tranh ngay lập tức nói, giọng nói không thể nghi ngờ.

-    Con phải đi!

Tần Đông Tuyết nắm chặt hai tay, đỏ mắt lên nhìn chằm chằm Tần Tranh, hai bên đối mặt nhau.

-    Hắn chỉ bị thương ở vai trai, không có gì là nghiêm trọng cả, Con có đi hay không cũng không ảnh hưởng gì.

Tần Tranh giải thích.

-    Có ảnh hưởng!

Tần Đông Tuyết nhíu mày nói: 

-    Đi và không đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Hăn vì con trả giá nhiều như vây, vì cái gì mà còn không thể bù đắp một chút?

-    Bởi vì con sinh ra ở Tần gia.

Tần Tranh trầm giọng nói.

"A..."

Nghe thấy Tần Tranh nói vậy, Tần Đông Tuyết giận quá hóa cười nói: 

-    Đúng rôi, là vì con xuất thân từ Tần gia, cho nên hôn nhân của con phải theo sự xắp đặt của cha mẹ, không được tổn hại tới lợi ích của gia tộc, cho nên cha cùng ông nội đem con thành hàng hóa, thử xem cha của Đông Lai và Diệp gia, ai đưa lễ nặng hơn, sau đó đem con bán đi có đúng không?

Bên tai vang lên lời nói tức giận của Tần Đông Tuyết, chân mày Tần Tranh nhíu lại

Nhíu mày không phải là bất ngờ vì Tần Đông Tuyết có thể đoán ra mọi chuyện. Mà là lời nói của Tần Đông Tuyết quả trực tiếp, mạnh mẽ đem mọi che giấu xé nát.

-    Con đã biết, vậy thì con nên hiểu, trước khi hai bên đưa ra lễ hỏi, mọi chuyện con không thể tự quyết!

Trần Tranh nhíu mày thở dài nói: 

-    Chưa kể đến, vừa rồi Diệp gia đã đặt sính lễ rồi.

-    Sính lễ ư?

Nghe được Tần Tranh nói vậy, Tần Đông Tuyết ngẩn người ra, cắn chặt môi, nhìn Tần Tranh vẻ mặt lạnh lùng, để mặc cho nước mắt chảy dài xuống gương mặt nói: 

-    Cha, cha có từng nhớ, lúc trước đi khỏi Thẩm Thành, cha nói với con: Chỉ cần 4 năm sau, Bùi Đông Lai có đủ dũng khí và tư cách bước vào Tần gia, cha là người đầu tiên ủng hộ việc chúng con ở cùng một chỗ?

Trong lòng Tần Tranh vừa động, vẻ mặt tỏ ra phức tạp.

-    Cha im lặng nghĩa là cha không quên!

Tần Đông Tuyết để mặc cho nước mắt chảy vào miệng nói: 

-    Như vậy cha hãy nó cho con biết, ở khu vực kinh tế, hắn ta có thể sáng tạo ra một hệ thống mới, có thể ở đại hội võ thuật bộ đội đặc chủng cả nước, trong cuộc thi đấu Đại Bỉ Võ làm cho đội dự bị Long Nha toàn bộ bị đánh bại, đạt được ba chức quán quân. Hắn có hay không cái tư cách tiến vào cửa lớn nhà Tần gia không?

Im lặng

Tần Tranh, không phản bác được.

-    Cha cho con biết, có hay không có?

Thấy Tần Tranh không nói lời nào, Đông Tuyết nắm chặt hai tay rồi đột nhiên đề cao âm thanh, lớn tiếng chất vấn: 

-    Diệp Tranh Vanh cùng hắn thì tính là cái gì? Cha... Cha nói cho con biết đi.

-    Có.

Tần Tranh nhẹ nhàng thở dài.

-    Vậy cha sẽ thực hiện lời hứa lúc trước sao?

Khuôn mặt của Tần Đông Tuyết đầy lệ, hỏi.

-    Đông Tuyết, cha...

-    Con hận cha!

Tần Đông Tuyết vô lực nhắm mắt lại, sau đó mở hai mắt, vẻ mặt kiên quyết nói: 

-    Mặc kệ kết quả như thế nào, nhưng con mong cha hiểu một chuyện, con chỉ làm vợ của Bùi gia, chết cũng không hối hận!