Siêu Cấp Cường Giả

Chương 387




“A”

Sự đau đớn tận xương tủy giống như có siêu vi trùng cắn xé, đâm thủng nội tâm cùng ý chí ngông cuồng của Diệp Thiên, làm cho hắn lần đầu tiên rên ra thất thanh. Quả thực là đau đớn muốn chết.

"Hô..."

Bên tai vang lên tiếng rên như tê tâm liệt phế (Đứng tim, liệt phổi), Bùi Đông Lai đứng bên thấy thân hình của Diệp Thiên run rẩy kịch liệt, cũng không muốn tiếp tục động thủ. Trên đài chủ tịch, dù là Trần Quốc Đào, Hà Huy và các lão đại khác đều thở ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm, trái tim đang treo trên cổ họng cũng được hạ xuống theo.

Ở đám người Hà Huy xem ra, Bùi Đông Lai dùng phương thức trực tiếp nhất, đầy máu tanh đánh tàn phế Diệp Thiên, sau này vĩnh viễn trở thành phế nhân. Sự tình đã đến như thế này, nhưng cũng còn có thể cứu vãn. Nếu Bùi Đông Lai giết chết Diệp Phong như lời hắn nói, thì hậu quả cho dù chết vô số người, Diệp gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua ý định báo thù. Mà chuyện này không chỉ tính trên người Bùi Đông Lai mà bọn hắn cũng không tránh khỏi liên lụy.

Khác với đám người Hà Huy, việc đầu tiên mà Trần Quốc Đào lo lắng không phải là mình bị chuyện này liên lụy hay không, mà hắn ta lo lắng Bùi Đông Lai giết chết Diệp Phong thì hậu quả sau này thật khó tưởng tượng.

Lúc trước, thân là một trong tứ đại tài phiệt gia tộc của nước Cộng Hòa. Sở dĩ Tiêu Nguyên Thanh gia chủ của Tiêu gia muốn cho kẻ hắn coi trọng nhất, đại biểu thế hệ thứ tư của Tiêu gia Tiêu Phi đính hôn cùng Trần Anh là cháu gái của Trần Quốc Đào, ngoại trừ việc bản thân Trần Anh xuất sắc, xét tất cả các điều kiện khác đều cảm thấy rất xứng đôi với Tiêu Phi. Kế đến là Tiêu Phi cùng Trần Anh lại tâm đầu ý hợp, chưa kể đến trong quân lực Trần Quốc Đào có ảnh không tầm thường, Trần Quốc Đào là nhân vật số hai trong quân đội. Và Tiêu Nguyên Thanh cùng với Trần Quốc Đào còn có giao tình từ trước.

Hơn ba mươi năm trước, hai người cùng ở trong một đơn vị bộ đội, tham gia chiến tranh phía Nam kề vai sát cánh đánh giặc. Bởi vì tình báo sai lệch, nên hai người đã cùng nhau bước qua đống xác người chết, có thể nói là vô cùng gian khổ. Điều này ở trên chiến trường cũng là dễ hiểu, đã tham gia chiến tranh thì xác định đem sinh mạng của mình giao cho anh em chiến hữu ở sau lưng.

Thời gian mấy chục năm trôi qua, Trần Quốc Đào không có vòng sáng của gia tộc trên đỉnh đầu, mà bằng vào biểu hiện xuất sắc trong chiến tranh, và tự thân cố gắng đã cầm quyền một phương. Mà Tiêu Nguyên Thanh cũng trở thành nhân vật nắm quyền số hai trong quân đội.

Thân phận khác nhau, thời gian trôi đi, hai người cũng không còn như ngày xưa, ở trên chiến trường mà bồi đắp tình cảm chiến hữu, anh em.

Do những điều đó, khi trước Tiêu Nguyên Thanh rất hài lòng việc Tiêu Phi cùng Trần Anh hai kẻ hậu nhân này tiến đến với nhau.

Nắm rõ điều này, Trần Quốc Đào nắm chắc chuyện đưa Bùi Đông Lai tiến vào Tiêu gia, sẽ không quá khó khăn nên mới giúp đỡ cho Bùi Đông Lai. 

Nhưng mà ở Trần Quốc Đào xem ra, nếu Bùi Đông Lai thật sự giết chết Diệp Phong, kẻ được Diệp lão nhân gia xem như bảo vật, sẽ khiến cho toàn bộ Diệp gia phẫn nộ, đến lúc đó cho dù hắn và Tiêu Nguyên Thanh có quan hệ cá nhân cũng tốt đến mấy đi chăng nữa thì Tiêu Nguyên Thanh sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm một mất một còn như vậy, vì trợ giúp một người ngoài như Bùi Đông Lai mà hy sinh lợi ích của phe phái Tiêu gia nói chung cũng như lợi ích của Tiêu gia nói riêng.

Thậm chí...

Trần Quốc Đào nhận thấy được nếu sự tình phát triển thêm một bước nữa, hắn cũng tìm không ra lý do để đi gặp Tiêu Nguyên Thanh.

Mà hiện giờ, mặc dù sự tình khó giải quyết, nhưng vẫn có khả năng vác mặt dày đi tìm Tiêu Nguyên Thanh.

"Hô..."

Trần Quốc Đào cùng những lão đại âm thầm trút ra hơi thở lo lắng, ngoại trừ những thành viên trong tiểu đội đặc chiến Lang Nhan ra thì những thành viên của các tiểu đội khác cũng thở ra không dứt.

Bọn hắn thả lỏng trong lòng không phải là vì Bùi Đông Lai không giết chết Diệp Thiên, mà vì nguyên nhân là Bùi Đông Lai đã thắng trận này.

Bởi vì thân phận cùng địa vị, bọn hắn không nhìn ra được thân phận chính tức của Diệp Thiên, nhưng lúc trước nhìn thấy Diệp Thiên dám to tiếng với lão đại của quân khu Yên Kinh là Hà Huy, sau đó, lại nghe được những lời nói với Bùi Đông Lai, bọn hắn cũng lờ mờ đoán ra gia thế của Diệp Thiên không hề đợn giản 

Ở thời đại này, là thời đại của đồng tiền, rất nhiều kẻ vì lợi ích mà bản rẻ lương tâm, nói cho đúng là vứt hẳn lương tâm cho chó gặm.

Nhưng mà...

Bất kể thời đại nào, trên mảnh đất nào, luôn luôn có một nhóm người dùng xương máu của mình, dùng thân để của mình, để bảo vệ đất nước của mình.

Bọn họ là một thành viên trong những người kia,

Bảo vệ quốc gia đó là chức trách, cũng là tín ngưỡng của bọn họ

Bọn họ không phải là thương nhân, cũng không phải là chính khách

Mà là quân nhân!

Quân nhân chân chính

Nhìn thấy cũng người trên đài chủ tịch thả lỏng, chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, Bùi Đông Lai thấy lòng mình không hề hổ thẹn.

Riêng với cá nhân hắn, hắn không muốn chém giết Diệp Thiên, một mặt là không muốn cho đám người Trần Quốc Đào vô duyên vô cớ bị kéo vào trận tranh đấu này. Mà quan trọng hơn là hắn cảm thấy Diệp Phong là kẻ điên không ai sánh nổi. Giết hắn, cũng chưa phải là điều tàn nhẫn nhất.

Hung hăng mà chà đạp, hành hạ tên kiêu ngạo Diệp Thiên, để cho Diệp Thiên vĩnh viễn trở thành một kẻ tàn phế, đây mới chính là thủ đoạn tàn nhẫn nhất.

Điều này làm cho Diệp Thiên sống còn khổ hơn chết.

Giống như khẳng định cho suy đoán của Bùi Đông Lai, khuôn mặt của Diệp Phong trên lôi đài không còn biểu hiện dữ tợn nữa, vẻ mặt khinh thường, kiêu ngạo ánh mắt khinh miệt vốn có đã không còn. Không còn khí thế của ngày xưa, thay vào đó là là vẻ mặt vô thần, giống như một kẻ bị đần độn.

Người đần độn.

Thân xác còn sống nhưng linh hồn đã chết.

Nhìn thấy Diệp Thiên như là kẻ đần độn, Bùi Đông Lai đang ở trạng thái như dây cung kéo căng liền buông lòng toàn thân, thân thể như mất hết sức lực, thậm chí hai chân có cảm giác như nhũn ra, lúc nào cũng có thể ngã quỵ

Thấy thân thể bất thường, Bùi Đông Lai cố gắng ổn định thân thể, kết quả không như hắn mong đợi.

Đối với bản thân hắn lần này, hắn biết rất rõ. Thân thể còn đang bị thương mà lại tham chiến, làm cho thương thế tái phát, thể lực tiêu hao một cách nghiêm trọng. Lúc đánh trúng Diệp Thiên một kích tưởng như đã không thể đứng vững, chẳng qua là dựa vào sự tức giận trọng lòng, ý chí như sắt thép mới có thể kiên trì tới phút chót.

-    Đông Lai

Ở dưới lôi đài, thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long là Ngũ Cương gọi to một tiếng, đồng thời ngay lập tức vọt lên lôi đài, vài bước chân là tới bên cạnh Bùi Đông Lai, đỡ lấy Bùi Đông Lai.

Không có tiếng trả lời.

Bùi Đông Lai ngã thẳng vào người Ngũ Cương, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

-    Lập tức đưa hai người bọn họ đến phòng cứu thương

Trên đài chủ tịch, người phụ trách thi đấu lần này là Hà Huy như người trong mộng mới tỉnh, lớn tiếng ra lệnh: 

-    Mặt khác, liên hệ với bệnh viện, chuẩn bị phương tiện, dụng cụ tốt nhất để tiến hành giải phẫu.

Đương nhiên là Hà Huy cũng biết, thương thế của Diệp Thiên là cực kỳ nghiêm trọng, cần phải tiến hành phẫu thuật cứu chữa ngay lập tức.

Mệnh lệnh của Hà Huy đưa xuống, tất cả đều thông suốt, các quân y đang chờ đợi ở gần lôi đài cùng với hộ sĩ việc đầu tiên là mang Bùi Đông Lai cùng Diệp phong đến phòng cứu thương. Đồng thời, Hà Huy cũng đang cân nhắc mọi chuyện, nghĩ đến tình hình nghiêm trọng trong chuyện này. Đầu tiên là liên hệ sau đó mới đem mọi việc sắp xếp lại rồi báo cáo.

Đối với tất cả mọi chuyện này, Bùi Đông Lai không hề hay biết.

Giờ này hắn đang nằm mơ.

Ở trong mơ, hắn gặp được kẻ mai danh ẩn tích hơn nửa năm Bùi Vũ Phu. Bùi Vũ Phu vẫn bộ dạng như cũng, bộ dáng lôi thôi cùng vẻ mặt trăm năm không đổi, đang cười ngây ngô.

Ở trong mơ, Bùi Đông Lai như là đứa trẻ con làm chuyện tốt, hướng tới người lớn khoe ra như bao đứa trẻ bình thường. Hắn đem chuyện nửa năm qua, kể lại tỉ mỉ cho Bùi Vũ Phu nghe. Sau đó, còn có chút tự hào hỏi Bùi Vũ Phu: 

-    Này Qua tử, con ngưu bức lắm hả?

-    Ngưu bức.

Qua tử Bùi Vũ Phu cười tới mức mắt híp lại còn như một đường chỉ nhỏ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt miệng vết thương của hắn ở trong mơ.

Tiếp tục ngưu bức sẽ không còn ngưu bức, hai mươi năm trước đã nói Qua tử sẽ làm ra những chuyện ngưu bức rồi. Hơn nửa năm qua Qua tử đã đi nơi nào?

Về sau, Bùi Đông Lai nói ra nghi vấn trong lòng, cảnh mơ biến mất, hăn mở mắt.

Khi mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng đặc thì của bệnh viện trần vào lỗ mũi của hắn

-    Cậu đã tỉnh rồi à?

Bởi vì thời gian hôn mê dài, Bùi Đông Lai vừa mở mắt nên không thích ứng với anh sáng trong phòng, không đợi cho hắn kịp nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh, âm thanh không mấy quen thuộc, cũng không xa lạ vang lên. Mang theo trong giọng nói là vài phần trách cứ, còn lại phần nhiều là lo lắng. 

Bùi Đông Lai nghe tiếng nói, nhưng nhíu mắt vài cái để thích ứng với ánh sáng ở trong phòng, sau đó theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy một người mặc áo khoác trắng, là Tiêu Nam.

-     Chị Tiêu, sao tôi lại ở đây?

Nhìn Tiêu Nam, Bùi Đông Lai hỏi.

-    Đây là bệnh viện, là chỗ làm việc của tôi, không ở đây vậy chứ ở đâu?

Tiêu Nam nghĩ đến chuyện mình năm lần bảy lượt dặn dò Bùi Đông Lai không được vận động mạnh, Bùi Đông Lai không tuân theo thì thôi, lại còn tham gia cuộc thi đấu khốc liệt của bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ, trong lòng có chút tức giận. Ở nàng xem ra thì dường như là Bùi Đông Lai không xem nặng tính mạng của hắn.

-    Tại sao tôi lại ở đây?

Nhận thấy sự tức giận của Tiêu Nam, Bùi Đông Lai không biết nói gì, cười khổ hỏi

-    Cậu cùng với tiểu tử Diệp gia ngất xỉu cùng nhau, ngã xuống trên lôi đài, được quân y tiến hành sơ cứu, sau đó được đưa lên trực thăng, chuyển thẳng tới nơi này.

Tiêu Nam giải thích cho Bùi Đông Lai 

Dùng máy bay trực thăng đưa đến bệnh viện?

Nghe được lời của Tiêu Nam, Bùi Đông Lai cũng không lấy làm tự hào và kiêu ngạo. Bởi vì hắn biết rõ, bản thân mình dính dáng tới Diệp Thiên, dù sao muốn dùng máy bay trực thăng bay vào không phận Yên Kinh không phải là chuyện quân khu có thể quyết định, cần phải có lão đại phía trên gật đầu mới được.

-    Cậu có muốn sống nữa hay không?

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Tiêu Nam nhịn không được nói

Vì thủ hộ sự vinh quang của Bùi Gia mà chiến đấu cũng tốt, bị Diệp Thiên ép mà chiến cũng thế, trận chiến này Bùi Đông Lai có rất nhiều lý do để phải chiến đấu.

Chẳng qua là...

Những lý do kia, hắn không thể nào nói cho Tiêu Nam nghe được.

"K..ẹt..kẹt"

Theo sau, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng nói, cửa phòng bệnh viện bị người đẩy ra, Trần Quốc Đào đi vào phòng bệnh.

-    Thủ trưởng.

-    Thủ trưởng.

Thấy Trần Quốc Đào bước vào cửa, Tiêu Nam cúi chào trước tiên, Bùi Đông Lai muốn ngồi dậy cúi chào, nhưng hắn thực sự quá suy yếu, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể ra tiếng chào hỏi.

-    Chưa tính đến cậu mất quá nhiều máu, đã vậy lại còn cạn kiệt toàn bộ thể lực, ít nhất phải nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày.

Thấy hắn muốn đứng lên, Tiêu Nam nghiêm mặt quát lớn một câu.

Bùi Đông Lai hiểu được điều Tiêu Nam nói là sự thật, cho nên không hề phản kháng.

-    Tiểu Nam, đã làm phiền cô.

Trần Quốc Đào thấy thế, nhịn cười không được, chẳng qua là mặt lúc này ẩn hiện mơ hồ có vài phần lo lắng.

-    Thủ trưởng! Đây là trách nhiệm của tôi.

Tiêu Nam cười đáp một câu, sau đó biết điều nói: 

-    Các vị nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa.

Thanh âm chấm dứt, Tiêu Nam rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

-    Tiểu tử, cảm giác thế nào?

Trần Quốc Đào đi đến bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống, cười khổ hỏi.

-    Báo cáo Thủ trưởng, một chữ thích, hai chữ thực thích, ba chữ vô cùng thích.

Bùi Đông Lai cười trả lời.

-    Cái thằng nhóc chết tiệt này.

Thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai không có chuyện gì, lại còn nói giỡn. Tràn Quốc Đào dở khóc dở cười.

-    Ngài tới là muốn nói cho tôi biết, lần này gặp phải đại họa chứ gì?

Ngay lúc Trần Quốc Đào bước vào cửa, Bùi Đông Lai đã nhận ra Trần Quốc Đào mặt mày lo lắng, sau khi đùa giỡn một câu, Bùi Đông Lai hỏi.

-    Ta thật không thể hiểu nổi, làm sao cậu còn có thể cười được.

Trần Quốc Đào cười khổ, nói: 

-    Diệp Thiên bị phế hai cánh tay, sau này chỉ có thể lắp tay giả, chưa kể tới xương bả vai hoàn toàn dập nát, đừng nói chuyện luyện võ, dù là cầm đồ vật sinh hoạt hằng ngày cũng đã là tham vọng quá đáng. Có thể nói hắn ta đã trở thành một phế nhân. Lại còn nữa, tinh thần của hắn bị đả kích nghiêm trọng, so với kẻ sống đời sống thực vật cũng không khác nhau là bao.

-    Trời muốn làm mưa, gái lớn lấy chồng, chính hắn muốn tìm chết thì không có thể trách người khác.

Biết được kết quả của Diệp Thiên, trên mặt Bùi Đông Lai không hề có biểu hiện của sự nhân từ. Bởi vì hắn biết rõ, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt hắn bước vào cảnh giới Ám Kình đại thành, nếu không phải trong khoảnh khắc của sự sinh tử lĩnh ngộ được "Thiên Đình Phát Kình, Túc Để Dũng Tuyền" thì lúc này mình không đơn giản là nằm trên giường bệnh, mà chính là nhà xác.

Nghe được lời nói cứng rắn như đập sắt của Bùi Đông Lai, Trần Quốc Đào muốn mở miệng lại thôi.

-    Trần gia gia, tôi biết, tôi đánh tàn phế Diệp Thiên, sẽ rước lấy đại họa, sẽ làm cho toàn bộ người của Diệp gia tức giận.

Không đợi Trần Quốc Đào mở miệng, Bùi Đông Lai nhìn thẳng Trần Quốc Đào, vẻ mặt kiên định nói: 

-    Xin ngài yên tâm, người nào làm người đó chịu, tôi sẽ không để cho ngài chịu liên luỵ

-    Thằng nhóc, mẹ nhà nó, cậu nói cái gì đó? Cái gì gọi là người nào làm người đó chịu? Cậu vì quân khu Giang Ninh mà đứng ra ứng chiến, ngươi gặp chuyện, thân làm thủ trưởng như ta có thể buông tay mặc kệ hay sao?

Cẻ mặt Trần Quốc Đào tức giận mắng: 

-     Lão tử đã từng nói qua, chỉ cần cậu giúp cho quân khu Giang Ninh đoạt được chức vô địch thi đấu bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ, ta sẽ cho cậu một chỗ dựa vững chắc, một ngọn núi lớn để dựa vào. Bây giờ cậu đã thực hiện được lời hứa của mình, lẽ nào lão tử nói lại không giữ lời?

Bùi Đông Lai thấy trong lòng ấm áp.

Tuy rằng hắn không biết việc này nguy hiểm tới cỡ nào. Nhưng dùng ngón chân để nghĩ thì cũng có thể nghĩ ra việc Diệp Thiên bị đánh tàn phế sẽ làm cho những lão nhân ở Diệp gia vô cùng tức giận

Tình hình lúc này, Trần Quốc Đào thùy chung không thay đổi, vẫn lựa chọn như cũ, giúp mình tìm Tiêu gia làm chỗ dựa vững chắc. Điều này quả là hiếm thấy.

Dù sao đi nữa, Trần Quốc Đào lựa chọn như vậy, sẽ chẳng khác nào là đứng ở bên kia chiến tuyến với Diệp gia. Điều này cực kỳ không tốt cho con đường làm quan của Trần Quốc Đào, nói cách khác là Trần Quốc Đào đang chơi với lửa

-    Trần gia gia, ý tốt của ngài thì tôi xin tâm lĩnh. nhưng để không ảnh hưởng tới ngài cùng gia tộc, ngài không nên vướng vào chuyện này.

Trong lòng cảm động, Bùi Đông Lai không nhịn được, nhắc nhở Trần Quốc Đào.

Trần Quốc Đào hỉ mũi, trừng mắt mắng: 

-    Thằng nhóc, lão tử đây, một lời nói ra là như đinh đóng cột, ngươi sao như con đàn bà vậy? Cùng lão tử nói những lời vô nghĩa, chờ cậu về quân khu ta phạt ngươi một năm không được ra khỏi cửa.

-    Ta là đàn ông, thật như vàng mười.

Bùi Đông Lai nở nụ cười, cười xuất phát chân thật từ trong tâm hồn, ở cái thời đại con người đánh mất hết lương tâm, lại có thể gặp được môt người kế thừa được tinh thần, nhiệt huyết của những tiền bối đi trước là việc khó gặp tới cỡ nào.

“Ha ha..."

Trần Quốc Đào nghe vậy, cất tiếng cười to, tiếng cười đầy sảng khoái.

Chờ cho Trần Quốc Đào cười xong, Bùi Đông Lai nhẹ giọng hỏi: 

-    Chuyện này nghiêm trọng tới mức độ nào?

-    Chọc thủng lên trời.

Trần Quốc Đào cười khổ nói.