Diệp Thiên thấy thế thì phần eo khẽ uốn lên, thân mình liền lộn ngược một vòng. Sau đó, chân phải thuận thế đá ra, đầu ngón chân giống như một lưỡi dao sắc bén, đá vào yết hầu của Bùi Đông Lai.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, hóa trảo thành chưởng, chầm chậm nghênh đón chân phải của Diệp Thiên, nhìn giống như là một dùng bàn tay để đỡ lấy một cước này của Diệp Thiên vậy.
Nhưng mà.
Lúc chân của Diệp Thiên sắp đá trúng tay của Bùi Đông Lai thì đột nhiên tay phải của Bùi Đông Lai tăng tốc, vỗ vào mắt cá chân của Diệp Thiên.
“ Bốp!”
Diệp Thiên chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến cơn đau nhức, giống như là khí cầu bị đâm thủng vậy. Kình lực cả người đều thoát ra ngoài, cả người giống như là một con ruồi bị người ta dùng vợt điện vợt vào vậy, ngã xuống đất.
Bùi Đông Lai thấy thế cũng không ngừng lại, tiến lên từng bước. Tay phải lại chém ra, hóa thủ vi đao, chém về phía cổ Diệp Thiên.
“ Vù..Vù..Vù”
Đột nhiên, 3 viên đạn gây mê liền về phía Bùi Đông Lai.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, đành phải không công kích nữa mà nghiêng người ra, tránh né 3 viên đạn này.
“ Bịch!”
Cùng lúc đó, thân mình Diệp Thiên hung hăng nện xuống đất.
Dưới ánh mặt trời, nửa mặt của hắn đã hoàn toàn bị lún vào, huyết nhục lẫn lộn, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác dữ tợn, dọa người.
- Bùi Đông Lai, cuộc tranh tài này cậu thắng rồi.
Thấy được bộ dạng của Diệp Thiên, Hà Huy thật sự không thể tưởng tượng được nếu để người của Diệp gia thấy được tình cảnh hiện giờ của Diệp Thiên thì bọn họ sẽ trả thù với Bùi Đông Lai như thế nào?
Mà vừa rồi, sở dĩ hắn hạ lệnh nổ súng chính là không muốn để cho Bùi Đông Lai đánh chết Diệp Thiên trên lôi đài.
Bởi vì, hắn tin chắc nếu Bùi Đông Lai thật sự giết chết Diệp Thiên thì chẳng khác gì đắc tội hoàn toàn với Diệp gia, Diệp gia sẽ không chết không ngừng.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì liền nhìn về phía Hà Huy, thấy được trong mắt Hà Huy hiện lên vẻ lo lắng thì hắn biết đối phương Hà Huy cũng đang nghĩ cho mình. Vì thế hắn cũng không có động thủ nữa.
- Ai nói ta thua?
Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng. Diệp Thiên bỗng bò từ dưới đất lên, huyết nhục nửa bên mặt lẫn lộn, giống như là ác ma hàng lâm xuống nhân gian vậy.
- Diệp Thiên, cậu không phải là đối thủ của Đông Lai.
Mắt thấy Diệp Thiên không chết không thôi thì Hà Huy nóng nảy. Ở hắn xem ra, nếu Diệp Thiên còn tiếp tục chiến với Bùi Đông Lai thì chỉ có một con đường chết, mà nếu Diệp Thiên chết ở trong lần tỷ võ này thì đến lúc đó Bùi Đông Lai sẽ gặp tai họa.
Mặc dù là hắn đang làm nhân vật chủ chốt trong quân nhưng đối mặt với Diệp gia thì ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
- Câm miệng.
Dưới ánh mặt trời, Diệp Thiên để máu trên khuôn mặt chảy xuống, hắn lạnh giọng quát một tiếng. sau đó giống như là lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:
- Bùi Đông Lai, hôm nay tao không giết được mày thì tao thề không làm người.
- Thủ trưởng, cảm ơn ý tốt của ngài.
Nghe được Diệp Thiên nói thế thì không đợi Hà Huy mở miệng, Bùi Đông Lai đã nói một tiếng cảm ơn với Hà Huy, sau đó nhắc nhở thêm:
- Ngoài ra, ngài không cần phải lo lắng bởi vì việc này mà sẽ liên lụy đến ngài. Ở đây có nhiều người như vậy có thể làm chứng cho ngài, ngài muốn ngăn cản trận đấu này nhưng mà Diệp Thiên gây tội thì phải chịu tội, chính hắn muốn chết.
- Chết ư? Ha..Ha..Ha..
Diệp Thiên nghe vậy thì nở nụ cười âm trầm, sau đó giống như là đã quyết định một việc quan trọng. Hắn cắn chặt răng, sau đó vỗ vào 2 huyệt vị quan trong trên người mình.
“ Ách?”
Thấy Diệp Thiên làm ra hành động như thế thì ở dưới lôi đài, sắc mặt Vương Khuê vốn là ngẩn ra sau đó liền nhắc nhở:
- Bùi Đông Lai cẩn thận, hắn muốn đi vào trạng thái “ Hóa ma”
Nghe Vương Khuê nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai liền động.
Lúc trước, khi cùng Quý Hồng luận bàn võ nghệ thì Quý Hồng cũng nói cho hắn biết trong giới võ học có một loại bí thuật thần kỳ gọi là “ Hóa ma”.
Cái gọi là “ Hóa ma” không phải là người luyện võ tẩu hỏa nhập ma mà biến thành ma quỷ. Mà đó chính thông qua con đường đặc thù, võ giả kích thích tiềm năng trong cơ thể, trong nháy mắt phát ra năng lượng cực kỳ khủng bố.
Đã từng, có tin tức nói rằng có một ông cụ vì muốn cứu cháu mình mà đã nâng lên một chiếc xe tải gần 1 tấn. Kỳ thật đó chính là dưới tình huống đặc thù mà kích phát tiềm năng trong cơ thể con người, tương đương với võ giả “ Hóa ma”.
Trong khoảng thời gian kích phát tiềm năng cơ thể, tuy rằng có thể nói ra lực lượng khủng bố nhưng mà có một tác dụng phụ rất lớn. Sau khi ông lão kia nâng xe lên cứu cháu mình xong thì cả người liền tắt thở, bỏ mình.
Nói cách khác thì ông lão kia đem toàn bộ năng lượng còn lại trong cơ thể mình phát huy ra một lần, sau đó sẽ chết đi.
Mà võ giả, sau khi “ Hóa ma” thì con đường võ học sau này sẽ không tiến thêm được một bước, đa số là thực lực của mọi người sẽ bị thụt lại, thậm chí nếu kích thích toàn bộ tiềm năng thì có thể dẫn đến chết bất đắc kỳ tử mà chết!
Bởi vì tác dụng phụ quá lớn cho nên những người luyện võ đã phỉ nhổ loại bí thuật này đồng thời gọi nó là “ Hóa ma” ngụ ý là bảo chỉ có ma quỷ mới làm như vậy.
Hiển nhiên giờ phút này Diệp Thiên đã không tiếc mạng sống để “ Hóa ma” để mong có thể đánh bại, giết chết Bùi Đông Lai.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai không dám lãnh đạm nữa mà là nhảy lên hướng về phía Diệp Thiên.
Trong chớp mắt, Bùi Đông Lai đã tiến đến trước người Diệp Thiên, không nói 2 lời mà dùng sức vỗ vào đỉnh đầu của Diệp Thiên.
“ Bốp!”
Một tiếng giòn vang lên, đầu của Diệp Thiên không có bị chụp vỡ ngược lại Diệp Thiên nở ra một nụ cười khủng bố.
“Ách?”
Trong lòng Bùi Đông Lai cả kính, tay phải chém ra hóa thành chưởng, chưởng về phía huyệt Thái Dương của Diệp Thiên.
- Chết cho tao
Diệp Thiên hoàn toàn không để ý đến đòn công kích của Bùi Đông Lai, hắn xuất ra một quyền, nhắm ngay đầu của Bùi Đông Lai.
Trong lòng Bùi Đông Lai cả kinh, vội vàng thu tay lại, che ở trên đầu.
"Đông!"
Quyền chưởng giao nhau, cả người Bùi Đông Lai lui về sau mấy bước.
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Bùi Đông Lai lui về sau khoảng 10 bước thì mới dừng lại, hổ khẩu của hắn đã bị đánh rách tả tơi, khí huyết trong cơ thể cũng quay cuồng.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy, Vương Khuê choáng váng.
Thân là cao thủ Ám Kính thì hắn rất rõ ràng, sức chiến đấu bây giờ của Diệp Thiên đã vượt xa cao thủ Ám Kính.
- Bùi Đông Lai, Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính nhập môn, cậu đi nhanh lên.
Hiểu được điểm này, Vương Khuê liền rống to.
Hóa Kính.
Nghe được 2 chữ này, trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Bởi vì hắn từng nghe Quý Hồng nói qua, Hóa Kính chỉnh là cảnh giới phía sau của Ám Kính.
- Còn muốn chạy, không có khả năng.
Nói xong, bóng người hiện.
Khoảng cách 10m đối với Diệp Thiên mà nói thì giống như một bước nhỏ, cả người hắn bước tới, thuận thế tung một tát vào mặt Bùi Đông Lai.
Mau.
Giờ phút này, tốc độ của Diệp Thiên đã nhanh đến cực hạn, nhanh đến nỗi Bùi Đông Lai không có phản ứng cũng không làm ra phán đoán gì.
Nhưng mà.
Coi như lúc bàn tay của Diệp Thiên sắp đụng vào mặt của Diệp Thiên thì trong đầu Diệp Thiên không nghĩ ra cảnh ngày trước khi hắn luyện võ cùng với Bùi Vũ Phu. Lúc đó mỗi đòn công kích của Bùi Vũ Phu thì hắn cũng không nhìn thấy, sau đó hắn lại công kích lại Bùi Vũ Phu nhưng mà mỗi lần Bùi Vũ Phu đều dùng một phương thức không thể tưởng tượng nổi để né tránh.
Mà Bùi Vũ Phu tránh được đúng là bộ pháp mà hắn đã dạy cho Bùi Đông Lai.
Sau khi Bùi Vũ Phu rời khỏi thì mỗi ngày Bùi Đông Lai đều luyện tập bộ pháp này. Hắn từng muốn làm như Bùi Vũ Phu, ở trong nháy mắt tốc độ tăng lên gấp bội, gấp trăm lần nhưng mà cho dù có vắt hết óc cũng không nghiên cứu được.
Nhưng mà.
Lúc này, đối mặt với một kích không thể tránh né của Diệp Thiên thì trong đầu Bùi Đông Lai hiện lên một đạo linh quang, đột nhiên hiểu ra được cái gì đó. Cước bộ vừa động, giống như là biến mất thông thường.
“ Ách?”
Thấy trong chớp mắt, Bùi Đông Lai biến mất ở ngoài 10m thì không riêng Vương Khuê mà ngay cả Diệp Thiên cũng ngẩn ra.
- Thì ra là thế.
Xuất phát từ bản năng, sau khi tránh thoát được một kích của Diệp Thiên thì Bùi Đông Lai đã hiểu được sự huyền diệu trong bộ pháp ấy. Thông qua 2 huyệt “ Dũng Tuyền” và “Thiên Đình” khai thông thiên địa, khiến tốc độ của con người phát huy tới mức tận cùng, đạt tới hiệu quả súc địa thành thốn.
Cái đó cũng gọi là “ Thiên Đình phát kình, túc đế Dũng Tuyền”.
Sau khi hiểu được bộ pháp này thì Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại mà bắt đầu thực nghiệm với Diệp Thiên.
Ngay sau đó, không đợi Diệp Thiên lấy lại tinh thần, Bùi Đông Lai đã đến bên cạnh hắn, vung lên một tát vào mặt Diệp Thiên.
“ Bốp!”
Một tiếng vang lên.
Nhưng mà, một tát này của Bùi Đông Lai không gây thương tổn gì cho Diệp Thiên.
- AAA.
Mặc dù không bị thương tổn nhưng mà Diệp Thiên thấy được mình bị Bùi Đông Lai tát một cái thì liền tức giận đến rống lên một tiếng, thuận thế hóa thủ vi đao.
Bùi Đông Lai thấy thế thì sau khi một kích đắc thủ thì cũng không chần chờ gì mà liền lui ra, làm cho thủ đao của Diệp Thiên chém vào không khí.
"Ngao ngao ngao ngao ngao!"
Diệp Thiên tức giận đến mức cuồng khiếu:
- Bùi Đông Lai, cmn nhu nhược, cmn làm cái trym gì mà giống như chó nhà có tang, lúc nào cũng trốn cũng chạy cả, mày còn có thể làm gì?
“ Bốp!”
Trả lời Diệp Thiên chính là một cái bạt tai.
- Bùi Đông Lai, ĐxxCM...
“Bốp!”
Lại là một tát, một tát này đã khiến cho Diệp Thiên ngậm miệng lại.
- Bùi…
“ Bốp! Bốp! Bốp!...”
Sau đó, Bùi Đông Lai lúc chớp lúc hiện, tát cho Diệp Thiên không phân biệt được đông tây nam bắc.
- Bùi Đông Lai, cmm, mày có tôn nghiêm không, cùng tao đánh một trận đường đường chính chính coi?
Liên tục bị ăn tát, mặc dù không bị tổn thương nghiêm trọng nhưng mà Diệp Thiên cũng tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là hôn mê, 2 mắt hắn đỏ lên, vẻ mặt giận dữ gầm lên.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai không tiếp tục công kích mà là híp mắt nhìn vào Diệp Thiên:
- Tao nhớ được mày đã từng nói rằng sẽ đánh gãy 2 chừng tao, gõ 10 cái răng, để tao cút khỏi Yên Kinh, đúng không?
- Không chỉ có như thế, chỉ cần mày rơi vào trong tay của tao thì tao sẽ đem mày bâm thành vạn đoạn?
Vẻ mẳ của Diệp Thiên vô cùng dữ tợn.
- Đúng thế thì sao?
Nói xong, Bùi Đông Lai lại xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên.
- Chết đi.
Diệp Thiên hét lớn một tiếng, vung quyền đánh tới Bùi Đông Lai.
“ Bốp!”
Tiếng vang giòn truyền ra, Bùi Đông Lai không trốn tránh mà là cầm vào nắm tay của Diệp Thiên.
“ Ực”
Thấy một màn như vậy thì trong lòng Diệp Thiên ngẩn ra, sau đó trong lòng liền kinh hoảng bởi vì hắn biết trạng thái” Hóa ma” đã biến mất, bây giờ hắn chỉ đạt đến cảnh giới Ám Kính đại thành.
Khi trước, Diệp Thiên bước vào Ám Kính đỉnh phong thì còn không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai, huống chi là hiện tại?
“ Bốp!”
Ngay sau đó.
Không đợi Diệp Thiên làm ra phản kháng, tay phải của Bùi Đông Lai vung lên, lại một tát nữa vào miệng Diệp Thiên.
“ Phốc”
Thực lực của Diệp Thiên bây giờ không thể ngăn cản được một tát này, răng của hắn đã bị đánh gãy, trong miệng liền phun ra máu.
“ Rắc”
Một tát vào mặt Diệp Thiên, Bùi Đông Lai cũng không có ngừng lại mà tiếp tục phát lực, trực tiếp bẻ gãy cổ tay của Diệp Thiên.
“ Vù..Vù..Vù”
Cùng lúc đó, mấy viên đạn gây mê lại bắn tới.
- Hôm nay, tao muốn để cho hắn sống không bằng chết, Thiên Vương lão tử cũng không thể ngăn cản.
Bùi Đông Lai mang theo cả người Diệp Thiên lui lại, lợi dụng “Thiên Đình phát kính, túc để Dũng Tuyền” thoải mái tránh thoát được mấy viên đạn. Sau đó gầm lên để tỏ thái độ của mình.
Diệp Thiên nghe vậy thì cố gắng sắp chết mà phản công.
“ Bịch!”
Bùi Đông Lai thấy thế thì dùng sức kéo cánh tay của Diệp Thiên, trực tiếp đem cánh tay của Diệp Thiên nện xuống đất, huyết nhục bay tứ tung.
“AAA”
Đau đớn làm cho Diệp Thiên không nhịn được mà phát ra một tiếng kêu rên.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy thì vô luận là các vị đại lão hay thành viên của các tiểu đội đặc chiến cũng cả kinh, trợn mắt há hốc mồm.
“ Tê~”
Bùi Đông Lai cũng không dừng tay lại mà là đem cánh tay còn lại của Diệp Thiên phế đi.
- Bùi… Bùi... Bùi Đông Lai, không... không nên.
Trên đài chủ tịch, Hà Huy liền kêu to.
“ Rắc”
Trả lời Hà Huy chính là một tiếng gãy xương.
Chân phải của Diệp Thiên lại bị Bùi Đông Lai giậm vỡ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bùi Đông Lai. Cả người Diệp Thiên không còn vẻ hung hăng càn quấy nữa mà là giống như một con chó chết.
Sau đó, không đợi Diệp Thiên chuyển động thân thể, Bùi Đông Lai lại giẫm xuống khuôn mặt của Diệp Thiên, từ trên cao nhìn xuống Diệp Thiên, gằn từng chữ:
- Tao nói rồi, hôm nay tao sẽ để trong quân xóa tên của mày.
"Ô... Ô..."
Bị Bùi Đông Lai giẫm phải khuôn mặt, Diệp Thiên không thể nhúc nhích, không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể phát ra ô ô đồng thời trong đôi mắt cũng hiện ra vẻ sợ hãi.
- Sợ? Mày cũng biết sợ hả?
Thấy được đôi mắt Diệp Thiên hiện lên vẻ sợ hãi thì Bùi Đông Lai lạnh lùng:
- Lúc mày ra tay với Tôn Nhận thì mày cũng từng nghĩ đến cái mùi vị sợ hãi này chưa? Lúc này vũ nhục cha tao, bức tao cùng mày chiến tiếp, để đánh chết tao thì mày có từng sợ hãi không? Mày muốn giết tao mà” Hóa ma” thì mày có cmn mày có sợ không?
Không thể trả lời, Diệp Thiên như là một cái chó chết, dùng một loại ánh mắt cầu xin nhìn Bùi Đông Lai.
- Đúng a, mày là thiếu gia Diệp gia, mày có Diệp gia bao che cho nên mạng người đối với mày là chuyện nhỏ. Mày có thể vì bản thân mà tùy ý chém giết Tôn Nhận, người không tiếc thân mình vì bảo vệ nhân dân, vì bảo vệ quốc gia. Mày cho rằng mạng sống của mọi người giống như là củ cải trắng, đúng không?
Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế, ánh mắt Diệp Thiên liền thay đổi, điều ấy như muốn nói cho Bùi Đông Lai biết nếu Bùi Đông Lai giết hắn thì Diệp gia sẽ không bỏ qua cho Bùi Đông Lai.
- Đông…Đông Lai, không nên vọng động.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cần hạ tử thủ thì Trần Quốc Đào liền mở miệng ngăn cản. Ở hắn xem ra, Diệp gia có thể khoan dung cho hành động tranh giành nữ nhân của Bùi Đông Lai với Diệp Tranh Vanh nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho Bùi Đông Lai nếu hắn giết chết Diệp Thiên.
- Người khác sợ Diệp gia chúng mày những Bùi gia của lão tử éo sợ, 20 năm trước cũng thế, 20 năm sau cũng thế.
Bùi Đông Lai giống như là trả lời cho Trần Quốc Đào, lại giống như là trả lời cho Diệp Thiên:
- Hôm nay, tao sẽ cho mày sống không bằng chết. Bản thân tao muốn nhìn mấy thằng già của Diệp gia có thể làm được gì tao?
Nói xong, Bùi Đông Lai liền giậm vào xương tỳ bà của Diệp Thiên.
“Rắc”
Xương tỳ bà của Diệp Thiên trực tiếp bị một cước của Bùi Đông Lai giẫm nát, từ sau về sau sẽ trở thành phế nhân.
Bùi gia, Diệp gia,
Không chết không ngừng!