Trong lúc nhất thời, trừ đội viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha ra thì toàn bộ đội viên của các tiểu đội đặc chủng khác đều tức giận nhìn vào Diệp Thiên, hận không thể xông lên giáo huấn Diệp Thiên một trận.
Ở bọn hắn xem ra, hành động của Diệp Thiên quả thật là quá đáng mà.
Bọn hắn có thể miễn cưỡng chấp nhận bộ dạng “ Lão tử là ngưu bức” của hắn nhưng mà bọn hắn không thể nhịn được cách mà Diệp Thiên ra tay với Tôn Nhận, hắn dùng phương thức ác nhất để làm cho Tôn Nhận tàn phế, sinh tử không rõ.
Nhưng mà.
Tức giận thì tức giận, nhưng bọn hắn cũng không dám ra tay giáo huấn Diệp Thiên thậm chí ngay cả mở miệng chỉ trích Diệp Thiên cũng không có.
Bọn hắn đều cảm thấy biệt khuất mà đứng yên đó.
Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả đội viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha cũng thấy được Diệp Thiên làm hơi quá.
Nhưng mà, bọn hắn cũng biết một người luôn luôn tự phụ như Diệp Thiên liên tiếp thất bại Bùi Đông Lai thì trong lòng hắn đã tràn đầy lửa giận, mà một câu “ Ta sẽ thua nhưng không nhận thua” của Tôn Nhận đã trực tiếp chọc giận Diệp Thiên, làm cho Diệp Thiên hạ tử thủ.
Các đội viên của các tiểu đội đặc chiến đều nhìn thấy Diệp Thiên cố ý hạ tử thủ, đám đại lão quân đội làm sao không nhìn ra được?
Trên đài chủ tích, tất cả mọi người đều nhíu mày, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Trong đó Hà Huy là tối đen nhất.
Nếu Diệp Thiên chỉ là một binh lính bình thường hoặc chỉ là một quân nhân đặc chủng không có bối cảnh thì hắn có thể yêu cầu Diệp Thiên ở trận đấu kế tiếp không được làm như vậy.
Nhưng mà.
Đối mặt với xuất thân của Diệp Thiên, hơn nữa chính Diệp Thiên lại được Diệp gia lão nhân dạy bảo thì hắn có thể lấy được dũng khí để đi nói chuyện với Diệp Thiên.
Huống chi, từ ý nào mà nói thì hành động của Diệp Thiên cũng không trái với quy định, dù sao thì trước lúc thi đấu chính miệng hắn đã nói cố gắng phát huy 200% thực lực.
Bởi vì cách đấu có thể dẫn đến bị thương hoặc tử vong nên quân y đều ở một bên chờ đợi, một khi xảy ra tình huống khẩn cấp thì bọn họ lập tức bước đến xử lý.
Lúc này đây nghe Bùi Đông Lai nói thế thì đám người bên quân y liền vọt tới bên cạnh Bùi Đông Lai, đem Tôn Nhận đặt trên băng ca.
Đau đớn kịch liệt làm cho mặt của Tôn Nhận không có một chút huyết sắc, làm cho ý thức của hắn có chút mơ hồ nhưng mà lấy ý chí của hắn thì hắn vẫn nở ra một nụ cười thản nhiên với Bùi Đông Lai.
Cười xong, thân thể hắn đột nhiên giật lên, phun ra một ngụm máu.
- Mau đưa người này lên xe cứu thương.
Hôm nay người phụ trách xử lý tình huống khẩn cấp không phải là Tiêu Nam mà là một nam nhân trung niên, thấy Tôn Nhận phun ra máu thì sắc mặt hắn liền trở nên nghiêm túc ra lệnh, sau đó cùng một nữ quân y đẩy Tôn Nhận vào xe cứu thương.
Trên đài chỉ tịch, vị đại lão của quân khu Tây Bắc thấy Tôn Nhận được đưa vào xe cứu thương thì sắc mặt hắn khó coi nhìn đội viên của tiểu đội đặc chủng Hải Báo một cái. Sau đó hắn liền truyền một mệnh lệnh cho một thành viên, rồi bước xuống đài chủ tịch, đi vào ôtô đuổi theo xe cứu thương.
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của đội viên tiểu đội đặc chiến khác, đối mặt với những vị đại lão kia. Mắt thấy sinh tử của Tôn Nhận không rõ được mang đi thì Diệp Thiên vẫn tỏ ra lạnh lùng, cảm giác kia giống như tất cả mọi chuyện không liên quan đến hắn. Ánh mắt của hắn vẫn chỉ tập trung vào Bùi Đông Lai, hơn nữa trong đôi mắt lại hiện lên vẻ chiến ý dày đặc.
- Trận đấu thứ 2, Bùi Đông Lai của tiểu đội đặc chiến Đằng Long vs Sở Phong của tiểu đội đặc chiến Hắc Ưng.
Sau đó, sắc mặt của Lý lữ trưởng tỏ ra phức tạp, nói.
Nghe Lý lữ trưởng nói thế thì Sở Phong người đại diện cho tiểu đội đặc chủng Hắc Ưng là người đầu tiên bước lên lôi đài, sau đó Bùi Đông Lai cũng bước lên lôi đài.
- Bùi Đông Lai, trong trận thi đấu bắn súng cậu đã dùng súng máy bán tự động M99 để bắn trúng xe tăng ở ngoài 2000m, hơn nữa cậu cũng đã dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long để tiêu diệt đội dự bị Long Nha, đoạt được giải quán quân, sáng tạo kỳ tích.
Sau khi lên lôi đài, Sở Phong đi đến đối diện với Bùi Đông Lai, ánh mắt kính nể nhìn vào Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:
- Cậu rất mạnh, điều này mọi người đều biểu, cậu cũng là tấm gương để cho những đội viên của các tiểu đội đặc chủng khác noi theo.
- Mặc dù tôi biết rằng trân đấu này phần thắng của tôi rất ít, thậm chí có thể nói là không có hy vọng để chiến thắng, nhưng mà tôi không muốn buông bỏ cơ hội luận bàn với một quân nhân ưu tú nhất trong TQ này, trong trận đấu này tôi sẽ dùng toàn lực để ứng chiến.
"Bá!"
Nói xong, Sở Phong liền nâng tây lên kính lễ với Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cũng không trả lời mà là hắn đưa tay phải lên, chào lại Sở Phong theo nghi thức quân đội.
Sau đó Sở Phong xoay người đi lui ra phía sau, hắn bày ra tư thế, ánh mắt như đao nhìn vào Bùi Đông Lai, sau đó từng bước từng bước chậm rãi hướng về phía Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế cũng bày ra một tư thế nhưng mà bởi vì hắn đang bị thương nên tư thế có chút khó coi.
“Vù”
Đột nhiên, ngay tại chỗ Sở Phong liền bắn ra, cả người giống như một trận gió đánh về phía Bùi Đông Lai.
“Vù! Vù”
Cùng Tôn Nhận giống nhau, Sở Phong cũng là một cao thủ Minh Kính, trong lúc ra tay thì kình phong liền nổi lên.
Đối mặt với một đòn công kích của Sở Phong, sắc mặt Bùi Đông Lai không đổi nghênh đón.
Mặc dù biết thực lực Bùi Đông Lai cao hơn mình nên Sở Phong cũng không có mù quáng mà ra tay, sau khi cách Bùi Đông Lai khoảng 3m thì tốc độ của hắn giảm lại.
“Vù”
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai ra tay, Sở Phong liên tục bước ra 2 bước, vọt đến phía trước Bùi Đông Lai, đùi phải xuất ra, nhắm về phía mắt cá chân của Bùi Đông Lai mà quét tới.
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng lui về phía sau, thoải mái tránh được một đòn công kích của Sở Phong nhưng vẫn không có ra tay.
“Vù! Vù”
Một kích không trúng, Sở Phong cũng không ngừng lại mà là liên tục phát động công kích đối với Bùi Đông Lai, hắn gia tăng quyền cước, chiêu thức tàn nhẫn, thanh thế kinh người, tiếng xé gió vang lên không ngừng.
Một người tiến, một người lui.
Một người công, một người thủ.
Bất kể Sở Phong phát ra bao nhiêu chiêu công kích, Bùi Đông Lai vẫn có thể tránh thoát được.
- Tôi không phải là đối thủ của cậu.
Sau những đợt công kích về phía Bùi Đông Lai như thủy triều thì Sở Phong phát hiện ngay cả quần áo của Bùi Đông Lai mà hắn cũng không đụng tới được.
Đối với việc này, Sở Phong cũng không cho rằng Bùi Đông Lai sợ cùng hắn lấy cứng đối cứng, ngược lại hắn biết được Bùi Đông Lai đang dùng phương thức này để hắn thi triển hết thực lực của bản thân.
Hiểu được điểm này, Sở Phong liền không công kích nữa, vẻ mặt tỏ ra tôn kính nhìn Bùi Đông Lai:
- Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội để xuất thủ.
Nói xong, Sở Phong nói với trọng tài rằng mình nhận thua, sau đó hắn hướng về Bùi Đông Lai kính lễ một cái rồi mới bước xuống lôi đài.
Bùi Đông Lai giữ im lặng đáp lại Sở Phong một cái chào theo nghi thức quân đội rồi cũng bước xuống lôi đài.
"Bành bạch..."
Trong lúc nhất thời, tiếng vỗ tay liền vang lên như thủy triều. Bất kể là đội viên của các tiểu đội đặc chủng hay là các đại lão cũng vỗ tay.
Bên tai vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, Diệp Thiên vẫn to ra lạnh lùng, dường như hắn không thèm để ý đến trận chiến lúc nãy, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến trận chiến giữa mình và Bùi Đông Lai.
Trận thứ 3 là Trần Hạc của tiểu đội lục chiến hải quân vs với Cô Phong của tiểu đội đặc chiến Đao Phong, 2 người giao chiến mười mấy hiệp, cuối cùng Trần Hạc ném Cô Phong xuống lôi đài, ít nhiều đã lấy lại thể diện cho tiểu đội đặc chiến hải quân.
So sánh với trận của Trần Hạc mà nói thì trận của Vương Khuê lại đơn giản hơn nhiều, hắn chỉ dùng 1’ là có thể chiến thắng được đối thủ.
Bất quá.
Hắn không hạ tử thủ giống như Diệp Thiên mà là đợi đối phương phát huy ra toàn bộ thực lực rồi hắn tìm được điểm yếu của đối phương, chuyển thủ thành công, không khoan nhượng mà đem đổi thủ quăng xuống lôi đài.
- Trận thi đấu thứ 5, Diệp Thiên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha vs Trần Hạc đội hải quân lục chiến, mời 2 bên lên lôi đài.
Sau khi cuộc tranh tài của Vương Khuê kết thúc thì Lý lữ trưởng liền tuyên bố trận thi đấu thứ 5.
Nghe được Lý lữ trưởng nói thế không ít đội viên tiểu đội đặc chiến không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
Dưới ánh mặt trời, bọn hắn vẫn thấy khuôn mặt tự phụ cùng lãnh ngạo kia của Diệp Thiên.
Thấy một màn như vậy, bọn hắn đều rõ, Diệp Thiên sẽ giống như trận thứ nhất, sẽ ra tay không lưu tình.
- Báo cáo thủ trưởng.
Lúc này đây, Trần Hạc không có bước lên lôi đài mà hướng về Lý lữ trưởng để xin ý kiến.
- Thiếu úy cứ nói.
Sắc mặt Lý lữ trưởng phức tạp nhìn Trần Hạc, thân là lữ trưởng của đặc chiến Lang Nha thì hắn muốn mở miệng nói cho Trần Hạc không nên lên lôi đài, hắn chỉ không muốn Trần Hạc phải rập khuôn giống như Tôn Nhận.
Nhưng hắn cũng biết, hắn không thể làm như vậy, bởi vì một khi làm như thế thì hắn không tôn trọng đội hải chiến lục quân, là vũ nhục Trần Hạc, thậm chí còn có thể đắc tội với vị đại lão của hải quân lục chiến kia.
- Tôi….tôi bỏ cuộc.
Trần Hạc nắm chặt 2 đấm, đôi mắt phiếm hồng, vẻ mặt ủy khuất, giọng nói run rẩy.
“ Ách?”
Nghe Trần Hạc nói như vậy thì trừ Diệp Thiên ra, toàn bộ mọi người đều không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía Trần Hạc.
Thấy được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, Trần Hạc biệt khuất mà cúi đầu, cổ họng mấy máy, những giọt nước mắt không thể khống chế được mà chảy xuống.
Khóc.
Một người từng trải qua những lần tuyển chọn nghiêm khắc, trải qua những cuộc đặc huấn khắc khổ, đã từng xách đầu của đám hải tặc, đã từng chiến đấu với đám phần tử khủng bố, thà đổ máu chứ không đổ lệ.
Nhưng mà.
Lúc này đây, hắn nhận được mệnh lệnh của cấp trên là phải bỏ cuộc, thân là quân nhân thì hắn phải chấp nhận mệnh lệnh nhưng mà đối với tôn nghiêm của một quân nhân thì hắn không cam…không cam lòng.
Hắn không sợ chiến đấu, không ngại bỏ mạng!
Hắn tình nguyện chết trong vinh quang, cũng không nguyện sống trong khuất nhục!
Nhưng mà.
Hắn là một quân nhân, lấy thi hành mệnh lệnh là thiên chức nhưng mà hắn lại là một người đàn ông, một người lính.
Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người càng khó chịu, mà Bùi Đông Lai thì lặng yên nắm chặt tay phải.
- Trần Hạc của hải quân lục chiến bỏ cuộc, Diệp Thiên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha tiến vào trận chung kết. Sạu đây là trận đấu giữa Bùi Đông Lai của tiểu đội đặc chiến Đằng Long vs Vương Khuê tiểu đội đặc chiến Mãnh Hổ.
Lý lữ trưởng âm thầm thở ra, mở miệng nói.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi cũng bỏ cuộc.
Lý lữ trưởng vừa dứt lời, Vương Khuê liền bước từ trong hàng ngũ đi ra, cúi chào nói.
“Ách”?
Nghe được Vương Khuê nói bỏ cuộc thì không gì đội viên của các tiểu đội đặc chủng khác mà ngay cả một ít đại lão cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Bởi vì, bọn hắn đều rất rõ, Vương Khuê từng thất bại Diệp Thiên cho nên hắn từng canh cánh ở trong lòng, lúc nào cũng muốn tìm Diệp Thiên để phân cao thấp.
Lúc này đây, Vương Khuê lại bỏ cuộc, đưa cơ hội lại cho Bùi Đông Lai, điều này có thể làm cho mọi người không kinh ngạc sao?
- Vương Khuê của tiểu đội đặc chiến Mãnh Hổ bỏ cuộc, Bùi Đông Lai của tiểu đội đặc chiến Đằng Long được tiến vào trận chung kết.
Sau đó, Lý lữ trưởng lại mở miệng an bài:
- Sau đây, sau 10’ nữa sẽ diễn ra trận chung kết giữa Bùi Đông Lai và Diệp Thiên.
Lý lữ trưởng vừa nói xong, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Bùi Đông Lai, tuy rằng tôi rất muốn cùng luận bàn với cậu, cũng rất muốn lên trên lôi đài đánh bại hắn.
Đột nhiên Vương Khuê mở miệng, hắn hướng về phía Bùi Đông Lai, lớn tiếng nói:
- Nhưng mà tôi biết, nếu 2 người chúng ta giao thủ, tôi không phải là đối thủ của cậu nhưng tôi cũng không dễ dàng bại trong tay cậu, đến lúc đó cậu sẽ tiêu hao sức lực, thậm chí là vết thương trên người sẽ càng trở nên nặng hơn.
Vương Khuê vừa mở miệng thì làm cho Lý lữ trưởng nhíu mày lại, hắn liền nhìn lên phía đài chủ tịch, thấy các vị đại lão trên đó không mở miệng nói gì thì hắn liền nhìn về Vương Khuê, muốn biết Vương Khuê đang làm cái gì.
Lý lữ trưởng không có ngăn cản, ngay cả người dẫn đầu của tiểu đội đặc chiên Mãnh Hổ cũng không mở miệng. Khi Vương Khuê vừa mở miệng nói xong thì hắn vốn định mở miệng ngăn cản nhưng lại nhìn thấy vị đại lão đến từ quân khu Đông Bắc dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn không nên làm gì.
- So với tôi thì cậu thích hợp để chiến với hắn hơn, mà tôi cũng hy vọng lúc cậu chiến với hắn thì có thể lấy ra 100% thực lực, cho nên tôi mới lựa chọn bỏ cuộc.
Ở dưới cái nhìn của nhiều người, Vương Khuê đứng thẳng lưng, không chú ý đến ánh mắt của mọi người đang nhìn mình. Hắn trừng to mắt nhìn vào Bùi Đông Lai, đột nhiên lớn tiếng:
- Bùi Đông Lai, tôi biết, tôi nói những lời này thì có thể làm cho đời quân nhân của tôi chấm dứt, nhưng mà, hôm nay ta con mja nó, ta mà không nói ra thì sẽ hối hận cả đời.
- Tôi chỉ hỏi cậu một câu: Cậu có đánh bại được một tên tự cao tự đại như hắn không, để cho hắn biết thế nào là một quân nhân TQ chân chính?
Dưới ánh mặt trời, Vương Khuê thẳng eo, 2 mắt đỏ lên, giống như là một con hổ vương, lớn tiếng hỏi Bùi Đông Lai.
- Từ nay về sau, trong quân sẽ không còn ai gọi là Diệp Thiên nữa.
Ngay sau đó.
Bùi Đông Lai bước ra, đi về phía lôi đài.
Mục đích chung.