- Diệp Tranh Vanh, sau này mời ông thu lại nụ cười kiêu ngạo của mình.
Bên tai vang lên lời nói lạnh như băng của Tần Đông Tuyết, thấy được mắt Tần Đông Tuyết hồng lên, nước mắt đảo quanh tròng mắt thì Diệp Tranh Vanh chỉ cảm thấy lồng ngực bị người ta dùng búa tạ hung hăng đập vào, vô cùng đau đớn.
"Bành Bạch! Bành Bạch!"
Không đợi Diệp Tranh Vanh nói gì, trong hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay hạ xuống, Bùi Đông Lai sớm đã ngồi vào chỗ của mình.
Lúc này đây, Diệp Tranh Vanh không có dùng ngôn từ nào để phản kích lại Tần Đông Tuyết, ngược lại hắn điều chỉnh cảm xúc rất nhanh. Cả người giống như không có việc gì, giống những người khác, đều lẳng lặng ngồi nghe Lý chủ nhiệm phát biểu tổng kết.
Bởi vì mọi người còn chưa ăn cơm nên Lý chủ nhiệm không có thao thao bất tuyệt mà ngắn phát biểu vô cùng ngắn gọn, hơn nữa còn đánh giá rất cao Bùi Đông Lai.
Sau đó, hắn dựa vào sự an bài của buổi thảo luận mà để cho 10 nhà Kinh Tế học nổi tiếng cho điểm.
- Sau đây, mời đồng chí Trình Kiến lên đọc kết quả của buổi thảo luân ngày hôm nay.
Đợi cho công tác thống kê xong xuôi thì Lý chủ nhiệm lại mở miệng nói.
Nghe được Lý chủ nhiện nói như vậy thì phía dưới liền trở nên im lặng, im lặng để đợi kết quả được công bố.
- Sau đây, tôi xin tuyên bố kết quả của buổi thảo luận và nghiên cứu Kinh Tế hôm nay.
Trình Kiến tiếp lấy microphone trong tay Lý chủ nhiệm rồi nói:
- Đạt giải 3 đó chức là " Giả thuyết và ý nghĩa lý luận Kinh Tế" Tác giả là đồng chí Phùng Quốc Động, hiện đang giảng dạy tại ĐH Kinh Tế Nam Quan.
" Bành Bạch!"
Nói xong, mọi người ở phía dưới đều vỗ tay chúc mừng. Tuy rằng bọn hắn biết được mô hình Kinh Tế của Phùng Quốc Đống làm ra còn nhiều hạn chế nhưng đó cũng coi như là phần thưởng xứng đáng của Phùng Quốc Đống đối với nền Kinh Tế trong khu vực.
- Đạt được giải nhì chính là chủ đề"Quan hệ giữa giả thuyết Kinh Tế và Kinh Tế thực thể" của đồng chí Hoàng Oanh.
" Bành Bạch!"
Lúc này đây, tiếng vỗ tay đã ít đi nhiều, dù sao thì mọi người cũng biết lấy năng lực của Hoàng Oanh thì không có khả năng làm ra bài luận văn này thậm chí ngay cả tư cách để tham gia vào buổi thảo luận này thì cũng không có.
Mà sau khi Hoàng Oanh làm hành động tự rước lấy nhục ấy thì những nhà Kinh Tế học đều cảm thấy rằng nàng rất ngu xuẩn.
Như vậy, bọn hắn lại có thể vỗ tay chúc mừng sao?
- Giành giải nhất, nói vậy chắc mọi người cũng đã biết.
Trình Kiến nói tới đây rồi dừng lại một chút, sau đó đề cao giọng nói:
- Chúng ta cùng nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng đồng chí Bùi Đông Lai đến từ ĐH Đông Hải.
" Bành Bạch! Bành Bạch!"
Trình Kiến vừa nói xong thì cả hội trường vốn đang im lặng liền trở nên sôi trào, tiến vỗ tay đinh tai nhức óc vang lên.
- Sau đây, xin mời đồng chí Phùng Quốc Đống, đồng chí Hoàng Oanh, đồng chí Bùi Đông Lai lên đài nhận thưởng.
Đợi tiếng vỗ tay hạ xuống thì Trình Kiến mở miệng lần nữa.
" Bành Bạch!"
Tiếng vỗ tay lại vang lên một lần nữa.
Trong tiếng vỗ tay, Phùng Quốc Đống là người đầu tiên bước lên, người thứ hai là Bùi Đông Lai, mà người cuối cùng lại là Hoàng Oanh.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ biệt khuất.
Nàng chỉ cảm giác được khuôn mặt của mình bị người ta tát một phát vào, nhưng mà nàng vẫn phải nhịn xuống, cùng người ta bước lên nhận thưởng.
Đối với nàng loại cảm giác này so với việc bản thân mình bị mất tờ rynh thì nó còn đau đớn hơn.
Mặt nàng không còn chút máu, chậm rãi bước lên, đi phía sau Bùi Đông Lai giống như một cái xác không hồn hướng đài chủ tịch đi lên.
Cùng lúc đó, cửa hội trường đã bị đẩy ra, 3 nhân viên mặc sườn xám, cầm giấy chứng nhận và cúp đi vào hội trường.
Các nàng mặc sườn xám, các nàng có khuôn mặt xuất chúng, dáng người, khí chất, thậm chí là cả chân dài cũng như vậy.
Nhưng mà.
Tâm tình của các nàng lại khác nhau.
Trong đó, 2 nữ nhân viên đến từ cơ quan Yên Kinh, thông qua tự thân cố gắng để bản thân trở thành nhân viên trong hội nghị lần này, trên mặt họ lại nở ra nụ cười sáng lạn, vẻ mặt mơ hồ có chút kích động.
Mà thông qua bạn trai của mình là Chu Kiến, trở thành nhân viên trong buổi hội nghị hôm nay thì Cố Mỹ Mỹ, tuy rằng trên mặt của nàng nở ra nụ cười nhưng mà so với khóc thì nụ cười của nàng còn khó coi hơn. Hơn nữa, mỗi lần bước đi, chân của nàng lại run lên dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Vốn nàng nghĩ rằng tham gia buổi hội nghị là một chút đáng kiêu ngạo, đáng tự hào nhưng hiện giờ nó đã biến thành ác mộng.
Dưới ánh đèn, nàng cố gắng để mình nở ra nụ cười, cố gắng khống chế thân thể để không ngã xuống, cố gắng không nhìn thấy Bùi Đông Lai nhưng mà thay là diễn viên chính của ngày hôm nay thì cho dù nàng làm như thế nào cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của Bùi Đông Lai được.
30s sau.
Tiếng vỗ tay dần dần nhỏ dần, Bùi Đông Lai, Phùng Quốc Đống cùng Hoàng Oanh 3 người theo thứ tự bước lên đài chủ tịch, trong đó Phùng Quốc Đống đi ở đàng trước, Bùi Đông Lai ở giữa còn Hoàng Oanh thì rơi lại ở phía sau.
- Chúc mừng, đồng chí Phùng Quốc Đống hy vọng đồng chí không ngừng cố gắng.
Phụ trách trao giải cho Phùng Quốc Đống thì là vị đại lão SW, vẻ mặt hắn mỉm cười cầm 2 tay Phùng Quốc Đống sau đó từ trong khay của nữ nhân viên kia mà lấy la cúp và giấy khen đưa cho Phùng Quốc Đống.
- Cảm ơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Phùng Quốc Đống luôn miệng nói cảm ơn, 2 tay run rẩy mà nhận lấy, vô cùng kích động.
- Chúc mừng, đồng chí Hoàng Oanh.
Phụ trách trao giải cho Hoàng Oanh là Lý chủ nhiệm, thân là lực lượng của Diệp gia thì hắn biết được quan hệ giữa Hoàng Oanh và Diệp Tranh Vanh, thậm chí hắn biết lần này Hoàng Oanh chỉ là một con rối, một con cờ trên bàn cờ của Diệp Tranh Vanh. Cho nên, hắn có thể đoán được tâm tình lúc này của Hoàng Oanh nhưng mà hắn vẫn mỉm cười chúc mừng.
- Cảm…cảm ơn….
Hoàng Oanh máy móc nói cảm ơn rồi tiếp lấy cúp, trong lúc nhận cúp thì 2 tay của nàng run lên, thiếu chút nữa đem giấy khen cùng cúp rớt xuống đất.
- Từ xưa tới nay anh hùng xuất hiên niên.
Trình Kiến cầm tay Bùi Đông Lai, trong lòng cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần, nhưng ở bên ngoài thì lộ ra vẻ mình cười:
- Đồng chí Bùi Đông Lai, biểu hiện hôm nay của đồng chí chẳng những làm cho Cổ Bồi Nguyên người dạy dỗ đồng chí cảm thấy kiêu ngạo, mà bản thân tôi cũng như vậy, đồng dạng, tôi cũng tin tưởng tất cả mọi người sẽ vị đồng chí mà cảm thấy kiêu ngạo.
- Cảm ơn.
Bùi Đông Lai nói cảm ơn.
- Tôi hy vọng đồng chí không ngừng cố gáng, không ngừng cống hiến cho nền Kinh Tế của nước ta.
- Tôi sẽ cố gắng.
Bùi Đông Lai gật đầu.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Bùi Đông Lai thì Trình Kiến có chút nghi ngờ, bất quá hắn biết được cha của thiếu niên này từng đại náo ở Yên Kinh thì trở nên bình thường trở lại.
Lúc này, hắn đi tới phía trước, đột nhiên thấy Cố Mỹ Mỹ cách hắn 1m thì không khỏi nhíu mày, cô bé này thật là…..
Thấy được vẻ bất mãn của Trịnh Kiến thì Cố Mỹ Mỹ như ở trong mộng tỉnh lại, vội vàng bước lên, cố gắng đem giấy khen và cúp đưa cho Trịnh Kiến.
" A…"
Hoặc là do quá mức khẩn trương nên chân của Cố Mỹ Mỹ liền mềm nhũn rồi trượt ngã ra phía sau, sợ tới mức thét lên một tiếng kinh hãi.
Cố Mỹ Mỹ ngã thì cúp và giấy khen trong tay của Cố Mỹ Mỹ cũng rơi xuống.
Thấy được diểm này thì đôi mắt của Cố Mỹ Mỹ mở to ra, giống như là bị sở choáng váng.
Mà dường như Trình Kiến không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, lúc này thấy một màn như thế thì liền giật mình.
" Bá"
Bùi Đông Lai thấy thế thì đột nhiên vươn 2 tay ra, lập tức đón lấy giấy khen và cúp.
" Bịch!"
Cố Mỹ Mỹ nặng nề rớt xuống, bất quá ánh mắt gắt gao nhìn vào cúp đang nằm trong tay của Bùi Đông Lai, nàng dùng sức mà nuốt nước miếng một cái.
Trình Kiến thấy Bùi Đông Lai lấy được cúp và giấy khen thì âm thầm thở phào, sau đó vẻ mặt lạnh như bằng nhìn về phía Lý chủ nhiệm, giống như đang nói: " Chuyện gì đang xảy ra?"
Thấy được ánh mắt tức giận của Trình Kiến thì Lý chủ nhiệm cả kinh, sau đó vội vàng hạ giọng với 2 nữ nhân viên bên cạnh:
- Đỡ nàng dậy.
Nói xong, sắc mặt Lý chủ nhiệm âm trầm liếc nhìn Cố Mỹ Mỹ một cái, cảm giác kia hận không thể một đao làm thị Cố Mỹ Mỹ.
Thấy được vẻ tức giận của Lý chủ nhiệm thì Cố Mỹ Mỹ bừng tỉnh, sau đó 2 mắt nàng tối sầm, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo.