Siêu Cấp Cường Giả

Chương 333: Tới trước mộ mẹ, dập đầu sám hối(11)




Cùng với thành phố lớn xa hoa trụy lạc bất đồng, lúc mặt trời đỏ dần dần mọc lên, thôn Đinh nằm ở phía nam tổ quốc đã xuất hiện những dòng người như nước thủy triều.

Không có tiếng động náo nhiệt không có tiết tấu hối hả, có chẳng qua là yên lặng.

Ánh rạng đông, vài làn khói xanh toát ra từ ống khói trên nóc nhà, nhóm phụ nữ trung niên dậy sớm đã bắt đầu nhóm lửa làm điểm tâm rồi, mà nam nhân của các nàng thì đợi cho các nàng làm xong bữa sáng mới rời giường, ăn no sau đó mới ra biển đánh cá.

Bởi vì gần với biển lớn nên đánh cá cùng trồng trọt là nghành nghề chủ yếu của người dân thôn Đinh.

Chẳng qua là.

Bởi vì thôn Đinh dựa vào hải vực không có ngư trường thiên nhiên hơn nữa cá cũng không nhiều vì thế lúc rất nhiều làng chài thông qua việc đánh cá làm giàu thì thôn Đinh vẫn nghèo khó rơi lại phía sau.

Ngay cả thôn Đinh hết sức nghèo khó rớt lại phía sau thì bất quá dựa vào chính sách của quốc gia vẫn có một đường quốc lộ có thể trực tiếp đi thẳng vào thôn.

Sáng sớm lúc các nam nhân trong thôn ăn no bụng, thu thập xong các dụng cụ đánh cá tính toán ra biên thì một chiếc Audi Q7 tuyệt đối có thể được xem là một điều hiếm thấy ở thôn Đinh chạy dọc theo đường quốc lộ tiến thẳng tới thôn Đinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trong ô tô ngồi ba nam một nữ.

Người nữ duy nhất có mái tóc dài phiêu dật, mặt trứng ngỗng, mắt to, ngũ quan không tính là tinh xảo nhưng kết hợp lại một chỗ thì khiến cho người ta có một loại phối hợp cực kỳ mỹ cảm.

Nói riêng về khuôn mặt lúc không trang điểm này thì cũng được tính là mỹ nữ trong hàng ngũ nữ nhân.

Nếu như cộng thêm vóc người mà nói thì hai chữ mỹ nữ quả thật không đủ để hình dung, phía trước mỹ nữ phải cộng thêm hai chữ cực phẩm nữa.

Thánh nữ phong cao ngất, thân hình mảnh khảnh thon thả, đôi chân dài thẳng tắp mà cân xứng.

Nàng có dáng người ma quỷ mà nữ nhân ước mơ tha thiết cũng như làm điên đảo nam nhân.

So sánh với nữ nhân mà nói thì nam nhân ngồi ở bên cạnh nữ nhân, chính xác ra là một nam hài thì thuộc vào loại người lẫn vào trong đám người cũng sẽ không bị chú ý.

Các nàng là tỷ đệ nhưng là nói riêng về diện mạo lại không chút nào giống tỷ đệ.

- Hiểu Vân, phía trước là thôn Đinh sao?

Lúc chỉ cách thôn Đinh không tới 300m thì một gã nam nhân đeo mắt kính viền vàng ngồi ở vị trí kế bên tài xế quay đầu lại vẻ mặt mỉm cười hướng Trang Hiểu Vân ngồi ở hàng ghế sau hỏi.

Ánh rạng đông xuyên qua cửa kính ô tô chiếu vào trong ô tô, chiếu rọi nụ cười trên mặt nam nhân làm cho người ta rõ ràng cảm giác được, trong nụ cười của nam nhân không có chút cảm giác bỉ ổi nào, trong con ngươi cũng không có một chút điểm dục vọng.

Không có dục vọng không phải là hắn cảm thấy Trang Hiểu Vân không đủ mê người, cũng không phải là lực khống chế của hắn rất tốt mà là bởi vì không dám.

Đúng vậy, hắn không dám.

Ngay cả hắn là một trong những nhân vật thực quyền của công ty giải trí Đông Nguyệt, tay nắm tiền đồ của nghệ sĩ, tiền đồ có thể làm cho rất nhiều nghệ nhân khóc, hô van xin để cho hắn vận dụng quy tắc ngầm.

Chỉ là.

Đối mặt với Trang Hiểu Vân vừa mới gặp may đạt được giải quán quân tiếng hát thì hắn không có một chút suy nghĩ không an phận.

Bởi vì hắn biết, Phương Húc Vĩ thủ đoạn độc ác có tiếng xấu trong giới giải trí từng nghĩ vận dụng cái quy tắc ngầm lên cô bé hát rong có xuất thân bình dân này trong quán bar thì kết quả là bị cắt đứt hai chân, xám xịt chạy trở về Nam Cảng.

Hơn nữa người động thủ là người của Đông Nguyệt bang.

Ở dưới dạng tình hình này, mặc dù hắn không biết là người nào đang âm thầm bảo vệ Trang Hiểu Vân nhưng theo hắn xem ra, cái người kia nếu có thể vận dụng người của Đông Nguyệt bang đi đối phó với đồng bạn hợp tác với công ty giải trí Đông Nguyệt thì tự nhiên là người không phải là hắn có thể động vào.

- Ừh.

Nghe được câu hỏi của nam nhân đeo mắt kính viền vàng, sắc mặt Trang Hiểu Vân phức tạp nhìn thấy đã sắp tới thôn Đinh, chính xác hơn là sau tòa núi không tính là quá cao này thì vẻ mặt nàng hơi có vẻ bi thương trong giọng nói mang theo vài phần âm rung.

Dường như có thể nhận thấy được tâm trạng bi thương của Trang Hiểu Vân nên nam nhân đeo mắt kính viền vàng cũng không có hỏi thêm cái gì nữa.

Dựa theo an bài của công ty thì hắn chịu trách nhiệm đưa Trang Hiểu Vân về thôn Đinh, đợi Trang Hiểu Vân tế bái mẹ của nàng xong thì lại đưa Trang Hiểu Vân sang nam Úc, cùng với các thành viên khác cử hành một buổi biểu diễn âm nhạc ở nam Úc.

So sánh với Trang Hiểu Vân mà nói thì Trang Bích Phàm luôn luôn thích ầm ĩ trên thông thiên văn dưới tường địa lý được xưng là trí khôn lão nhân nhìn thấy cuộc sống đặc thù ở nơi này, sau đó nghĩ tới chính mình sắp về tới địa phương mình ra đời thì lại yên tĩnh lạ thường.

Hắn mang mũ đội đầu cùng với một gọng kính đen ngồi ở bên cạnh Trang Hiểu Vân không nói tiếng nào trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi chiếc Audi Q7 khó gặp ở thôn Đinh này chạy tới đầu thôn đưa tới lực chú ý của không ít hài tử cùng thôn dân.

- Hiểu Vân, có cần chào hỏi cùng người dân ở đây không?

Thấy đầu thôn có một nhóm người đứng khá đông thì nam nhân đeo mắt kính viền vàng lại quay đầu hướng Trang Hiểu Vân hỏi.

- Không cần.

Lúc này đây, không đợi Trang Hiểu Vân mở miệng thì Trang Bích Phàm vẫn trầm mặc không nói chợt mở miệng, giọng nói như chém đinh chặt sắt không nói trong giọng nói lại lộ ra mấy phần hận ý.

Trang Hiểu Vân trầm mặc không nói khiến cho nam nhân đeo mắt kính viền vàng ngạc nhiên.

Trong ký ức của hắn, rất nhiều thí sinh tham gia vào giới giải trí này khi thành công mà trở lại quê hương của mình thì thường sẽ được mọi người tung hô đón chào, cái này đối với các thí sinh có xuất thân bình dân mà nói cũng coi như là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông.

Hắn không biết là năm đó lúc Lăng Hoa Cường, nga, không, khi Trang Hổ bởi vì không cam lòng cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà rời khỏi thôn Đinh thì những người dân lấy ăn no bụng làm mục tiêu để tồn tại kia không có năng lực trợ giúp cho các nàng thì thôi, ngược lại bởi vì trong nhà không có nam nhân nên mẹ của Trang Bích Phàm và Trang Hiểu Vân bị không ít nam nhân trong thôn khi dễ.

Bởi vì mẹ Trang Hiểu Vân tính cách cương liệt nên những nam nhân kia cuối cùng cũng không có được như ý, bất quá lại đem cả nhà bọn họ đuổi ra khỏi thôn Đinh.

Sau đó, trong ánh nhìn chăm chú đầy tò mò của người dân thì chiếc Audi Q7 ở thành phố lớn nhiều vô kể nhưng ở thôn Đinh này lại khó gặp vòng qua thôn chạy nhanh hướng ngọn núi phía sau thôn.

Bởi vì đường quốc lộ chỉ tới thôn là hết nên xe hơi bị buộc phải dừng lại, hai chị em Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm xuống xe từ chối ý tốt của nam nhân đeo mắt kính viền vàng cùng tài xế đi mua đồ tế bái cần thiết mà đi tới đỉnh núi mà đối với bọn họ mà nói đã rất quen thuộc.

- Dương tổng, ông nói Trang Hiểu Vân sinh ra ở một cái địa phương *** chim cũng không có này thì rốt cuộc bằng vào cái gì khiến cho Phương Húc Vĩ không thể vận dụng quy tắc ngầm thành công?

Đưa mắt nhìn hai chị em Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm lên núi, tên tài xế đốt một điếu thuốc lá vừa hút thuốc vừa nói.

Dương Hải Bình cười nói:

- Tiểu Lý, trên mạng không phải là truyền lưu một câu nói sao? Một nữ nhân cố chấp không có gì hơn hai loại tình huống, một loại là mẹ của nàng là một người cố chấp, cái thứ hai là nam nhân của nàng là người cố chấp, mẹ của Trang Hiểu Vân mất sớm nên kết quả chỉ có thể là loại thứ hai.

- Có lý.

Tài xế gật đầu đồng ý với quan điểm của Dương Hải Bình.

- Dương tổng, tôi nghe nói Phương Húc Vĩ chẳng những không có vận dụng quy tắc ngầm thành công với Trang Hiểu Vân hơn nữa còn bị Triệu tổng phái người đánh gãy hai chân.

Có lẽ là bởi vì việc chờ đợi dưới chân núi thực sự quá nhàm chán, có lẽ là bởi vì muốn thông qua Dương Hải Bình hoàn thành một chút tin tức để sau này trong lúc khoác lác với bằng hữu còn có chuyện mà nói nên tên tài xế do dự một chút hỏi:

- Người bao nuôi Trang Hiểu Vân rốt cuộc là ai?

- Tiểu Lý, có một số việc hay là không biết vẫn tốt hơn, nếu không đối với cậu cũng không có chỗ nào tốt.

Mặc dù bản thân Dương Hải Bình cũng không biết chuyện này, chỉ là hắn cũng không có thừa nhận mà là cảnh cáo Tiểu Lý một tiếng.

- Thật xin lỗi, Dương tổng là tôi hồ đồ.

Tên tài xế Tiểu Lý vội vàng cười cầu tài, từ đầu tới cuối vẫn không có hoài nghi Dương Hải Bình không biết tin tức.

Cùng lúc đó, những nữ nhân cùng hài tử nhìn thấy chiếc Audi q7 sau khi dừng lại ở sau thôn thì một đám hài tử kết bạn cùng nhau lại đi về hướng phía sau núi, cố gắng nhìn xem đến cùng là có chuyện gì.

- Mau nhìn, lại có mấy chiếc xe hơi tới!

Đột nhiên, một thằng bé chảy nước mũi nhìn thấy phương xa đi tới mấy chiếc xe hơi thì giống như là phát hiện ra đại lục mới mà hét lên.

Nghe được tiếng hét của thằng bé, những thôn dân chuẩn bị đi tới phía sau núi nhìn xem có chuyện gì lại dừng bước lại, quay đầu nhìn về hướng khác.

Ánh rạng đông, 4 chiếc xe hơi xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Trong đó, chiếc xe mở đường là chiếc Audi Q7 giống với xe của Trang Hiểu Vân cùng Trang Bích Phàm ngồi, phía sau cùng là một chiếc Mercedes-Benz S0, hai chiếc xe còn lại là Land Rover.

Tổ hợp như vậy xuất hiện ở thành thì lớn một chút như Đông Hải hay Nam Cảng cũng không có gì đặc biệt, nhưng nếu xuất hiện ở tiểu thành thì tuyệt đối có khả năng hấp dẫn không ít ánh mắt huống chi là thôn Đinh nghèo khó này?

Trong lúc nhất thời, mọi người đều là dừng bước đợi bốn chiếc xe hơi đi tới.

Ở trong chiếc Mercedes-Benz S3, Bùi Đông Lai cùng Lăng Hoa Cường cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, Bùi Đông Lai nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ cũng như đỉnh núi nơi xa kia, trong lúc lơ đãng lại nhớ lại cái thôn phía bắc TQ kia và cũng đang nhớ lại cuộc sống của hắn cùng qua tử ở nơi đó từng ly từng tý một.

Bùi Đông Lai tức cảnh sinh tình, Lăng Hoa Cường dường như cũng thế.

Lúc thôn Đinh xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, cái khuôn mặt đầy dẫy tro tàn, tuyệt vọng kia lại xuất hiện một tia tâm tình dao động.

Rất nhỏ, nhưng lại tồn tại chân thật.

Dường như cảm giác được cảm xúc của Lăng Hoa Cường đang xao động, Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt nhìn Lăng Hoa Cường một cái:

- Lăng Hoa Cường, nói thật tao rất hiếu kỳ, rốt cuộc là cái gì khiến cho mày đang công thành danh toại ở đây mà vẫn chẳng quan tâm gì đến vợ con của mày như vậy?

Lăng Hoa Cường khôi phục vẻ mặt tro tàn, trầm mặc không nói.

- Chẳng lẽ vinh hoa phú quý đối với mày mà nói thì nó rất quan trọng như vậy sao?

Bùi Đông Lai tiếp tục hỏi.

Một lần nữa nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai, Lăng Hoa Cường chân mày khẽ nhướng lên, lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai một cái:

- Không cần tỏ ra mình là người thiện lương, nam nhân nào không phải là vì muốn thượng vị mà không chừa thủ đoạn nào? Như chính bản thân mày thôi, mày dám vỗ tay lên ngực nói mày nhúng tay vào chuyện tình ở Nam Cảng chỉ vì giúp báo thù cho Tương Cương cùng với mày không có quá nhiều giao tình không?

- Chắc không phải đâu nhỉ mày có để ý đến bọn họ chết hay sống đâu?

Đang lúc nói chuyện, vẻ mặt Lăng Hoa Cường cười lạnh nói:

- Hắc, khi một câu nói của mày là có thể khiến cho những nữ nhân cao cao tại thượng kia quỳ gối giữa hai chân của mày thì liệu mày có thể nghĩ đến một người đàn bà quê mùa không?

Bùi Đông Lai không có nói cái gì nữa.

Hắn cảm thấy cùng Lăng Hoa Cường nói mấy cái này đúng là đàn gảy tai trâu.

5" sau.

Giữa sườn núi.

Hai chị em Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm tìm được mộ của mẹ.

Nói là mộ phần thật ra thì chỉ là một gò đất nhô cao, ngay cả bia cũng không có chẳng qua là ở trước gò đất có gắn một tảng đá.

Bởi vì trong thời gian dài không có ai tới thăm nom nên chung quanh gò đất cỏ dại mọc đầy.

- Mẹ, con mang Bích Phàm tới thăm mẹ.

"
Bịch"

Dưới ánh mặt trời chói chang.

Hai chị em Trang Hiểu Vân cùng Trang Bích Phàm hai mắt đỏ bùng nhất tề quỳ xuống gò đất phía trước.

Dưới chân núi.

4 chiếc xe hơi trước sau dừng lại, Bùi Đông Lai tay xách Lăng Hoa Cường như xách một con cho chết ra khỏi xe hơi.

Tới mộ phần phụ tử.