Lúc bóng tối che lấp hoàn toàn bầu trời, màn đêm buông xuống, ngọn đèn rực rỡ chiếu lên cùng hàng vạn ngọn đèn khác chiếu sáng màn đêm Nam Cảng.
Kể từ khi Tương Cương chết đi, nhóm người giàu ở khu biệt thự Bán Sơn này sợ bị tai ương, trong ba ngày nay không dám ở trong khu biệt thự ở Bán Sơn, khiến cho khu biệt thự ở Bán Sơn lộ ra vẻ hiu quạnh.
Tối hôm nay cũng là như vậy.
Khu biệt thự Bán Sơn lớn như vậy, ngoại trừ căn biệt thự của Lăng Hoa Cường ra thì chỉ có mấy ngôi biệt thự lóe lên ánh đèn mà những biệt thự kia cách biệt thự của Lăng Hoa Cường rất xa.
Trong phòng ngủ lầu hai biệt thự, Chu Nhược Đồng khẩn trương đứng ở phía trước cửa sổ nhìn về phía cửa biệt thự.
Trong đại sảnh lầu một, Lăng Hoa Cường đem toàn bộ thức ăn mà người giúp việc mang tới ném ở trên mặt đất không nói chén dĩa rơi đầy đất thậm chí ngay cả TV treo tường cũng bị hắn đập vỡ, cả đại sảnh là một mảnh hỗn độn.
- Biến, cút hết đi!
Bỗng nhiên, Lăng Hoa Cường đang ngồi hút thuốc ở trên ghế salon liếc mắt nhìn thấy trước cửa xuất hiện một đạo thân ảnh thì cho là thủ hạ của mình muốn đi vào hồi báo chuyện gì, hắn giống như kẻ bị nhận đả kích thật lớn cũng không ngẩng đầu lên mắng to.
Không trả lời.
Bùi Đông Lai dễ dàng đi vào biệt thự, sải bước đi về phía Lăng Hoa Cường, tiếng bước chân trầm ổn phá vỡ vẻ an tĩnh trong đại sảnh.
"Ân?"
Bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Lăng Hoa Cường ý thức được cái gì đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Xoạch!"
Hắn nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Đông Lai đã khắc sâu trong nội tâm của hắn thì Lăng Hoa Cường giống như là nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, hắn cả kinh trợn mắt há hốc mồm, điếu xì gà trong miệng trực tiếp rơi xuống đất.
- Mày… Mày vào đây bằng cách nào?
Hoảng sợ rất nhiều nhưng Lăng Hoa Cường vẫn hỏi theo bản năng.
Bùi Đông Lai dừng bước lại ở khoảng cách gần đánh giá Lăng Hoa Cường một lúc rồi khinh thường cười một tiếng:
- Chẳng lẽ mày cho rằng những thứ thủ hạ phế vật kia của mày có thể ngăn cản tao sao?
" Ách"
Lăng Hoa Cường không phản bác được, trong ba ngày vừa qua hắn tốn rất nhiều công sức đi điều tra thân phận của Bùi Đông Lai, kết quả là chỉ điều tra được Bùi Đông Lai là sinh viên đại học Đông Hải, được Cổ Bồi Nguyên thu làm đệ tử ngoài ra có quan hệ tốt cùng với Liễu Nguyệt.
Ngoài những chuyện đó ra thì hắn hắn không biết thêm được gì về Bùi Đông Lai nên tự nhiên cũng không biết thân thủ Bùi Đông Lai kinh khủng cỡ nào.
- Mày ….rốt cuộc mày là ai?
Mắt thấy Bùi Đông Lai ở trong nhà mình mà lại tùy ý, trực tiếp ngồi ở trên ghế salon đốt một điếu thuốc lá thì Lăng Hoa Cường tức giận hỏi.
- Tao là ai không quan trọng, quan trọng là… Những thứ mày cố gắng lấy được sắp hóa thành hư vô.
Bùi Đông Lai phun ra một ngụm sương khói nhìn Lăng Hoa Cường sắp bị tức điên mà gằn từng chữ.
"Hô… Hô…"
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi có mấy ngày mà mình từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, mất đi hết thảy thì hô hấp của Lăng Hoa Cường trở nên dồn dập, hắn giống như một con dã thú sắp nổi điên gắt gao nhìm chằm chằm Bùi Đông Lai, cảm giác kia hận không được lập tức đem Bùi Đông Lai bầm thây thành vạn đoạn.
Dường như Bùi Đông Lai cũng không thèm để ý Lăng Hoa Cường sắp chó cùng rứt giậu, hắn không chút hoang mang lấy điện thoại di động ra trực tiếp bấm số điện thoại của Chu Nhược Đồng.
Bởi vì vách tường của biệt thự có hiệu quả cách âm thật tốt nên Chu Nhược Đồng ở trong phòng ngủ lầu hai không cách nào nghe được Bùi Đông Lai cùng Lăng Hoa Cường nói chuyện với nhau, nàng vẫn đứng ở phía trước cửa sổ nhìn phía cửa biệt thự với vẻ mặt mong đợi.
Giờ khắc này nàng quên mất chính mình lúc ban đầu là muốn cho Bùi Đông Lai trả giá thật nhiều, ngược lại bây giờ nàng chỉ hy vọng Bùi Đông Lai có thể mau chóng tới biệt thự!
Cái này có chút châm chọc nhưng đúng là sự thật!
"Reng… Ông Reng
Trong sự chờ đợi Bùi Đông Lai gọi điện cho nàng tới mức khẩn cấp thì điện thoại trong tay nàng chợt rung lên.
Thanh âm rung lên rất nhỏ rất bình thường của cái điện thoại mà làm cho nàng kích động không gì sánh kịp, nàng liền mong chóng nghe điện thoại, thanh âm run rẩy nói:
- Bùi… Bùi tiên sinh.
- Tôi ở dưới lầu.
Trong đại sảnh lầu một, trong ánh mắt nhìn chăm chú của Lăng Hoa Cường thì Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
"Bá!"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Lăng Hoa Cường trong lòng vừa động đột nhiên ý thức được cái gì lại không dám khẳng định:
- Mày vừa gọi điện thoại cho Nhược Đồng?
- Lăng Hoa Cường, mày cảm thấy Chu Nhược Đồng yêu mày không?
Bùi Đông Lai hỏi ngược lại:
- Hoặc là nói mày cảm thấy nàng ở chung một chỗ với mày là vì cái gì?
- Rốt cuộc mày muốn làm gì?
Lời nói của Bùi Đông Lai khiến cho Lăng Hoa Cường co một loại cảm giác muốn nổi điên, hắn muốn phản kháng nhưng lý trí nói cho hắn biết, Bùi Đông Lai nếu dám nghênh ngang tới đây thì tuyệt đối có thể thoải mái khiến cho hắn đi tìm Diêm vương gia đàm luận chuyện nhân sinh.
"Xoạch! Xoạch!"
Lúc này đây không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, thanh âm giày cao gót dẫm ở trên sàn nhà vang lên, Chu Nhược Đông đã thay một thân lễ phục dạ hội từ trên lầu đi xuống.
Lăng Hoa Cường nghe thấy thì lập tức đem ánh mắt quăng về hướng cầu thang. Nguồn: http://truyenfull.vn
Mắt thấy Chu Nhược Đồng được hắn coi là tâm can bảo bối mà yêu thương che chở giống như ngày thường cùng với hắn tham gia yến tiệc, một bộ dáng trang phục tỉ mỉ thì Lăng Hoa Cường giận đến cả người run lên.
- Chu tiểu thư, tôi mới vừa hỏi Lăng Hoa Cường, cô có yêu hắn hay không nhưng hắn chưa trả lời.
Mắt thấy Chu Nhược Đồng từ trên lầu đi xuống, Bùi Đông Lai chậm rãi bóp tắt tàn thuốc nói:
- Cô tới nói cho hắn biết đi.
"Khanh khách…"
Dưới ánh đèn, Chu Nhược Đồng giống như một phu nhân cao cao tại thượng, ngẩng cao cái đầu dùng một loại ánh mắt của thần linh nhìn xuống một con kiến hôi, nhìn Lăng Hoa Cường một cái, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, khinh thường nói:
- Lăng Hoa Cường, ông sẽ không cho là tôi thật sự yêu ông đấy chứ?
- Cô…
Lăng Hoa Cường giận đến cả người run cầm cập.
- Lăng Hoa Cường, ông cũng không soi gương nhìn lại xem mình là cái dạng gì, cái đầu của ông lùn thì không nói làm gì, nhìn có khác gì một con tinh tinh không, với lại ông cũng sắp 60 rồi cái tuổi đó có thể làm cha của tôi rồi đó, tôi sẽ yêu ông sao?
Mặc dù nhìn ra Lăng Hoa Cường đang tức giận đến cực điểm nhưng nghĩ đến Bùi Đông Lai có thể đem Lăng Hoa Cương bức đến tuyệt cảnh hơn nữa có thể dễ dàng đi tới biệt thự như trở về nhà mình thì Chu Nhược Đồng trong lòng không có chút điểm sợ hãi nào, nàng giống như là đang đóng phim đem cái vai phu nhân cao cao tại thượng này diễn xuất ra vô cùng nhuần nhuyễn:
- Nếu như không phải bởi vì trong tay ông có tiền, ở Nam Cảng có địa vị và có thể mang lại vinh hoa cho tôi thì tôi làm sao có thể cùng loại người sắp bước một cái chân vào quan tài như ông ở chung một chỗ chứ?
- Cô là đồ đê tiện!
Thân là đại ca của Đông Tinh nên Lăng Hoa Cương tự nhiên biết nguyên nhân mình có thể làm cho Chu Nhược Đồng trẻ tuổi xinh đẹp phong tao tựa như hồ ly tinh ở chung một chỗ với hắn, chẳng qua là mắt thấy Chu Nhược Đồng nói ra sự thật trần trụi đó thì hắn có cảm giác bị phản bội thật nhiều nên lập tức nổi giận.
- Ai u uy, Lăng Hoa Cường, ông gọi tôi là gì? Đồ đê tiện?
Chu Nhược Đồng không thèm để ý chút nào tới Lăng Hoa Cường đang tức giận mà là vẻ mặt tươi cười trào phúng:
- Chẳng lẽ ông đã quên mất mỗi lần ông trước khi cùng tôi làm tình cũng sẽ gọi tôi là bảo bối? Nga, tôi thiếu chút nữa thì quên mất, đầu ông thấp như vậy thì thôi nhưng đồ chơi phía dưới kia cũng là ngắn kinh người, hơn nữa nếu mà không uống thuốc thì ngay cả kiên trì một phút cũng không được, ông nói một chút xem không được thì coi như xong luôn rồi mỗi lần uống thuốc vào thì ông cảm thấy có gì sao?
"Hô… Hô…"
Mắt thấy Chu Nhược Đồng từng đem mình trở thành Thượng Đế trở mặt còn nhanh hơn cả cởi quần dùng hết mọi lời nói ác đọc nhục nhã chính mình thì may là Lăng Hoa Cường biết hết thảy chuyện này là Bùi Đông Lai giở trò quỷ nhưng hắn vẫn giận đến hai mắt biến thành màu đen.
- Như thế nào, chẳng lẽ ông không thừa nhận à?
Tựa hồ cảm thấy đả kích như vậy với Lăng Hoa Cường vẫn chưa đủ, không thể để cho Bùi Đông Lai hài lòng, Chu Nhược Đồng khinh thường liếc nhìn giữa hai chân Lăng Hoa Cường:
- Còn có nữa tôi vẫn là muốn nói với ông, ông cho rằng ông uống thuốc thì đồ chơi phía dưới của ông có thể biến thành lợi hại sao? Mỗi lần đều hỏi tôi có thoải mái hay không, có đạt tới cao triều hay không, ông cảm thấy cái đồ chơi như con giun kia ra ra vào vào mấy chục cái là có thể khiến cho tôi cao triều sao? Tôi cao triều cái cmn!
- Đồ đê tiện, tao giết mày!
Một lần nữa nghe được Chu Nhược Đồng nói ra những lời độc ác thì Lăng Hoa Cường rốt cuộc không cách nào nhịn được nữa, chỉ thấy hai mắt đỏ lên hai tay nắm chặt chợt từ trên ghế salon đứng lên, giống như một con dã thú điên cuồng đánh về phía Chu Nhược Đồng.
- Bùi… Bùi tiên sinh!
Mắt thấy Lăng Hoa Cường đánh tới, Chu Nhược Đồng bị dọa cho sợ đến hoa dung thấy sắc liền lên tiếng kêu cứu Bùi Đông Lai.
- Tôi chỉ đáp ứng cho cô tiến vào công ty giải trí Hồng Tinh chứ không có đáp ứng phải bảo vệ cô.
Bùi Đông Lai thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy nhưng trong lòng thì cảm thấy Lăng Hoa Cường cùng Chu Nhược Đồng quả thực chính là tuyệt phối, một người vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ vợ con trở thành người giàu có rồi cũng chưa từng nghĩ tới người vợ cùng đứa con của mình, một người vì danh lợi mà tình nguyện giang rộng hai chân ra, hơn nữa bản lĩnh biến sắc mặt so với cởi quần còn nhanh hơn.
- Anh…
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Chu Nhược Đồng theo bản năng cho là chính mình bị Bùi Đông Lai đùa bỡn, cả kinh sững sờ ngay tại chỗ.
Lăng Hoa Cường nhào tới trước một phát tóm được tóc Chu Nhược Đồng, thuận tay cho một cái tát.
- A…!
"Bốp"
Tiếng thét chói tai vang lên, Chu Nhược Đồng trực tiếp bị một bạt tai này đánh ngã trên mặt đất, hai tay ôm đầu.
"Bốp! Bốp! Bốp"
- A! A! A!
Lăng Hoa Cường giống như là phát điên, hướng về phía khuôn mặt quyến rũ của Chu Nhược Đồng đá liên tiếp một trận, Chu Nhược Đồng đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Không biết qua bao lâu, lúc khuôn mặt của Chu Nhược Đồng máu me be bét thì Lăng Hoa Cường dường như đã đem hết lửa giận của mình phát tiết ra ngoài, hắn quay đầu lại hai mắt đỏ lên sắc mặt hận ý nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
- Lăng Hoa Cường, mày cảm thấy cảm giác hai bàn tay trắng thoải mái hay là tư vị bị nữ nhân của mày vũ nhục thoải mái hơn?
Bùi Đông Lai vẻ mặt trào phúng hỏi.
- Tiểu tạp chủng, có gan thì mày giết tao đi!
Lăng Hoa Cường thanh âm khàn giọng gầm nhẹ nói.
- Tao muốn giết mày thì mày đã sớm chết một trăm lần rồi.
Bùi Đông Lai cười lạnh nói:
- Nếu như chỉ là bởi vì mày nghĩ muốn đem mạng của tao để lại Nam Cảng thì có lẽ tao sẽ đưa mày đi gặp Diêm vương gia.
- Mày… Rốt cuộc mày muốn làm gì?
Lời nói của Bùi Đông Lai khiến cho Lăng Hoa Cường đầu tiên là ngẩn ra, hắn cố gắng nhớ lại mình đã đắc tội với Bùi Đông Lai lúc nào, kết quả là nghĩ nữa ngày cũng không nghĩ ra được.
- Có người muốn mày quỳ gối dập đầu sám hối trước mộ mẹ của hắn.
Bùi Đông Lai đứng lên, trực tiếp đi tới trước người Lăng Hoa Cường nhìn khuôn mặt bởi vì tức giận mà vặn vẹo của Lăng Hoa Cường nói:
- Hắn là con của mày cũng là anh em của tao.