Không thể nào!
Tuyệt đối là không thể nào!
Dưới ánh đèn, Lăng Hoa Cường dùng sức lắc đầu, không ngừng tự nói với lòng mình như vậy.
Bởi vì, hắn thật sự không cách nào tìm ra lý do khiến cho Vệ Minh phải sợ Bùi Đông Lai!
Dù sao, Bùi Đông Lai chỉ là một người đến từ đại lục, ở Nam Cảng không có bất kỳ căn cơ nào, mà Vệ Minh lại chính là nhân vật số hai của cảnh sát Nam Cảng!
Hai người so với nhau thì khác biệt hoàn toàn.
Mặc dù lý trí nói cho Lăng Hoa Cường biết chuyện này có vẻ quá mức hoang đường, nhưng mà Lăng Hoa Cường cũng hiểu được Lữ Duy không thể nào vô cớ lại lừa gạt hắn, cho nên hắn chưa từ bỏ ý định hỏi:
- Lữ đội trưởng, làm sao anh biết Vệ trưởng phòng sợ hãi tiểu tử đại lục kia?
- Vệ trưởng phòng đã gọi điện thoại cho tên thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia để xin lỗi, hơn nữa còn nói rõ là muốn gặp mặt đích thân giải thích. Rồi sau đó tới biệt thự Tương gia bảo tôi đi ra ngoài. Lúc ấy tôi bị tên kia chế trụ không dám làm ra cử động nào chỉ có thể đợi tên kia mở miệng, kết quả là Vệ trưởng phòng ngay cả cái rắm cũng không dám phóng!
"Đô… Đô…"
Lữ Duy vừa dứt lời, liền phát hiện Lăng Hoa Cường đã cúp điện thoại.
Trong biệt thự Bán Sơn, Lăng Hoa Cường nhận được kích thích to lớn không có tâm tình đi suy nghĩ vì sao Vệ Minh lâm trận phản bôi, mà là trực tiếp bấm số điện thoại của Vệ Minh.
"Reng… Reng …"
Trong biệt thự Tương gia, Vệ Minh vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Bùi Đông Lai lúc vừa đứng dậy liền phát hiện điện thoại trong túi áo rung lên.
Nhận thấy được điểm này, chân mày Vệ Minh không khỏi nhảy lên.
- Vệ trưởng phòng, nếu như tôi không có đoán sai hẳn là điện thoại của Lăng Hoa Cường?
Bùi Đông Lai vô tình nhắc nhở.
Vệ Minh liền biến sắc mặt, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi sau đó hắn lấy điện thoại di động ra thấy trên màn hình di động biểu hiện đúng là số điện thoại của Lăng Hoa Cường, lúng túng gật gật đầu.
- Vệ trưởng phòng, trong đội ngũ của ông có nội gian.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
- Vì bảo vệ cho kế hoạch của chúng ta không có tý sai sót nào tôi đề nghị ông tí nữa không để cho toàn bộ thủ hạ tham gia chuyện lúc nãy tham gia vào hành động lần này.
- Xin Bùi tiên sinh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.
Vệ Minh gật đầu sau đó cấp ra câu trả lời chắc chắn, sắc mặt lúng túng rời khỏi biệt thự.
Mắt thấy Vệ Minh rời đi, năm tên đại lão bao gồm cả Hồng Tinh đều là kính sợ nhìn Bùi Đông Lai.
Theo bọn hắn xem ra, nếu như kế hoạch mà Bùi Đông Lai vừa vạch ra lúc nãy có thể áp dụng mà nói thì Lăng Hoa Cường sẽ tự ngã xuống hoàn toàn đồng thời từ nay về sau Đông Tinh sẽ xóa tên khỏi hắc đạo Nam Cảng.
- Bùi tiên sinh vì giúp báo thù cho đại ca mà làm hết thảy chuyện này, chúng tôi đều được thấy tận mắt.
Uông Chu trầm ngâm một chút mở miệng tỏ thái độ:
- Đồng dạng nếu không có Bùi tiên sinh hẳn là mọi người chúng tôi đang ngồi đây rất có thể đã giống với đại ca, Hồng Tinh cũng không còn tồn tại nữa!
Đối với lời nói của Uông Chu thì bốn vị đại lão Hồng Tinh không có bất kỳ dị nghị nào.
- Đợi sau khi chuyện này kết thúc năm huynh đệ chúng tôi sẽ đề cử Bùi tiên sinh lên đảm nhiệm chức đại ca của Hồng Tinh.
Vẻ mặt của Uông Chu nghiêm túc nói.
"Ân?"
Lúc này đây, mặt củađám người Tiết Khiêm đều biến sắc.
Chẳng qua là.
Vừa nghĩ tới hết thảy chuyện tình phát sinh tối nay, cùng với năng lực cùng thủ đoạn mà Bùi Đông Lai thể hiện ra thì bọn họ lại bình thường trở lại. Nếu như không có Bùi Đông Lai bọn họ sau này sống hay chết còn khó nói, làm sao còn không biết xấu hổ đi tranh đoạt vị trí lão đại cùng Bùi Đông Lai?
Quan trọng hơn chính là, lúc trước bọn họ đều đã được chứng kiến thủ đoạn lật tay làm mây úp tay làm mưa của Bùi Đông Lai nên bọn họ có một vạn lý do để tin tưởng nếu như bọn họ trở thành địch nhân của Bùi Đông Lai, kết quả chỉ có một: CHẾT!
- Uông tiên sinh, chuyện này sau này hãy bàn việc trước mắt các ông cần phải làm là mượn tay cảnh sát diệt trừ những thế lực còn lại của Phương Khôn đồng thời dùng thời gian ngắn nhất ổn định người phía dưới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mắt thấy Uông Chu hai tay dâng vị trí đại ca của Hồng Tinh, Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút nói:
- Vô luận như thế nào, tôi có thể bảo đảm với các người rằng tôi sẽ cướp lấy lợi ích thuộc về các người, ngược lại tôi sẽ khiến cho các người nhận được nhiều lợi ích hơn nữa!
"Hô ~"
Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy, năm người Uông Chu đều là âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đối với bọn hắn mà nói chỉ cần có thể bảo đảm lợi ích hiện tai không bị tổn hại bọn họ sẽ rất hài lòng huống chi Bùi Đông Lai nói còn cho bọn họ nhiều lợi ích hơn nữa?
5" sau.
Phong Diệp hoàn thành chỉ thị của Bùi Đông Lai dựa theo tin tức Uông Chu cung cấp suất lĩnh chín gã thành viên Phong Diệp rời khỏi khu Vịnh Nước Cạn.
10" sau.
Vệ Minh một lần nữa làm ra chỉ thị, hơn một trăm tên thành viên đội Phi Hổ nộp lên dụng cụ liên lạc, rồi sau đó rời khỏi khu Vịnh Nước Cạn.
Trong biệt thự Bán Sơn.
Bởi vì không cách nào liên lạc được với Vệ Minh nên lúc này Lăng Hoa Cường đang cau mày mồm ngậm xì gà đi qua đi lại trong thư phòng.
Bất tri bất giác, một điếu xì gà đã cháy hết mà Lăng Hoa Cường vẫn không có nghĩ ra nguyên nhân tại sao Vệ Minh lâm trận phản bội.
" Haiz.."
Phiền não bóp tắt điếu xì gà, sắc mặt Lăng Hoa Cường khó coi ngồi ở trước bàn đọc sách đốt tiếp một điếu xì gà tiếp tục suy nghĩ rốt cuộc là tại sao.
"Tít… Tít…"
Không biết qua bao lâu, lúc điếu xì gà trong tay Lăng Hoa Cường cháy hết, máy báo động màu đỏ trên bàn đọc sách sáng lên âm thanh chói tai phá vỡ vẻ an tĩnh trong thư phòng, làm cho trong lòng Lăng Hoa Cường chấn động khóe mắt giật mạnh.
- Chuyện gì vậy?
Kinh ngạc qua đi, Lăng Hoa Cường cầm lấy điện thoại chân mày hắn vắt thành hình chữ "Xuyên", trầm thấp hỏi.
- Đại ca, anh em phía dưới phát hiện người của đội Phi Hổ đang đi tới nơi này, dường như là đang đi về phía chúng ta!
Bên ngoài biệt thự, Lưu Kiến được xưng là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Lăng Hoa Cường đã từng mai phục ám sát Tương Cương ở đỉnh núi Thái Bình, sau đó lại sợ người của Hồng Tinh chó cùng rứt giậu trực tiếp lui về biệt thự ở lưng chừng núi chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của Lăng Hoa Cường, mới vừa rồi nghe được người phía dưới hồi báo phát hiện người của đội Phi Hổ đang tiến về biệt thự, nhận thấy được có cái gì đó không đúng trước tiên là hướng Lăng Hoa Cường hồi báo.
"Bá!"
Nghe được Lưu Kiến hồi báo, Lăng Hoa Cường đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt không khỏi đại biến.
- A Kiến, cậu lập tức mang theo các huynh đệ rút lui!
Đồng thời trong lòng cảm ứng được nguy hiểm Lăng Hoa Cường đang nhớ lại đám người Lưu Kiến lúc buổi tối bởi vì nóng lòng rút lui không có mang theo thi thể những người kia, lập tức làm ra quyết định.
- Đại ca, vậy còn anh?
Bên ngoài biệt thự, Lưu Kiến cũng ý thức được nguy hiểm bất quá lại có chút bận tâm đến an nguy của Lăng Hoa Cường.
- Hừ! Mặc dù tôi không biết người của đội Phi Hổ muốn làm gì, chỉ là thân phận của tôi so sánh với máu tươi của xử nữ còn muốn sạch hơn, bọn họ sẽ không làm gì tôi!
Lăng Hoa Cường lạnh lùng nói:
- Các cậu không cần lo cho tôi, đi nhanh lên, cố gắng đừng để rơi vào trong tay cảnh sát, vạn nhất không cách nào chạy trốn thì cũng ngàn vạn lần không nên giao thủ với người của đội Phi Hổ, tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu các cậu ra!
- Biết rồi, đại ca!
Nghe Lăng Hoa Cường nói như vậy Lưu Kiến cũng không nói gì nữa liền cắt đứt liên lạc, thông qua bộ đàm truyền đạt mệnh lệnh của Lăng Hoa Cường, sau đó triệu tập thủ hạ chuẩn bị rời đi.
Mà sắc mặt Lăng Hoa Cường lại là khó coi đứng dậy bước nhanh đi tới trước cửa sổ thư phòng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, không có đèn báo hiệu lóe lên chỉ có thể nhìn từng chiếc xe ô tô chia làm ba hướng đi tới gần biệt thự, đèn xe sáng ngời đem con đường chiếu thành một mảnh sáng sủa.
Sau đó… Lúc những chiếc xe hơi kia cách biệt thự của Lăng Hoa Cường không tới 500m, trong đó có mấy chiếc dừng lại phong tỏa con đường mà những chiếc khác thì tiếp tục tới gần biệt thự.
"Lộp bộp!"
Thấy một màn như vậy, lòng của Lăng Hoa Cường trầm xuống, hắn nhìn ra cảnh sát là muốn bắt con ba ba trong hũ, khiến cho đám người Lưu Kiến không thể trốn thoát!
Dường như vì xác minh suy đoán trong lòng Lăng Hoa Cường, thanh âm "Tít..Tít" chói tai lại vang lên một lần nữa.
Sắc mặt củaLăng Hoa Cường khó coi trở về trước bàn đọc sách một tay nhấc máy truyền tin lên.
- Đại ca, người của đội Phi Hổ phong tỏa toàn bộ đường đi, chúng tôi nếu muốn rời đi thì phải giao thủ cùng bọn họ.
Lưu Kiến trong giọng nói lộ ra vẻ ngưng trọng:
- Anh bảo phải làm sao bây giờ?
- Không được giao thủ cùng họ, toàn bộ rút về biệt thự!
Lăng Hoa Cường quyết đoán làm ra quyết định, sau đó cắt đứt liên lạc, sắc mặt âm trầm đi ra khỏi thư phòng.
Sau đó lúc Lăng Hoa Cường mặc đồ ngủ đi tới đại sảnh biệt thự, Lưu Kiến dẫn theo hai mươi mấy tên thân kinh bách chiến đều dựa theo chỉ thị của Lăng Hoa Cường vứt bỏ súng ống sau đó đi tới đại sảnh biệt thự.
10" sau.
Mười mấy tên thành viên võ trang đầy đủ mặc đồng phục tác chiến của đội Phi Hổ xông vào biệt thự.
- Các anh muốn làm gì?
Lăng Hoa Cường thân là đại ca của Đông Tinh cũng không phải là mấy tên côn đồ cắc ké trên đường nhìn thấy cảnh sát là run người lại ngược lại hắn căn bản không có đem mấy tên cảnh sát có chức vụ thấp bé trước mắt này để vào trong mắt.
- Lăng tiên sinh, dựa theo chứng cứ chính xác mà chúng tôi nắm giữ, những tên bảo tiêu này của ông có liên quan đến vụ án Tương tiên sinh bị giết trên núi Thái Bình, chúng tôi phải dẫn bọn hắn trở về cục cảnh sát, mong ông phối hợp!
Một gã đầu lĩnh của đội Phi Hổ lạnh lùng nói, lúc nói chuyện móc ra một tờ công văn do Vệ Minh đích thân ký.
Lăng Hoa Cường nhíu mày, cố gắng tìm kiếm thân ảnh Lữ Duy trong đám người này.
- Lăng tiên sinh, ông đang tìm Lữ đội trưởng sao?
Tên chỉ huy thay thế Lữ Duy trở thành đầu lĩnh của đội Phi Hổ trong hành động lần này cười lạnh nói:
- Thật ngại quá, Lữ đội trưởng bởi vì lúc trước cùng ông nói chuyện đã vi phạm kỷ luật của đội nên không có tham gia vào hành động lần này.
Lăng Hoa Cường giận run người.
- Mang đi!
Đầu lĩnh đội Phi Hổ vung tay lên truyền đạt mệnh lệnh.
"Vù..Vù..Vù…"
Mệnh lệnh của hắn vừa ban ra những tên thành viên đội Phi Hổ phía sau lập tức tiến lên bắt người.
Đám người Lưu Kiến thấy Lăng Hoa Cường không có làm ra chỉ thị nên đều không có phản kháng.
Sau đó, trong vẻ mặt âm trầm của Lăng Hoa Cường, toàn bộ thủ hạ cùng Lưu Kiến được coi là lực lượng trung thành nhất với Lăng Hoa Cường đều bị người của đội Phi Hổ mang đi.
" Rầm"
Đợi thành viên đội Phi Hổ rút lui khỏi biệt thự xong, Lăng Hoa Cường hổn hển chụp chén lấy chén trà trên bàn ném xuống đất vỡ tan.
- Anh Cường, xảy ra chuyện gì vậy?
Cùng lúc đó, Chu Nhược Đồng nghe được động tĩnh mặc đồ ngủ từ trên lầu đi xuống thấy Lăng Hoa Cường đập vỡ chén trà thì sợ hết hồn.
"Reng..Reng…"
Không đợi Lăng Hoa Cường trả lời Chu Nhược Đồng, điện thoại của hắn một lần nữa rung lên.
- Đại ca, không xong rồi Hoa ca mới vừa rồi bị cảnh sát mang đi, cảnh sát phát hiện rất nhiều ma túy ở trong biệt thự của Hoa ca.
Điện thoại vừa chuyển, trong ống nghe truyền ra thanh âm hoảng sợ của một gã thủ hạ.
- Cái gì?
Ngạc nhiên nghe được hồi báo của thủ hạ, Lăng Hoa Cường hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa không nhịn được mà ngất đi, Hoa ca trong miệng tên thủ hạ kia là phụ tá đắc lực của Lăng Hoa Cường chẳng những chịu trách nhiệm sự vụ làm ăn trong hắc đạo, hơn nữa còn quản lý một chút sản nghiệp bạch đạo của Đông Tinh, có tác dụng với Lăng Hoa Cường như thế nào không cần nói cũng biết.
- Hoa ca nói hắn bị gài tang vật, bảo đại ca ngài nghĩ biện pháp cứu hắn.
- Ta biết rồi.
Lăng Hoa Cường ý thức được cái gì, sắc mặt dữ tợn đáp một câu sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
"Reng..Remg…"
Điện thoại di động lại vang lên, Lăng Hoa Cường vừa nhìn liền phát hiện là số điện thoại của tên hộ vệ mình phái ra bảo vệ CEO của tập đoàn Đông Tinh, trong lòng một lần nữa hiện lên cái một cái trực giác không tốt tay phải hơi run tiếp điện thoại.
- Lão đại, tôi là A Hổ mới vừa rồi một đám cảnh sát phát hiện rất nhiều ma túy ở trong biệt thự của Chu tiên sinh, liền đem Chu tiên sinh đi rồi!
"Oanh!"
Một lần nữa nghe được hồi báo của thủ hạ, Lăng Hoa Cường chỉ cảm thấy có một đạo sấm rền nổ ở bên tai, cả người vô lực ngã xuống ghế salon.
- Anh Cường!
Chu Nhược Đồng thấy thế bị dọa cho sợ đến vội vàng tiến lên đỡ lấy Lăng Hoa Cường.
"Hô… Hô…"
Không để ý đến Chu Nhược Đồng Lăng Hoa Cường đầu tiên là dùng sức phun ra hai ngụm khó chịu, sau đó hai mắt tỏa ra hỏa khí cúp điện thoại nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại cho Vệ Minh.
Cùng lúc trước bất đồng, lúc này đây điện thoại rất nhanh được nối.
- Vệ Minh, con mẹ nó, tôi cần một lời giải thích!
Dưới ánh đèn, Lăng Hoa Cường giống như là một đầu sư tử bị chọc giận hai mắt đỏ bừng, ánh mặt lạnh lẽo khiến cho người khác không rét mà run.
- Ông còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tôi để đòi giải thích sao?
Đầu bên kia điện thoại, Vệ Minh nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa bị Lăng Hoa Cường kéo lên thuyền giặc xuống báo cáo với Diêm Vương gia, thì cũng nổi giận lôi đình trực tiếp nói tục:
- Lăng Hoa Cường, con me nó tôi còn muốn hỏi ông có ý gì đấy? Con mẹ nó ông biết thân phân của cái người gọi là Bùi Đông Lai kia không?
- Hắn là ai vậy?
Lời nói của Vệ Minh khiến cho Lăng Hoa Cường ý thức được cái gì, hỏa khí tiêu tan vài phần theo bản năng hỏi.
- Quý Hồng ở thời gian ngắn gần đây ở vùng tam giác Trường Giang hô phong hoán vũ còn đi làm công cho hắn, con mẹ nó ông nói hắn là ai hả?
Vệ Minh gầm nhẹ lên.
- Cái gì?
Bên tai vang lên lời nói của Vệ Minh…, Lăng Hoa Cường bị dọa sợ đên nỗi trực tiếp nhảy dựng khỏi ghế salon.
Người có tên, cây có bóng.
Lăng Hoa Cường thân là đại ca của Đông Tinh chẳng những nghe nói qua đại danh của Quý Hồng lại nghe nói đến một loạt sự tích nghịch thiên gần đây của Quý Hồng!
Hắn thậm chí còn biết Quý Hồng thông qua sự trợ giúp của Bạch gia một trong tứ đại gia tộc của nước cộng hòa cứng rắn lấy thế mãnh long quá giang đè nén địa đầu xà của Hồ Giang là Phương Chấn, hơn nữa đem con cờ Tào Nghiễm Giang mà Diệp gia cắm ở Hồ Giang kéo xuống ngựa!
Trước đó không lâu, khi hắn thông qua con đường đặc thù biết được hết thảy chuyện này, trong lòng hắn chỉ còn một ý niệm: kinh khủng.
Theo hắn xem ra, đồng dạng là đại ca xã hội đen hắn và Quý Hồng căn bản là người của hai tầng lớp khác biệt!
Mà hiện giờ Vệ Minh lại nói cho hắn biết Quý Hồng kia khiến cho hắn kính sợ trong lòng lại là người làm công cho Bùi Đông Lai…
Loại tương phản hoàn toàn này khiến cho Lăng Hoa Cường bị rung động quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung!
- Lăng Hoa Cương a là Lăng Hoa Cường, nói như vậy ông cũng biết trong trận chiến Hồ Giang ngay cả thái tử Diệp gia quyền thế như mặt trời ban trưa cũng phải chịu thua, con mẹ nó tôi cũng thật tò mò, ông lấy cái gì đấu với người ta chỉ bằng mấy tên thủ hạ điểu nhân của ông sao? Con mẹ nó tôi nghĩ ông đời này làm chó còn hơn đấy!
Trong lòng của Vệ Minh vẫn còn sợ hãi mà mắng nhiệt tình, cảm giác kia hận không được một đao làm thịt Lăng Hoa Cường vậy:
- Quan trọnghơn là, ông muốn làm chó thì làm một mình đi, có muốn chết thì cũng đừng lôi kéo ta vào chứ?
"Xôn xao!"
Không trả lời, điện thoại di động trực tiếp rơi khỏi tay của Lăng Hoa Cường.
"Bịch"
Lăng Hoa Cường trực tiếp bị dọa cho ngất trên mặt đất.