Siêu Cấp Cường Giả

Chương 304: Mãnh Long Quá Giang ( 2 )




Nhìn tin nhắn trên điện thoại, sắc mắt Phương Húc Đông liền âm trầm trở lại, 2 mắt giống như là muốn phun ra lửa.

- Đạch mja.

Hắn mắng ra 2 chữ, giọng nói khàn khàn sau đó cố nén giận không đập điện thoại mà là châm một điếu thuốc lên hút.

Hút xong một điếu thuốc, tâm tình của Phương Húc Đông cũng tốt hơn một ít.

Sau đó, hắn đứng dậy xoay người đi ra khỏi thư phòng.

- Anh Đông.

Đại sảnh trong biệt thự, vài tên thủ hạ thấy Phương Húc Đông xuống lầu thì liền đứng dậy, hành lễ.

- Mang tên A Uy về đây.

Phương Húc Đông lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi khỏi biệt thư.

" Ách"

Nghe Phương Húc Đông nói như thế thì đám thủ hạ của Phương Húc Đông đều người nhìn ta, ta nhìn người, vẻ mặt nghi ngờ.

Phải biết rằng, A Uy cũng là một trong những thuộc hạ thân tín của Phương Húc Đông, mà hiện giờ Phương Húc Đông lại muốn đem A Uy trở về, điều này có thể làm cho bọn hắn không cảm thấy kinh ngạc sao?

- Chẳng lẽ A Uy không làm xong việc mà Đông ca giao cho sao?

Sau đó, một tên liền phản ứng nhanh, mở miệng nói.

Hắn vừa nói xong thì những tên khác liền tỉnh ngộ, sau đó vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng. Bọn hắn không dám cam đoan nếu sau này bản thân bọn chúng không hoàn thành chuyện Phương Húc Đông giao cho thì kết cục có giống với A Uy không?

Trong lúc nhất thời, tất cả thủ hạ của Phương Húc Đông đều đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới cái nhìn chăm chú của bọn hắn, Phương Húc Đông ngồi trên một chiếc xe, chạy nhanh ra biệt thự.

Mặc dù Phương Húc Đông ở Hồng Tinh là một nhân vật đại biểu, trong tay nắm giữ không ít thủ hạ nhưng mà bởi vì niên kỷ của hắn còn nhỏ, lý lịch đơn giản cho nên địa vị của hắn ở trong Hồng Tinh cũng không cao.

Cho nên, hắn cũng không ở trong biệt thự ở Vịnh Nước Cạn.

Nửa giờ sau.

Phương Húc Đông đi ô-tô đến Vịnh Nước Cạn nhưng hắn không chạy đến biệt thự Mộ Khuynh Nhan mà là chạy thẳng vào biệt thư Phương Khôn.

Thân là nhân vật số 2 của Hồng Tinh thì địa vị của Phương Khôn ở Nam Cảng cũng không thấp, lúc nào bên cạnh người cũng có hơn 10 bảo tiêu.

Lúc Phương Húc Đông lái ô-tô vào biệt thự của Phương Khôn thì trước cổng 4 tên bảo tiêu nhìn thấy xe của Phương Húc Đông thì cũng không có cho xe vào, mà là tiến lên kiểm tra, bọn hắn cần xác định bên trong có phải là Phương Húc Đông hay không?

- Mở cửa.

Không đợi tên dẫn đầu đi tới, Phương Húc Đông đã cho xe đi chậm lại, mở cửa xe xuống rồi lên tiếng.

- Vâng, Phương thiếu.

Thấy sắc mặt dọa người của Phương Húc Đông, âm thầm nghe nói chuyện đã xảy ra tại buổi tiệc của Mộ Khuynh Nhan, tên dẫn đầu cũng không có biểu hiện gì mà là cúi đầu làm ra một động tác cho đi.

Cửa được mở ra, Phương Húc Đông liền lái xe vào ga ra biệt thự rồi đi xuống xe.

Cơn gió thổi qua trên mặt của Phương Húc Đông, vẻ phẫn nộ trên mặt hắn liền biến mất thay vào đó là vẻ bình tĩnh.

Cùng với Tương Cương bất đồng là tuy rằng vợ của Phương Khôn đã mất đi nhưng mà hắn cũng sẽ không tìm nữ nhân. Nếu như có nhu cầu thì hắn sẽ gọi một điện thoại để kêu gái tới, sau khi làm việc xong thì hắn liền đuổi đi. Không lưu một nữ nhân nào bên người.

Đối với việc này, Phương Húc Vĩ từng hỏi qua Phương Khôn tại sao không tim một nữ nhân để chăm sóc hắn.

- Đối với nam nhân mà nói thì quyền lực là chuyện quan trọng nhất, nữ nhân đối với nam nhân chỉ có một ý nghĩ đó chính là nối dõi tông đường.

Đây là câu trả lời của Phương Khôn.

Lúc ấy Phương Khôn cố gắng muốn để Phương Húc Vĩ cải tà quy chánh, giống như Phương Húc Đông đem tinh lực đặt trên sự nghiệp.

Kết quả là Phương Húc Vĩ đã cô phụ tấm lòng của Phương Khôn, hoặc có thể nói là hắn hiểu sai ý nghĩa câu nói của Phương Khôn cho nên kể từ đó về sau hắn liền đem tinh lực đặt lên gái.

Lúc Phương Húc Đông vào biệt thự thì Phương Khôn không có ở trong phòng ngủ mà là mặc đồ ngủ ngồi ở bàn đọc sách, đọc " Sử ký"

" Cốc…Cốc"

Đi vào thư phòng, Phương Húc Đông cũng không dám đi vào mà là trước tiên gõ cửa.

- Vào đi.

Phương Khôn sớm đã nghe bảo tiêu nói Phương Húc Đông đến, lúc này nghe được tiếng gõ cửa thì liền ngẩng đầu lên.

- Cha.

Phương Húc Đông liền lên tiếng chào hỏi trước sau đó đi đến trước bàn đọc sách, nhìn Phương Khôn rồi mở miệng:

- 1 tiếng trước con đã để A Uy dẫn người đi đối phó với tiểu tử họ Bùi kia, kết quả là A Uy đã thất bại.

Mặc dù lúc trước Phương Khôn đã dặn Phương Húc Đông là không nên hành động thiếu suy nghĩ, lúc này nghe được Phương Húc Đông nói như thế thì Phương Khôn cũng không phát hỏa, mí mắt của hắn chỉ hơi giựt lên một chút.

- Cha, vốn là con dựa theo yêu cầu của cha là nén giận, trước là thu phục Mộ Khuynh Nhan sau đó tiếp nhận Hồng Tinh rồi mới tìm tên khốn kiếp trả thù…nhưng mà…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Chuyện tại bữa tiệc của Mộ Khuynh Nhan, cha đã nghe rồi.

Lúc này đây, không đợi Phương Húc Đông nói hết, Phương Khôn đã cắt lời.

Phương Húc Đông ngậm miệng, trầm mặc không nói.

- Húc Đông, cha từng nói nữ nhân là hồng nhan họa thủy, con chỉ cần coi nữ nhân là công cụ dùng để nối dõi tông đường là được rồi. Nhưng mà con nói cho ta biết, nữ nhân trừ bỏ nối dõi tông đường thì còn có thể giúp đỡ nam nhân đánh chiếm giang sơn.

Sắc mặt Phương Khôn phức tạp nhìn vào Phương Húc Đông, nói:

- Con vì muốn chứng minh quan điểm của con là đúng nên thông qua một loạt thủ đoạn con đã chinh phục được Ôn Nhã Hinh.

- Ngay cả nữ nhân của Tương Cương mà con cũng chinh phục được, có thể để Tương Cương bị cắm sừng.

Nói xong Phương Khôn nhìn thẳng vào Phương Húc Đông.

"Ách..."

Phương Húc Đông hé miệng cố gắng giải thích nhưng mà một lời hắn cũng không nói được.

- Chuyện của Ôn Nhã Hinh đã chứng minh quan điểm của con là đúng khiến ấn tượng của Tương Cương đối với con tốt hơn một ít, thậm chí là hắn đã thầm đồng ý để con trở thành con rể của hắn nhưng mà chuyện ấy cũng đã làm cho lòng tự tin của con bành trướng, từ tự tin biến thành tự phụ.

Lời nói của Phương Khôn sắc bén:

- Bởi vì tự phụ cho nên khi thấy được Mộ Khuynh Nhan thân mật với tên tiểu tử Bùi gia kia thì con đã thẹn quá hóa giận, mất đi bình tĩnh không có nghe lời của ta mà phái người đi đối phó với tên tiểu tử đó. Ta nói có đúng không?

- Xin lỗi, cha.

Phương Húc Đông cung kính cúi đầu.

- Ta vẫn thấy 2 từ xin lỗi kia không có ý nghĩ gì, sai chính là sai, thay vì nói xin lỗi thì con hãy tự nghĩ lại bản thân của mình sai ở chỗ nào rồi rút ra bài học, có như thế thì bản thân mới phát triển lên được.

Phương Khôn thản nhiên nói.

- Vâng.

Phương Húc Đông gật đầu, sau đó do dự một lát rồi nói:

- Ôn Nhã Hinh nhắn tin đến cho con nói Tương Cương đang rất tức giận, muốn trừng phạt con, cô ta bảo con nên chạy trốn đi. Cha xem thế nào?

- Húc Đông, về Hồng Tinh thì con muốn thông qua nữ nhân để tiếp nhận hay là muốn dùng phương thức của nam nhân?

Phương Khôn hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Nói cách khác, con muốn thông qua Mộ Khuynh Nhan để chiếm lấy Hồng Tinh hay là thông qua một loại thủ đoạn khác.

- Con không cam lòng.

Phương Húc Đông do dự một chút, nói.

- Đã như vậy, ta cho con thêm 1 cơ hội.

Trong mắt Phương Khôn hiện lên vẻ thất vọng:

- Còn về phần trốn thì không cần, nếu như Tương Cương vì một người ngoài mà đối phó với con thì ta cũng không để ý mà để Hồng Tinh đổi thành họ Phương.

Trong lòng Phương Húc Đông liền sôi trào, hắn biết rõ, sở dĩ Phương Khôn dám buông tay để hắn cho Ôn Nhã Hinh đi câu dẫn Tương Cương là bởi vì cho dù Tương Cương có phát hiện bản thân bị Phương Húc Đông cho đội nón xanh thì Phương Khôn cũng có thể xoay chuyển càn khôn.

---------------------------------

2h30" sáng.

Một bên sân bay Nam Cang, Bùi Đông Lai ngồi trong chiếc Maserati của Mộ Khuynh Nhan lẳng lặng nhìn về phía sân bay, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Bởi vì Mộ Khuynh Nhan muốn tới đón nên Bùi Đông Lai đành phải đuổi bảo tiêu của Mộ Khuynh Nhan đi rồi tự mình lái xe đưa Mộ Khuynh Nhan đến sân bay.

Nương theo ngọn đèn thì có thể thấy lúc này Mộ Khuynh Nhan đang nằm ngủ ở trên ghế xe, trên người nàng đắp chiếc áo khoác ngoài của Bùi Đông Lai.

5" sau.

Máy bay tư nhân của Tương Cương đáp xuống sân bay Nam Cảng.

Thấy vậy thì Bùi Đông Lai liền liếc mắt nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái, không nhịn cười được mà vỗ vỗ vai của Mộ Khuynh Nhan một cái.

" Ách"

Bị Bùi Đông Lai vỗ vỗ, Mộ Khuynh Nhan liền tỉnh dậy, vẻ mặt mờ mìn nhìn Bùi Đông Lai.

- Nghĩa phụ của cậu tới rồi.

Bùi Đông Lai khẽ đỡ lưng của Mộ Khuynh Nhan, để cho Mộ Khuynh Nhan tỉnh ngủ lại.

- Đông… Đông Lai, cậu cứ yên tâm, có tớ ở đây thì Phương Húc Đông sẽ không dám tìm cậu gây phiền toái nữa đâu. Tớ sẽ nói nghĩa phụ tìm hắn để tính sổ.

Sau khi tỉnh ngủ một lát, Mộ Khuynh Nhan kích động nói.

Bùi Đông Lai cười khổ nói:

- Nữ nhân ngốc, nam nhân là dùng để che chở nữ nhân chứ không phải để nữ nhân bảo vệ.

Nói xong, Bùi Đông Lai không khỏi nhớ lại lúc mình ở Trầm Thành có đoạn thời gian bị Đông Bắc Nạp Lan gia khi dễ, lúc ấy hắn đã uyển chuyển từ chối sự giúp đỡ của Tần Đông Tuyết, sau đó bản thân hắn đã dùng cách của mình để dạy cho Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan gia một bài học.

Khi đó.

Hắn chưa mất đi cái biệt danh phế vật ở Trầm Thành.

Lúc này hắn đã cầm quyền hắc đạo ở Nam Tô, hắn sẽ làm như thế nào?

Mãnh long quá giang.