Siêu Cấp Cường Giả

Chương 302: Gió tanh mưa máu lên




Nghe Bùi Đông Lai nói thế không riêng gì tên đại hán đi đầu mà ngay cả những tên đại hán ở phía sau tên thanh niên kia đều cảm thấy nao nao.

Bọn họ đều là thủ hạ tinh anh của Phương Húc Đông, nhận được mệnh lệnh của Phương Húc Đông đến phế bỏ Bùi Đông Lai.

Vì đề phòng Bùi Đông Lai phát hiện nên sau khi Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan ra khỏi biệt thự ở Vịnh Nước Cạn thì bọn hắn cũng không có theo dõi, đợi sau khi 2 người đến Miếu Nhai thì bọn hắn mới tiến hành theo dõi.

Bởi vì sợ Tương Cương trách móc nên Phương Húc Đông không để cho bọn họ cùng động thủ với Bùi Đông Lai, mà là kêu tụi hắn cố ý tạo ra một xung đột, sau đó lộ ra thân phận trước Mộ Khuynh Nhan rồi mới động thủ.

Như vậy cho dù Tương Cương có truy xét sự việc thì Phương Húc Đông cũng có thể giải thích đó là chuyện hiểu lầm, dù sao thì Mộ Khuynh Nhan cũng đã hóa trang, rất khó để nhận ra.

Vôn dựa theo tính toán của tên thanh niên thì sau khi bọn chúng đụng vào Bùi Đông Lai thì sẽ ra tay.

Nhưng mà.

Hiện giờ, thấy Bùi Đông Lai tỏ ra bình tĩnh hơn nữa lại nói " Tao đã chờ chúng mày rồi" thì tất cả bọn hắn liền quên cả động thủ.

- Các người muốn làm gì?

Lúc này, Mộ Khuynh Nhan đứng lên, vẻ mặt tức giận nói.

- Phắc, mày muốn chết.

Lời nói của Mộ Khuynh Nhan khiến một tên đại hán lấy lại tinh thần sau đó hắn quát lên một tiếng lớn rồi vung quyền hướng về phía Bùi Đông Lai.

Mắt thấy một quyền của tên đại hán kia thì tay phải của Bùi Đông Lai chém ra, ngăn cản nắm đấm của tên đại hán kia.

" Bốp"

Nắm đấm của tên đại hán nện ngay vào lòng bàn tay Bùi Đông Lai, hắn chỉ cảm thấy giống như đấm vào một miếng sắt.

Sau đó, không đợi hắn thu quyền, 5 ngón tay của Bùi Đông Lai khẽ bóp lại, trực tiếp nắm lấy tay của tên đại hán kia rồi đột nhiên bẻ xuống.

" Răng rắc"

Tiếng xương gãy vang lên, cổ tay của tên đại hán trực tiếp bị Bùi Đông Lai bẻ gãy, cả người hắn liền quỳ rạp xuống đất.

" Bịch"

Bùi Đông Lai cũng không dừng lại mà một cước đá vào người tên đại hán kia.

" Rầm…Loảng xoảng"

Thân hình tên đại hán liền nện trên một chiếc bàn gỗ, tất cả những thứ chén, đĩa trên bàn đều rơi hết xuống đất.

"A..."

Khách nhân của bàn đó thấy một màn như vậy thì liền hét lên một tiếng thét chói tai, sau đó cất bước bỏ chạy.

- Các anh em, cmn, đập chết mẹ tên vương bát đản này.

Một gã đại hán liền quăng một bao đen lên bàn.

Dưới ánh đèn, có thể thấy trong bao toàn là mã tấu.

"A..."

Thấy được trong bao toàn là mã tấu thì những tên khách nhân đều sợ hãi kêu lên rồi chạy trốn còn ông chủ thì núp ở phía sau chỗ thu tiền.

Mà Mộ Khuynh Nhan thì bị một màn này dọa cho sắc mặt trắng bệch, nàng liền quên nói ra thân phận của mình, dùng Tương Cương để uy hiếp bọn chúng.

Tên thanh niên đầu lĩnh thấy vậy thì liền rút một cây mã tấu ra, làm ra bộ dạng lúc nào cũng có thể chém vào Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai thấy thế thì không nói nhiều, một cước đá vào chiếc ghế ở trước mặt.

" Bịch"

Chiếc ghế liền bay thẳng đến trước mặt của tên thanh niên và 3 gã đại hán.

" Rầm"

Một gã đại hán liền bị chiếc ghế nện trúng người, lực đạo khủng bố trực tiếp làm hắn ngã ra sau, hơn nữa còn đụng vào 2 tên đại hán ở phía sau.

" Bịch"

Sau đó, không đợi hắn đứng dậy, hắn chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng đen, đầu vai liền truyền đến một cơn đau, cả người liền xụi lơ xuống đất.

Tên thanh niên đầu lĩnh núp ở sau tên đại hán chỉ thấy Bùi Đông Lai giẫm lên bả vai của tên đại hán kia rồi lăng không một vòng, điều đó làm cho hắn không khỏi ngẩn ra sa đó theo bản năng hắn vung mã tấu trong tay lên.

- Nếu tao muốn giết thì mày đã chết rồi.

Không đợi tên thanh niên kia vung mã tấu lên, Bùi Đông Lai rơi xuống đất, đứng trước người tên thanh niên kia.

" Ách"

Lời nói của Bùi Đông Lai giống như một đạo sấm rền nổ vang bên tai tên thanh niên, làm cho cây mã tấu của hắn dừng lại ở trên không, sắc mặt cũng biến đổi, lông tơ cả người liền dựng lên.

Nhưng mà, tên thanh niên kia dứt khoát lựa chọn chém mã tấu xuống người Bùi Đông Lai.

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Bùi Đông Lai thấy thế thì liền quát lên một tiếng, tay trái hóa thành trảo, một phát bắt lấy cổ tay của tên thanh niên kia rồi dùng sức kéo tới, đem cổ tay của tên thanh niên đầu lĩnh để ở trên bàn.

"Bá!"

Sau đó, Bùi Đông Lai liền nắm lấy cây đũa, dùng chiếc đũa đâm xuyên vào bàn tay của tên thanh niên.

" Phốc"

Máu tươi liền phun ra bên ngoài. Bởi vì Bùi Đông Lai đã truyền Ám Kình vào chiếc đũa nên nó chỉ đâm xuyên qua bàn tay của tên thanh niên kia chứ không trực tiếp đâm thủng vào bàn.

Cơn đau đớn làm cho tên thanh niên há mồm ra, không đợi hắn phát ra tiếng kêu rên, thấy một màn như vậy thì hắn giống như thấy quỷ giữa ban ngày, cả người liền đơ như cây cơ.

Mà ở phía sau, đám đại hán kia không thấy được một màn kinh hãi thế tục này.

Dưới tình hình như vậy tuy rằng bọn hắn nhìn ra Bùi Đông Lai không phải là người dễ chọc nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của Phương Húc Đông, lại thấy tên A Uy là đầu lĩnh bị chế ngự thì cả đám liền cầm mã tấu, xông tới Bùi Đông Lai.

- Nếu thằng nào cảm thấy chán sống thì cứ bước lên.

Thấy đám đại hán xách mã tấu xông lên thì Bùi Đông Lai từ trong người của A Uy rút ra một khẩu súng lục, đem nòng súng nhắm về phía trước.

" Ực"

Thấy nòng súng thì những tên đại hán liền dừng bước lại, hít một hơi thật sâu.

- Tao đếm đến 3, thằng nào không bỏ hàng xuống đất thì đành ăn 1 viên đạn vào đầu nhé.

Một tay Bùi Đông Lai nắm lấy tóc A Uy, một tay cầm khẩu súng, giọng nói lạnh như băng:

- 1.

Không có phản ứng, dường như những tên đại hán kia còn chưa lấy lại tinh thần.

Bùi Đông Lai cố ý nâng nòng súng lên.

" Leeng Keeng."

Một tên liền bỏ mã tấu xuống nhưng không có quỳ.

Bùi Đông Lai đem nòng súng nhắm vào tên đại hán đứng ở phía trước.

" Bịch"

" Leeng Keeng."

Không đợi Bùi Đông Lai lên tiếng, tên đại hán đứng trước liền sợ tới mức 2 chân mềm nhũn, trược tiếp quỳ xuống đất mà những tên đại hán ở phía sau liền vứt bỏ mã tấu rồi quỳ xuống nhưng cũng có vài tên cứng xương, thà chết chứ không chịu hy sinh.

Sắc mặt Bùi Đông Lai lạnh lùng, đem nòng súng nhắm vào tên đại hán khôi ngô nhất, tay phải để trên cò súng, chậm rãi nói:

- 3.

" Bịch!"


" Bịch!"

Mắt thấy Bùi Đông Lai muốn nổ súng thì 4 tên đại hán liền quỳ xuống.

Cùng lúc đó tên thanh niên đầu lĩnh tên là A Uy liền cắn răng một cái, dùng hết sức vung chân lên hướng về giữa 2 đùi Bùi Đông Lai đá tới.

- Mày thử động đậy xem sao?

Chân của A Uy vừa mới động, Bùi Đông Lai liền đem nòng súng nhét vào họng hắn, làm cho thân thể hắn cứng ngắc, không dám xê dịch.

- Hôm nay tao không muốn giết người, nhưng mà mày đừng có xạo quần, nếu không thì tao liền cho mày xuống đó gặp ông bà nói chuyện chơi.

Bùi Đông Lai hỏi:

- Mày là người của Lăng Hoa Cường hay là người của Phương gia?

" Tách"


Không trả lời, mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng chảy vào mắt của hắn, làm cho hắn cảm thấy có chút mơ hồ.

Bùi Đông Lai khẽ nói:

- Là ai?

Thân thể A Uy chấn động, trái tim đập liên hồi.

Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa, vẻ tươi cươi trên mặt không giảm. Nguồn: http://truyenfull.vn

A Uy sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn không thể mở miệng, chỉ có thể phát ra tiếng " Ô..Ô"

Bùi Đông Lai thấy A Uy muốn mở miệng thì rút nòng súng ra.

- Là ….là… Đông ca phái ta tới.

Mặc dù A Uy là một trong những thủ hạ đắc lực của Phương Húc Đông, nhưng mà lý trí nói cho hắn biết Bùi Đông Lai quả thật dám nổ súng, cho nên hắn không dám giấu diếm điều gì.

- Phương Húc Đông ư?

Bùi Đông Lai hỏi.

" Ực"

A Uy nuốt nước bọt, điên cuồng mà gật đầu.

- Mày nói láo, anh Húc Động làm sao lại phái người đến đối phó với Đông Lai được?

Thấy A Uy nói là do Phương Húc Đông phái tới, Mộ Khuynh Nhan liền lấy lại tinh thần mở miệng nói.

- Mộ…Mộ tiểu thư, thật sự là Đông ca phái tới…

A Uy sắp khóc, đồng thời vì muốn tăng thêm độ thuyết phục, hắn chỉ vào những tên đại hán đang quỳ dưới đất kia:

- Nếu không tin thì Mộ tiểu thư có thể hỏi bọn hắn, chúng ta đều là người giúp Đông ca quản lý bãi Cửu Long.

Lại nghe A Uy nói nữa, Mộ Khuynh Nhan liền sững sờ ngay tại chỗ. Nàng thật không nghĩ ra vì sao Phương Húc Đông lại phái người dến đối phó với Đông Lai.

- Làm sao Phương Húc Đông lại có thể làm như thế?

Sắc mặt Mộ Khuynh Nhan giận dữ trên trắng bệch, nói:

- Đông Lai, hiện tại tớ đem chuyện này nói cho nghĩa phụ biết để người trừng phạt Phương Húc Đông.

Nói xong, không đợi Bùi Đông Lai trả lời, Mộ Khuynh Nhan liền cầm điện thoại ra bấm số của Tương Cương.

Bùi Đông Lai thấy thế, nghĩ nghĩ, không có ngăn cản hành động của Mộ Khuynh Nhan.

- Khuynh Nhan.

Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tương Cương liền vang lên.

- Nghĩa phụ, Phương Húc Đông quá ghê tởm, hắn dám phái người đối phó với Đông Lai, nghĩa phụ nhất định phải trừng phạt hắn.

Mộ Khuynh Nhan liền trực tiếp nói.

" Ách"

Đầu bên kia điện thoại, Tương Cương nghe được thì ngẩn ra, sau đó nhíu mày hỏi:

- Khuynh Nhan, Đông Lai có bị thương không?

- Không.

- Cậu ta đang ở bên cạnh con sao?

- Vâng.

- Con để cho cậu ta nghe điện thoại.

Mộ Khuynh Nhan nghe xong thì liền đi đến trước người Bùi Đông Lai, nức nở nói:

- Đông Lai, nghĩa phụ muốn nói chuyện với cậu.

- Tương tiên sinh.

Bùi Đông Lai tiếp nhận di động, ngữ khí bình tĩnh nói.

- Đông Lai, thật sự không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, thật sự có lỗi với cậu quá.

Đầu bên kia điện thoại, trước tiên Tương Cương nói lời cảm ơn sau đó thề son thề sắt nói:

- Cậu yên tâm, chuyện này nhất định ta sẽ cho cậu một công đạo, ta sẽ trở về Nam Cảng.

- Được.

Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm rồi cấp ra trả lời thuyết phục.

Nam Cảng.

Gió tanh mưa máu lên.