Siêu Cấp Cường Giả

Chương 301: Chúng mày tin không?




Ban đêm lúc 10h, các quán ăn bên đường của Miếu Nhai đã bắt đầu buôn bán, đèn đuốc làm cho cả con đường trở nên sáng trưng, tiếng ồn ào, tiếng cười nói, những âm thanh buôn bán vang vọng một góc phố.

- Đông Lai, ở gần đây có không ít thầy coi bói cùng với các quán ăn vặt. Hay là chúng ta qua bên đó nhìn xem một lát?

Trên đường, Mộ Khuynh Nhan và Bùi Đông Lai giống như là một đôi tình nhân đi dạo, Mộ Khuynh Nhan thân mật khoác lên cánh tay Bùi Đông Lai, vẻ mặt hưng phấn tươi cười.

Bởi vì sợ mọi người nhận ra mình nên Mộ Khuynh Nhan đã thay một bộ đồ T-shirt, phía dưới là một chiếc quần bò màu đen, tóc để rũ xuống, trên đầu có mang theo một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, hơn nữa trên mặt còn mang theo một chiếc kính mát.

Ngay cả khi đã thay đổi hình dạng để cho mọi người không nhận ra nàng nhưng vô luận đi đến nơi nào thì nàng cũng khiến người khác chú ý.

- Thầy bói ư?

Nghe được Mộ Khuynh Nhan nói thế thì Bùi Đông Lai cảm thấy đau đầu, từ nhỏ đến lớn hắn đều không tin những thứ này, hắn cho rằng những kẻ kia tuyệt đối là những tên lừa đảo.

- Ừh, nghe nói có thầy coi chính xác lắm.

Mộ Khuynh Nhan gật đầu cười:

- Đi thôi.

Nói xong, Mộ Khuynh Nhan liền nắm lấy cánh tay Bùi Đông Lai hướng về phía căn miếu ở phía trước chạy tới.

Ở phía nam của Miếu Nhai là một bãi đất trống nhưng giờ phút này thì có đám thầy bói đang ngồi ở đây để xem bói cho các khách du lịch.

Lúc Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan vừa đến thì thấy được phía trước sạp của thầy bói có một đôi nam nữ đang đến hỏi chuyện nhân duyên.

Mà người được gọi là bán tiên lúc thấy Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan đến thì 2 mắt của hắn liền sáng người giống như là con sói thấy được miếng mồi.

Hiển nhiên, đối với bọn hắn mà nói thì Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan đúng là dê béo.

- Đông Lai, chính là thầy bói kia, cậu xem có nhiều người chưa kìa.

Mộ Khuynh Nhan kéo Bùi Đông Lai, chỉ vào một thầy bói cách đó không xa.

Bùi Đông Lai nhìn tới thì liền thấy phía trước đúng là như Mộ Khuynh Nhan nói, hơn mười mấy thầy bói đang ngồi ở đây.

Lúc này Bùi Đông Lai mơ hồ nhận ra điều gì, trong lòng hắn vừa động, khóe miệng nở ra nụ cười, hơn nữa hắn lại phát hiện trong đám người kia có 2 gã đại hán dũng mãnh đang âm thầm theo dõi hắn.

Bùi Đông Lai biết được bản thân mình đang bị người theo dõi nhưng mà hắn cũng không có để ý mà là nắm lấy cánh tay Mộ Khuynh Nhan rồi đi đến một tên thầy bói có bộ dạng tiên phong đạo cốt.

- Tốt lắm, mọi người trở về đi. Thầy có chút mệt mỏi, hôm nay dừng ở đây thôi.

Mắt thấy Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan đi tới, tên thầy bói kia liền cười thầm, lại làm ra bộ dạng mệt mỏi, phất phất tay ý bảo mọi người rời đi.

- Lão thần tiên, chúng ta đã chờ lâu rồi, ngài coi giùm chúng ta một quẻ đi?

- Đúng a.

Tên thầy bói vừa nói xong thì mọi người đều lên tiếng khẩn cầu.

- Lão đạo ta không cầu tài, không cầu ân huệ, lão đạo làm chỉ là vì niềm vui, thật sự hôm nay lão đạo không rãnh nữa mọi người thông cảm giùm cho.

Tên thầy bói một bên thu thập quầy hàng, một bên nói:

- Mọi người giải tán đi, ngày khác lại đến.

- Haizz, biết thế thì chúng ta đến sớm một chút là được rồi.

Mắt thấy tên thầy bói thu quán, mọi người lục đục rời đi thì Mộ Khuynh Nhan cảm thấy tiếc nuối.

- Khuynh Nhan, cậu có tin rằng lão ta sẽ coi cho chúng ta không?

Bùi Đông Lai hướng Mộ Khuynh Nhan hỏi.

Mộ Khuynh Nhan ngẩn ra, chớp mắt to:

- Không thể nào. Ông ấy nói dọn rồi mà.

- Người trẻ tuổi, lão đạo cần phải dọn, các người còn đứng đây làm gì?

Không đợi Bùi Đông Lai trả lời, tên thầy bói liền chủ động bắt chuyện nói.

Thấy lão thầy bói bắt chuyện, Mộ Khuynh Nhan vui vẻ:

- Lão thần tiên, ngài có thể coi giùm chúng tôi một quẻ không?

Lão thầy bói chần chờ.

- Lão thần tiên, chỉ một quẻ thôi, không mất nhiều thời gian đâu.

Mộ Khuynh Nhan thấy lão thầy bói do dự, vội vàng nói.

- Được rồi, xem tiểu cô nương thành tâm như vậy thì lão đạo ta đây cũng sẽ xem cho 2 người một quẻ.

Sau đó làm thầy bói làm ra quyết định.

- Cảm ơn lão thần tiên.

Mộ Khuynh Nhan hưng phấn hoa tay múa chân nói, vội vàng lôi kéo Bùi Đông Lai tiến lên.

Bùi Đông Lai thấy thế thì liền có chút dở khóc dở cười.

Thấy 2 người đi lên, lão vẻ mặt lão thầy bói tỏ ra bí hiểm, nói:

- 2 người là coi tình duyên sao?

Nghe được lão thầy bói nói như thế thì trên mặt Mộ Khuynh Nhan liền hơi ửng hồng, nàng cúi đầu xuống không nói tiếng nào, mà là trộm nhìn Bùi Đông Lai một cái.

- Tiểu cô nương, ta xem 2 người, một người là thanh niên tài tuấn, một người thì đẹp như tiên, quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ do trời đất tạo nên a.

Lão thầy bói thấy Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan không lên tiếng thì mở miệng nói.

- Thật ư?

Mộ Khuynh Nhan liền vui mừng.

- Tiểu cô nương, không cần vui vẻ nhanh như vậy, lão đạo đây còn chưa nói hết.

Lão thầy bói nói xong thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn vào Bùi Đông Lai, nói:

- Vị tiểu sinh này, thiên đình sung mãn, vẻ mặt phúc tướng, ngày sau tất nhiên là người có phúc.

- Còn gì nữa không?

Có lẽ là vẻ mặt của lão thầy bói rất nghiêm túc nên Mộ Khuynh Nhan có chút khẩn trương. Mà Bùi Đông Lai lại làm ra bộ dáng lắng nghe, nhưng trên thực tế hắn đang thầm quan sát 2 tên đại hán theo dõi kia.

- Cái gọi là phúc có rất nhiều loại, vị tiểu sinh này trời sinh có một đôi mắt đào hoa, nhất định diễm phúc ngày sau sẽ không ít.

Vẻ mặt lão thầy bói thành thật quan sát Bùi Đông Lai:

- Cho nên, con đường hôn nhân của 2 người sẽ nhấp nhô, không cẩn thận sẽ mỗi người một ngã, người ở nam kẻ ở bắc.

Nghe được lời nói của lão thầy bói, Mộ Khuynh Nhan tỏ ra lo lắng.

- Tiểu cô nương, cô đừng sợ, cô tìm đúng người rồi. Ta sẽ có cách giúp 2 người vượt qua cửa ải khó khăn này.

Thấy được bộ dạng lo lắng của Mộ Khuynh Nhan thì lão thầy bói thần bí nói.

- Xin lão thần tiên chỉ điểm.

Mộ Khuynh Nhan vội vàng thỉnh cầu nói.

- Chỗ này của lão đạo có một lá bùa, vị tiểu sinh này mang nó trên người trong 3 năm, chẳng những có thể hóa giải mọi khó khăn của 2 người mà nó còn có thể làm cho vị tiểu sinh này gặp dữ hóa lành, con đường tương lai sẽ bừng sáng.

Lão thầy bói thấy cá đã cắn câu liền thao thao bất tuyệt giảng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bùi Đông Lai cười nói:

- Lão thần tiên nói đi, bùa này bao nhiêu tiền?

- Cái này…

Lời nói của Bùi Đông Lai khiến lão thầy bói có chút xấu hổ.

- Lão thần tiên, ngài nói giá đi.

Mộ Khuynh Nhan liền hận không thể lấy được lá bùa đó.

- 1 vạn đồng.

Lão đạo sĩ liền căn nhắc một lát rồi nói ra một giá.

Nghe được lão thầy nói nói như thế, mọi người xung quanh đều cảm thấy đau buốt tiểu JJ.

- Lão thần tiên, nếu tôi nhớ không lầm thì lúc nãy ngài đã nói không cầu tiền cũng không cầu ân, ngài lấy đó là niềm vui. Sao lúc này lại có thể mở miệng ra là 1 vạn đồng thế?

Bùi Đông Lai liền vạch trần tên thầy bói.

"Ách..."

Lão thầy bói liền lúng túng.

- Đi thôi, Khuynh Nhan.

Bùi Đông Lai thấy thế thì không nói vô ích, nắm lấy cánh tay Mộ Khuynh Nhan rời đi.

- Haiz… 8000.

- 6000.

- 5000.

- 1000, chỉ cần 1000, thì tấm bùa này là của 2 người.

Mộ Khuynh Nhan vốn không muốn rời đi, lúc này nghe được lão thầy bói nói như thế thì liền phát hiện hắn là một tên lường gạt, vẻ mặt nàng có chút buồn khổ nói:

- Đông Lai, có phải cậu đã nhận ra hắn ta là một kẻ lừa đảo, cho nên cậu mới nói rằng hắn sẽ coi bói cho chúng ta?

- Ừh.

Bùi Đông Lai cười nói:

- Lúc nãy tớ đã chú ý, vừa rồi hắn coi bói cho người khác thì chỉ lấy mấy trăm đồng. Hắn cố ý muốn dọn quán là nhìn ra chúng ta có tiền, hắn muốn dùng cách lạt mềm buộc chặt. Bởi vì chúng ta đi đến chỗ của hắn nên mấy tên thầy bói còn lại liền lộ ra bộ dạng hâm mộ cùng với ganh tỵ với hắn.

- Thật sự là quá ghê tởm, làm sao bọn hắn có thể gạt người như thế?

Mộ Khuynh Nhan tức giận, sau đó nghĩ tới vừa rồi mình nói coi nhân duyên thì khuôn mặt liền đỏ lên.

Bùi Đông Lai cười khổ không thôi, đồng thời hắn cũng thấy 2 tên đại hán kia vẫn đang theo dõi mình.

- Đông Lai, quán hải sản này không tệ nha.

Mấy phút sau, Mộ Khuynh Nhan cùng Bùi Đông Lai đứng trước một quán hải sản.

Mắt thấy sinh ý của quán ăn vô cùng tốt, chẳng những bên trong đầy người mà còn có người đứng ở cửa để đợi, Bùi Đông Lai cười nói:

- Vậy thì đi vào thôi.

Mộ Khuynh Nhan hưng phấn gật đầu, sau đó cùng Bùi Đông Lai đứng đợi gần 10" mới có chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Mộ Khuynh Nhan liền lấy menu giới thiệu các món ăn cho Bùi Đông Lai, sau đó nàng liền hỏi Bùi Đông Lai có muốn ăn thêm cái gì không.

Trong lòng Bùi Đông Lai hơi xúc động, cười cười rồi để cho Mộ Khuynh Nhan tự làm chủ.

Cùng lúc đó, trước cửa quán xuất hiện một đám người. Đầu lĩnh là một tên thanh niên tóc húi cua, thân mặt một bộ âu phục màu đen.

Phía sau thanh niên có gần 10 tên đại hán.

Dáng người của những tên đại hán kia vô cùng khôi ngô hơn nữa vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, vừa nhìn vào thì biết đó không phải là những tên côn đồ cắc ké mà là những người đã nhiễm qua máu, thậm chí cũng đã có người đã bỏ mạng trên tay của bọn hắn.

Đám người xuất hiện lập tức khiến cho quản lý của quán liền ngó qua, ánh mắt tên quản lý lộ ra vẻ sợ hãi, mà tên chủ quán thì liền bất an, vội vàng chạy đến nghênh đón.

- Ông chủ, cho chúng ta 3 bàn, ở bên kia đi.

Một gã đại hán liền mở miệng nói, hắn chỉ chỉ vào 3 bàn ở phía sau Bùi Đông Lai.

- Vâng, vâng.

Ông chủ nhìn ra đám người này không phải dễ chọc, cho nên không dám lãnh đạm vội vàng cười làm lành đáp ứng.

Cùng lúc đó, khách nhân ở 3 bàn phía sau Bùi Đông Lai liền đứng dậy rời đi.

Thấy mấy người khác kia rời đi thì ông chủ liền cầm lấy khăn, tự mình lau cái bàn.

- Đám người kia thật bá đạo.

Mộ Khuynh Nhan thấy vậy thì liền nhíu mày, có chút không vui nói.

Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, cả đám người kia liền đi đến trước mặt Bùi Đông Lai.

- Mẹ nó, ánh mắt của mày bị mù sao, không thấy đại gia đang đi sao?

Tên đại hán đi gần tới Bùi Đông Lai, vội vàng làm ra bộ dáng thiếu chút nữa bị té ngã. Sau đó hắn dừng lại, trợn tròn mắt, hướng về phía Bùi Đông Lai quát lớn một tiếng.

- Trình độ biểu diễn của mày còn kém lắm.

Bùi Đông Lai cầm lấy đôi đùa, đùa bỡn trong tay sau đó cười híp mắt, liếc nhìn về phía tên thanh niên ở sau:

- Tao nói, tao chờ chúng mày đã lâu rồi, chúng mày có tin không?