Quán Bar ở Đông Hải nhiều vô số kể, trong đó cấp bậc không đồng nhất, có nơi xa hoa cũng có nơi bình dân.
Quán Bar Hoàng Hậu nằm giữa chốn phồn hoa của Đông Hải, giao thông thuận lợi, cảnh sắc trong quán Bar được trang hoàng một cách tráng lệ ngoài ra DJ còn là DJ mời ở trong và nước ngoài đến biểu diễn.
3 ngày trước, vốn là Hạ Y Na đề nghị mọi người đến quán Bar này để chơi một phen, nhưng mà lúc ấy Trang Bích Phàm đồng học của chúng ta có tửu lượng thật quá kém cho nên mọi người mới đành bỏ qua.
Tối nay, để ăn mừng Trang Hiểu Vân đạt được chức quán quân của cuộc thi " TQ ai đồ" cho nên sau khi cuộc thi kết thúc, Hạ Y Na liền trực tiếp đề nghị đến quán Bar.
10h 30'.
Đoàn người Bùi Đông Lai đã đến quán Bar Hoàng Hâu.
Lúc đoàn người Bùi Đông Lai vừa đến thì bãi đậu xe trong quán Bar cũng đã đầy chỗ, phần lớn là những chiếc xe có giá hơn trăm vạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bởi vì quán Bar Hoàng Hậu là tập đoàn con của Thiên Tường cho nên trước khi đến Bùi Đông Lai đã gọi điện tới thông báo trước một tiếng.
Bây giờ Trang Hiểu Vân đã là quán quân của cuộc thi " TQ ai đồ" cho nên nàng cũng coi là một có danh tiếng, vì không muốn bại lộ thân phận cho nên Hạ Y Na đã giành sẵn đồ để cho Trang Hiểu Vân thay, lúc này trên đầu của Trang Hiểu Vân có đội một chiếc mũ lưỡi trai, hơn nữa lại mang theo một đôi kính đen, cơ hồ là che cả nửa mặt, căn bản không có cách nào làm cho người khác nhận ra nàng.
Mặc dù như thế nhưng lúc đoàn người Bùi Đông Lai đi vào quán Bar thì lại trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý.
Thứ nhất thân là hoa khôi của ĐH Đông hải nên Hạ Y Na thật sự quá mức nổi tiếng, hơn nữa mặc dù Trang Hiểu Vân đã che đi khuôn mặt nhưng mà vóc người của nàng vô cùng bốc lửa, bất kỳ đi đến nơi nào cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.
Thứ hai, khi đoàn người Bùi Đông Lai tiến vào quán Bar thì người quản lý của quán Bar lại đích thân lên nghênh đón, hơn nữa còn tự mình dẫn đường, đưa nhóm người Bùi Đông Lai đến một hàng ghế lô tốt nhất, sau đó lão bản của quán Bar còn đi ra chào hỏi với đám người Bùi Đông Lai. Thân là một quán Bar có tiếng của Đông Hải cho nên lão bản của quán Bar cũng là một người rất ngưu, hôm nay hắn lại tư mình đi đến chào hỏi Bùi Đông Lai, điều này có thể khiến cho đám khách nhân trong quán Bar không kinh ngạc sao?
Rốt cuộc bọn họ là ai?
Mắt thấy đoàn người Bùi Đông Lai ngồi xuống, phần lớn khách nhân đều hiện ra một suy nghĩ.
Đợi cho lão bản của quán Bar tự mình đưa lên một thùng rượu thì Bùi Đông Lai mới đề nghị chúc mừng Trang Hiểu Vân.
----------
11h, quán Bar bắt đầu diễn ra ca nhạc, đám người Bùi Đông Lai cũng giống như những khách nhân khác, đều đem ánh mắt nhìn về phía sân khấu.
" Reng…Reng"
Đột nhiên, điện thoại của Bùi Đông Lai rung, hắn liền rút điện thoại ra thì thấy người gọi đến là Mộ Khuynh Nhan.
Từ sau khi từ biệt ở Đông Hải thì Bùi Đông Lai chưa từng gặp mặt Mộ Khuynh Nhan, bất quá Mộ Khuynh Nhan đã từng gọi điện với Bùi Đông Lai để nói chuyện, trừ ở trong điện thoại Mộ Khuynh Nhan tự mình mở miệng nói cảm ơn với Bùi Đông Lai vì hắn đã đưa cho nàng ca khúc kia thì nàng cũng đã hỏi đến cuộc sống của hắn.
- Tớ đi ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Bùi Đông Lai cầm lấy điện thoại đứng lên, nói cho mọi người một tiếng rồi hướng bên ngoài quán Bar đi ra.
Bởi vì khoảng cách khá xa cho nên lúc Bùi Đông Lai vừa ra ngoài cửa quán Bar thì điện thoại hắn cũng đã tắt.
- Làm sao lại không nghe máy? Chẳng lẽ là đang bận sao?
Nam Cảng, Vịnh Nước Cạn, Mộ Khuynh Nhan mặc một bồ đồ ngủ màu trắng, trên mặt còn đang đắp một lớp mặt nạ, nhìn thấy điện thoại bị ngắt thì mở miệng nói.
Mặc dù là muốn cùng Bùi Đông Lai nói vài lời nhưng mà nghĩ đến Bùi Đông Lai rất có thể đang bận cho nên Mộ Khuynh Nhan cố nén vọng động, khuôn mặt lộ ra vẻ mất mác, đặt chiếc điện thoại lên bàn.
"Reng…Reng.."
Sau đó, coi như lúc Mộ Khuynh Nhan định gở mặt nạ ra thì điện thoại lại rung chuông.
Thấy vậy, Mộ Khuynh Nhan liền giống như một hài tử, cười cười rồi cầm điện thoại lên, bấm nút nghe.
- Ý không tốt, Khuynh Nhan, vừa rồi tớ đang ở quán Bar, trong quán Bar quá ồn cho nên không thể nào nghe điện thoại của cậu được.
Sau khi điện thoại được chuyển, giọng nói của Bùi Đông Lai liền vang bên tai của Mộ Khuynh Nhan.
- Không sao, tớ còn tưởng cậu đang bận mà.
Mộ Khuynh Nhan một bên gỡ mặt nạ, mộ bên nở ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành:
- Đúng rồi, đến quán Bar làm gì thế?
- Chị của một bằng hữu đoạt được chức quán quân của cuộc thi " TQ ai đồ" nên mọi người mới đến quán Bar để chúc mừng nàng.
Bùi Đông Lai cũng không có giấu diếm Mộ Khuynh Nhan.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Mộ Khuynh Nhan liền tỏ ra kinh ngạc:
- Người ấy tên là Trang Hiểu Vân, là chị của bằng hữu cậu luôn à?
- Ừh.
- Thật thần kỳ a.
Mộ Khuynh Nhan có chút kinh ngạc:
- Công ty vốn là để tớ đến trao giải, bất quá bởi vì album mới sắp được phát hành cho nên tớ không thể đi được, bỏ qua cơ hội rồi. À nè Đông Lai, Trang Hiểu Vân hát thật êm tai, có cơ hội thì cậu phải giới thiệu Trang Hiểu Vân cho tớ quen biết một chút nha.
- Không thành vấn đề.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Cậu chính là một minh tinh có tiếng, nếu để cho nàng ta biết cậu cũng muốn làm quen với nàng ta tìh khẳng định nàng ta sẽ rất vui vẻ.
- Nàng ta rất có thiên phú, nếu như được đào tạo một cách bài bản thì thành tựu sau này có lẽ cũng sẽ vượt qua tớ đấy chứ.
Mộ Khuynh Nhan cười nói.
Bên tai vang lên lời nói Mộ Khuynh Nhan, trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, nói:
- Khuynh Nhan, cậu nói thử, nếu tương lai 2 người các cậu tạo thành một nhóm nhạc thì như vậy có khả thi hay không?
- Có a.
Mộ Khuynh Nhan không suy nghĩ mà liền trả lời, nàng liền hưng phấn nói:
- Nàng rất có thiên phú, giọng hát lại rất đặc biệt, quan trọng nhất là tiếng hát lại có tình cảm trong đấy, nếu như tớ và nàng tạo thành một nhóm nhạc thì tớ nghĩ đến lúc ấy chúng tớ sẽ là rất có triển vọng.
- Nhưng mà Đông Lai, chuyện này phải có cha nuôi đồng ý mới được.
Mộ Khuynh Nhan nói xong lời cuối cùng. Lại nhớ ra cái gì đó, bổ sung.
- Tớ chỉ nhất thời nói ra mà thôi.
Bùi Đông Lai thầm mắng mình hồ đồ, Mộ Khuynh Nhan chính ra cây rụng tiền của tập đoàn Hồng Tinh hơn nữa là nữ nhi thân sinh của tc, làm sao tc có thể để nàng cùng với người khác tạo thành một ban nhạc được?
- Lại nói, để tớ với cha nuôi thương lượng một chút, nếu có thể thì tớ liền báo cho cậu.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai thỉnh cầu mình, mặc dù chỉ là một giả thiết nhưng mà Mộ Khuynh Nhan rất chú ý.
Bùi Đông Lai biết rõ tính cách của Mộ Khuynh Nhan, nghe Mộ Khuynh Nhan nói thế thì hắn cũng cười khổ.
- Đúng rồi Đông Lai, 3 ngày sau album của tớ sẽ được phát hành, trong đó cũng có bài hát mà cậu đưa cho. Dường như tất cả mọi người đều coi trọng lần này.
Mộ Khuynh Nhan vừa nói, do dự một chút, hỏi:
- Mặt khác, sau khi album của tớ được phát hành thì cũng là đến sinh nhật của tớ, đến lúc đó, công ty sẽ tổ chức một buổi party. Cậu có thể tới tham dự được không?
Nói xong, khuôn mặt của Mộ Khuynh Nhan lộ ra vài phần khẩn trương, ngoài ra trong lòng lại tràn đầy mong đợi.
- Được.
Dường như đã nhận ra vẻ mong đợi và khẩn trương của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm một chút rồi cũng đáp ứng yêu cầu này của Mộ Khuynh Nhan.
" Ực"
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, Mộ Khuynh Nhan giống như là một đứa trẻ được người lớn thưởng cho một món đồ, nàng hưng phấn mà từ trên ghế salon bật dậy.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười
- Vậy tốt lắm, không gặp không về.
Mộ Khuynh Nhan nở nụ cười, hơi thở có vẻ hơi dồn dập.
…..
Cùng lúc này, trong một bệnh viện cũng là sản nghiệp của tập đoàn Hồng tinh ở Nam Cảng, trong một phòng bệnh cao cấp, vừa mới làm phẫu thuật xong, Phương Húc Vĩ lộ ra vẻ thống khổ nhìn về phía Phương Khôn, nói:
- Cha, bác sĩ nói sau này chân của con có thể để lại di chứng, cha nhất định phải báo thù cho con.
Trước giường, Phương Khôn mới từ Đông Nam Á về, nghe được tiếng nói của Phương Húc Vĩ thì hắn nhíu mày, trầm mặc không nói, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
- Cha, mặc dù tên Bùi Đông Lai kia có quan hệ thân mật với Liễu Nguyệt nhưng mà tiểu Vĩ đã bị đánh cho gãy chân, Tương tiên sinh đã không ra mặt giúp cho tiểu Vĩ thì thôi hơn nữa lại dạy dỗ tiểu Vũ, thật là quá đáng mà.
Thấy Phương Khôn không nói lời nào, vẻ mặt Phương Húc Đông liền bất mãn, nói.
- Húc Đông, chuyện ấy cha đã nghe qua rồi.
Phương Khôn cau mày nhìn thoáng qua Phương Húc Đông, giọng nói vô cùng nghiêm nghị:
- Không nên quan tâm được mất trước mắt, phải bảo trì bình thản, có như vậy thì mới nhìn xa được.
- Cha dạy dỗ phải.
Phương Húc Đông trong lòng cả kinh, vội vàng cúi người chào.
- Chuyện tình của tiểu Vĩ không cần con lo, không lâu nữa, cha sẽ đòi lại một cái công đạo cho tiểu Vĩ.
Vẻ mặt Phương Khôn không thể nghi ngờ, nói;
- Nhiệm vụ quan trọng trước mắt của con là phải làm sao chiếm được trái tim của Mộ Khuynh Nhan, chỉ cần con làm được điều này thì cả Hồng Tinh sẽ là thiên hạ của cha con ta.
- Biết rồi, cha.
Phương Húc Đông liền gật đầu, mà Phương Húc Vĩ lại cảm thấy kích động, trong trí nhớ của hắn, Phương Khôn luôn luôn là một người giữa lời hữa, chuyện hắn đã đáp ứng thì sẽ không bao giờ bỏ qua.
…
…