Siêu Cấp Cường Giả

Chương 291: Rượu vào lời ra




"Răng rắc"

" AAA"

Tiếng xương gãy vang lên, dưới cơn đau đớn Phương Húc Vĩ liền thét lên một tiếng, sau đó theo bản năng hắn lấy tay che lên cái chân phải.

" Răng rắc"

Sau đó, tên đại hán kia lại giẫm xuống, lần này là đánh vào chân trái của Phương Húc Vĩ.

Chẳng qua là...

Lần này, hắn không có kêu thảm thiết, mà là hôn mê bất tỉnh.

Đau ngất.

- Nhớ kỹ lời của Bùi tiên sinh, mau cút khỏi Đông Hải.

Thấy thủ hạ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của Bùi Đông Lai phân phó, tên đầu lĩnh liền quát lên một tiếng, sau đó vung tay lên:

- Đi thôi.

" Vù"


Đám người liền tản ra, hơn 20 tên áo đen liền lần lượt đi vào 6 chiếc xe hơi, sau đó khởi động xe.

Tới cũng vội vã, đi cũng vội vã.

Sau khi đám người áo đen rời đi thì những người hiếu kỳ đến vây quanh cũng không có bỏ đi, bọn hắn cúi đầu thầm thì với nhau, cố gắng muốn xem thử cuối cùng Phương Húc Vĩ có chết hay không?

" Ò..E…Ò…E"

Sau đó, không biết là ai báo cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát từ đằng xa chạy đến.

Bên tai vang lên tiếng còi xe cảnh sát, 2 gã hộ vệ của Phương Húc Vĩ liền liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt làm ra quyết định, một tên liền chạy nhanh vào bên trong ô tô, tên còn lại liền ôm lấy Phương Húc Vĩ rồi tiến vào xe.

Mặc dù bọn hắn không biết Bùi Đông Lai lúc nãy là thần thánh phương nào, nhưng mà người có thể khiến Triệu Triết phải kiêng kỵ, thân phận khẳng định sẽ rất trâu bò.

Người như vậy, không phải là địa bàn của mình thì không nên trêu chọc.

" Oành"

Trong phút chốc, chiếc Maybach liền được khởi động, sau đó liền giống như một con quái thú, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

- Tìm một bệnh viện gần đây, trước tiên xỷ lý vết thương của Phương thiếu đã.

Trong xe ô tô, một tên bảo tiêu liền đưa ra đề nghị của mình.

Nghe tên đồng bạn nói như vậy, tên còn lại cũng không phản đối, lấy tính tình của Phương Húc Vĩ, có quỷ mới biết sau khi được cứu tỉnh thì Phương Húc Vĩ có phát tiết lửa giận trên người bọn họ không?

Trước nhà hàng, Bùi Đông Lai thấy chiếc Maybach chạy đi thì hắn biết chuyện này đã tạm thời được xử lý, cho nên cũng yên lòng đi vào trong.

============

- Đông Lai, mau nào, mọi người còn đang chờ chú đây.

Thấy Bùi Đông Lai đi vào nhà hàng, Ngô Vũ Trạch biết rõ mọi việc Bùi Đông Lai đã xử lý xong cho nên lập tức giơ tay chào hỏi.

Bùi Đông Lai cười cười, trực tiếp đi tới.

- Mọi người, chén thứ nhất chúng ta kính hảo hán Bùi Đông Lai đồng học, hy vọng sau này Bùi Đông Lai đồng học tiếp tục phát huy tác phong "'Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ"

Thấy Bùi Đông Lai ngồi xuống, Hạ Y Na là người nâng ly đầu tiên.

- Nào, uống.

Đám người Ngô Vũ Trạch liền thét to.

- Cảm ơn cậu.

Trang Hiểu Vân cảm kích nhìn Bùi Đông Lai một cái, ngoài ra nàng cũng rất tò mò, tò mò một người có thân phận là sinh viên như Bùi Đông Lai lại có thân thủ giỏi như vậy.

- Là anh em với Trang Bích Phàm, cho nên chị không cần cảm ơn.

Bùi Đông Lai cười cười, sau đó nhìn Bùi Đông Lai:

- Hạ mỹ nữ, theo tớ thấy, một chén này mời cậu mơi đúng, quả thật cậu chính là một Tôn nhị nương thời hiện đại a.

"Ha ha..."

- 2 người các cậu, một người là Tôn nhị nương, một người là Trương Thanh, chén thứ nhất kính 2 cậu.

Ngô Vũ Trạch nói một câu, sau đó sợ Bùi Đông Lai và Hạ Y Na công kích cho nên hắn liền bưng chén rượ lên, uống hết.

Hạ Y Na nở nụ cười mà Bùi Đông Lai cũng cười khổ không ngừng, những người còn lại thì nở ra nụ cười hàm hậu.

Sau khi uống xong chén đầu tiên, bữa tiệc tối liền được bắt đầu.

Vốn dựa theo ý của Hạ Y Na thì mọi người ở đây ăn vài món đơn giản, sau đó liền đi tới Bar để vui chơi.

Kết quả, bởi vì tửu lượng của Trang Bích Phàm quá chicken cho nên uống được một lúc gương mặt của hắn liền trở nên đỏ bừng, cả người lung lay, đến nổi lúc đi cũng không vững.

- Kêu em uống ít thôi mà lại không nghe.

Thấy Trang Bích Phàm có chút say, Trang Hiểu Vân dạy dỗ một câu, sau đó nói với Hạ Y Na:

- Y Na, cảm ơn mọi người về buổi tối hôm nay, Bích Phàm uống quá nhiều rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi hay là về nhà đây?

" Ọc…"


Không đợi Hạ Y Na trả lời, thân thể Trang Bích Phàm khẽ cong lên, dường như muốn ói.

- Mọi người chờ một lát, tớ đưa Bích Phàm vào phòng vệ sinh đã.

Bùi Đông Lai thấy thế thì liền đỡ Trang Bích Phàm, không đợi mọi người trả lời, hắn đã mang Trang Bích Phàm đi vào phòng vệ sinh.

- Chị Hiểu Vân, đợi lúc nào chị đoạt được giải quán quân thì chúng ta lại đi ăn mừng.

Thấy Trang Bích Phàm say như vậy, Hạ Y Na không thể làm gì khác cho nên đành phải bỏ kế hoạch tối nay, nàng mở miệng cười nói một câu, sau đó mang mọi người đi ra bên ngoài.

" Ọc.."

Vừa mới vào phòng vệ sinh, dạ dày Trang Bích Phàm liền quay cuồng, hắn há mồm ói ra.

- Uống không được thì sau này uống ít một chút.

Một tay của Bùi Đông Lai vịn Trang Bích Phàm, một tay vỗ vỗ vào lưng hắn.

" Ọc.."

Chưa trả lời, Trang Bích Phàm ói không ngừng.

Khoảng 1" sau, đợi sau khi Trang Bích Phàm ói xong thì Bùi Đông Lai mới đem giấy vệ sinh đưa cho hắn.

Trang Bích Phàm im lặng không lên tiếng nhận lấy giấy vệ sinh rồi lau miệng.

- Đông… Đông Lai…rượu tối nay, nhất định ka phải uống.

Lau một ít chất bẩn còn dính trên miệng, Trang Bích Phàm hơi kích động nói.

Bùi Đông Lai trầm mặc.

Hắn biết mặc dù mỗi lần đi uống là Trang Bích Phàm sẽ uống đến say mèm nhưng trên thực tế Trang Bích Phàm là một kẻ ghét uống rượu.

Mà hôm nay, bởi vì Trang Bích Phàm cảm kích Bùi Đông Lai ra tay trợ giúp Trang Hiểu Vân cho nên hắn mới mời Bùi Đông Lai 3 chén.

- Đông Lai, cảm ơn chú.

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Trang Bích Phàm cắn chặc môi, vành mắt hơi hồng nói.

- Được rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bùi Đông Lai vỗ vỗ bả vai Trang Bích Phàm.

- Không.

Trang Bích Phàm lắc đầu, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nói:

- Đông…Đông Lai, chú biết cuộc thi lần này đối với chị ka, nó có quan trọng như thế nào không?

Lần này, Bùi Đông Lai không nói gì, chẳng qua là nhìn Trang Bích Phàm.

- Đông Lai, cho ka một điếu thuốc.

Tâm tình Trang Bích Phàm có chút không khống chết được.

Mặc là từ trước đến nay Trang Bích Phàm không hút thuốc, nhưng Bùi Đông Lai cũng rút ra một điếu, tự mình châm lửa rồi đưa cho Trang Bích Phàm.

Nhận lấy điếu thuốc từ Bùi Đông Lai, Trang Bích Phàm hung hăng hút một hơi, kết quả là hắn ho lên.

- Ka cùng với chị ka là do một tay mẹ ka nuôi lớn, lúc ka mới được sinh ra, tên cầm thú kia đã bỏ 3 người chúng ta rồi rời đi.

Liên tục hút 3 hơi, Trang Bích Phàm lâm vào ký ức, trên mặt xuất hiện hận ý:

- Khi đó, nhà chúng ta ở nông thôn, cho nên mẹ của ka lúc nào cũng mặt hướng xuống đất lưng giơ lên trời, vừa là mẹ vừa cha.

- Sau này, ka lên trung học, mẹ ka cảm thấy chất lượng trường học ở nông thôn không tốt cho nên đưa 2 chị em ka lên thành phố. Mẹ ka kiếm một công việc để cho 2 chị em ka đi học. Qua 2 năm, bởi vì làm việc quá mệt nhọc cho nên bà ấy….bà ấy đã ngã bệnh.

Nói đến tay, hai tay của hắn không khống chế được mà run lên, nước mắt cứ như thế mà lăn xuống:

- Lúc này, mặc dù mẹ ka chỉ làm được 3 phần việc nhưng lúc nào bà ấy cũng đi làm. Ngoài số tiền để lo cho chị em ka đến trường thì tiền trong người bà ấy cũng không dư được mấy, cho nên…bởi vì không có tiền cho nên bà ấy đã không dậy nổi, vĩnh viễn rời khỏi chúng ta.

Nói xong, Trang Bích Phàm vô lực mà ngã xuống đất, nước mắt cứ như thế mà chảy ra.

"A!"

Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, lấy một điếu thuốc khác đưa cho Trang Bích Phàm.

- Sau khi mẹ ka chết, chị ka vì muốn ka tiếp tục đi học cho nên nàng đã bỏ học để đi làm. Khi đó thành tích của nàng so với ka thì tốt hơn, nhưng mà lúc ấy ka còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho nên không có ngăn cản quyết định của nàng.

Hung hắn rít một hơi thuốc, Trang Bích Phàm lại mở miệng:

- Từ nhỏ chị ka đã có năng khiếu ca hát cho nên nàng liền bắt đầu đi hát để kiếm tiền nuôi ka ăn học, lúc đầu là nàng hát rong ở ngoài đường, sau đó hát ở quán Bar rồi những chỗ ăn chơi.

- Bởi vì nàng rất xinh đẹp, giọng ca lại hay cho nên từng bị nhiều người có mưu đồ bất chính quấy rối, vì thế mỗi lần đi hát chị ấy liền thủ sẵn một thanh chủy thủ ở bên mình, chỉ cần có tên nào dám hành động gì thì chị ấy liền lấy thanh chủy thủ để trên cổ của mình.

Trang Bích Phàm lấy nước mắt rửa mặt:

- Vừa bắt đầu, chị ấy không đem chuyện này nói cho ka mà là một mực giấu ở trong lòng để cho ka không phải phân tâm mà một lòng học tập. không ngờ cha mẹ ở trên trời linh thiêng, sau này ka tình cờ nghe được một tên bàn học nói chị ấy ở một quán Bar bị một tên lão bản uống rượu vô lễ, chị ấy dùng cái chết để phản kháng nhưng kết quả là bị đánh một bạt tai. Khi ấy ka đã trưởng thành, cho nên không để chị ấy đi vào mấy quán Bar để hát nữa mà là tìm các cửa hàng khai trương để nàng hát.

- Vừa lúc đó, phong trào thi làm ca sỹ diễn ra rất nóng, ka liền đề nghị chị ấy tham gia. Chẳng qua là, làm cho ka không nghĩ tới, cái gọi là cuộc thi chọn ca sỹ còn hắc ám hơn so với những quán Bar, bởi vì chị ka xinh đẹp cho nên mỗi lần lúc ở vòng loại đều gặp phải quy tắc ngầm, bởi vì chị ấy không muốn cúi đầu cho nên mỗi lần tham gia thì nàng liền bị loại.

Nói tới đây, Trang Bích Phàm vứt tàn thuốc, lau lấy nước mắt, hít sâu một hơi, cảm kích nhìn Bùi Đông Lai, nói:

- Bởi vì tính công bằng ở cuộc thi lần này cho nên chị của ka không bị loại, một đường đi tới bây giờ, lại không nghĩ rằng….

- Bích Phàm, không cần phải lo lắng, ka đã nói rồi, chức vô địch lần này sẽ thuộc về chị chú, không ai có thể đoạt được.

Thấy Trang Bích Phàm nói ra hết tâm sự thì tâm tình liền chuyển biến tốt lên, Bùi Đông Lai mỉm cười vỗ vỗ bả v ai của Trang Bích Phàm.

" Két"

Không đợi Trang Bích Phàm trả lời, cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, Ngô Vũ Trạch thấy hai người ngồi chồm hổm trên mặt đất thì liền ra vẻ cả kinh:

- Ka kháo, 2 người các chú muốn làm gì thì cũng nên đóng cửa lại đi a?

- Còn không phải đợi chú đến đưa cúc hoa ra sao?

Trên mặt Trang Bích Phàm nở ra nụ cười sáng lạn.

Sau nụ cười ấy là vẻ đau xót mà không người nào nhìn thấy được.