Siêu Cấp Cường Giả

Chương 283: Hành trình đến Yên Kinh, không thể tránh được




- Nhật Xuất Đông Lai, tối hôm qua em say rượu rồi có nói linh tinh gì không?

Sáng sớm, trong một chiếc Audi, tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi mặc đồng phục, lưng mang cặp sách, ngồi ở vị trí kế bên tay lái, đôi mắt trong veo mở to hướng về Bùi Đông Lai hỏi.

- Có.

Nghe tiểu ma nữ hỏi, Bùi Đông Lai nhớ đến màn lắc mông ngày hôm qua thì không nhịn được mà cười một tiếng.

- Hả?

Quả nhiên, tiểu ma nữ bị dọa đến không nhẹ, vẻ mặt khẩn trương nói:

- Em nói cái gì?

- Uhm, anh cũng đã quên rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bùi Đông Lai giả bộ nói.

- Kẻ lừa đảo.

Tiểu ma nữ hơi ngẩn ra, sau đó vốn định giơ tay lên đánh Bùi Đông Lai, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Bùi Đông Lai lái xe nên đành phải làm ra bộ dáng giương nanh múa vuốt.

"Ha ha..."

Bùi Đông Lai cười ha ha.

- Xuống xe đi.

Dừng xe lại trước cửa trường học, Bùi Đông Lai sờ sờ đầu tiểu ma nữ nói.

"Hừ."

Đối với hành động lừa gạt của Bùi Đông Lai, tiểu ma nữ vẫn còn tức giận, tức giận đánh vào tay của Bùi Đông Lai, xuống xe, lại xoay người, thè lưỡi:

- Gặp lại, đại lừa gạt.

Bùi Đông Lai cười cười, chờ khi tiểu ma nữ vào trường học thì mới vào xe rồi rời đi.

------------------

7h30", Bùi Đông Lai đã lái xe tới ĐH Đông Hải.

- Đông Lai.

Khi Bùi Đông Lai vừa ra khỏi bãi đổ xe của trường thì lão hiệu trưởng cũng đang lái chiếc Audi A4 đến, Cổ Bồi Nguyên mở cửa xe rồi vẫy vẫy tay đối với Bùi Đông Lai.

Nghe Cổ Bồi Nguyên kêu mình, Bùi Đông Lai lập tức đi tới.

- Lên xe rồi nói.

Ánh mắt Cổ Bồi Nguyên phức tạp nhìn Bùi Đông Lai, chủ động mở cửa ra để Bùi Đông Lai vào.

Thấy được vẻ mặt phức tạp của Cổ Bồi Nguyên, Bùi Đông Lai liền rõ chắc Cổ Bồi Nguyên lại nghe được tiếng gió gì. Hắn chỉ cười khổ mà bước vào trong xe.

- Không có việc gì chứ?

Giống như suy nghĩ của Bùi Đông Lai, quả thật Cổ Bồi Nguyên đã nghe được một số chuyện, thấy Bùi Đông Lai lên xe thì quan tâm hỏi.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu.

- Haiz…

Thấy Bùi Đông Lai lắc đầu, Cổ Bồi Nguyên yên lòng, sau đó lại thở dài:

- Đông Lai, ta đã cho đưa cái mô hình nghiên cứu kinh tế để học học tập, cậu lại chạy đông chạy tây, ta xem, cậu muốn đối nghịch với ta phải không?

- Không phải, lão hiệu trưởng.

Bùi Đông Lai cười khổ, cố gắng giải thích nhưng mà lại không biết nên giải thích như thế nào. Hắn biết Cổ Bồi Nguyên đưa hắn mô hình quản lý kinh tế chính là muốn hắn chú tâm học tập, chứ không phải để hắn đặt tâm tư vào các cuộc tranh đấu.

- Đã nghiên cứu được gì chưa?

Cổ Bồi Nguyên biết sẽ không thuyết phục được Bùi Đông Lai cho nên không hề hỏi nhiều mà hỏi sang chuyện khác.

Bùi Đông Lai mang theo vài phần áy náy nhìn Cổ Bồi Nguyên:

- Đại khái đã làm được, nhất định sẽ nộp đúng hạn.

Oh?

Câu trả lời của Bùi Đông Lai đã nằm ngoài dự đoán của Cổ Bồi Nguyên, hắn thật không ngờ Bùi Đông Lai vừa đặt tâm tư tranh đấu, lại vừa có thể nghiên cứu nhanh đến như vậy.

- Bởi vì khắp nơi trên cả nước đền nghiên cứu đến giả thuyết mô hình kinh tế này cho nên được cấp trên coi trọng. Cuối năm nay, ở Yên Kinh sẽ tổ chức một buổi thảo luận, đến lúc đó các học giả kinh tế học trong cả nước sẽ đến tham gia.

Trong lòng Cổ Bồi Nguyên có chút ngứa ngáy, muốn nhìn xem Bùi Đông Lai đã làm ra cái gì nhưng mà cuối cùng lão cũng bỏ qua suy nghĩ này.

- Hiệu trưởng, ngài sẽ không để cháu tham gia đó chứ?

Bùi Đông Lai hiểu được ý tứ của Cổ Bồi Nguyên, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

- Vô nghĩa.

Cổ Bồi Nguyên tức giận nói:

- Mô hình là do cậu làm, cậu không đi thì ai đi?

Bùi Đông Lai nhất thời trầm mặc.

- Như thế nào? Chẳng lẽ không tin vào bản thân sao?

Cổ Bồi Nguyên thấy Bùi Đông Lai trầm mặc thì không khỏi có chút tò mò.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, cười khổ nói:

- Cũng không phải, chỉ sợ là làm mất mặt lão nhân già ngài thôi.

- Ta không sợ, cậu còn sợ cái gì?

Cổ Bồi Nguyên cười cười, vỗ vào bả vai Bùi Đông Lai, nói:

- Nếu ta đã dám ném đề tài kia cho cậu, tự nhiên là sẽ tin tưởng cậu. Cậu cần phải có lòng tin vào bản thân mình, ta tin cậu sẽ làm cho những lão gia hỏa kia phải chấn động.

Bùi Đông Lai khổ sở cười, không có lên tiếng.

- Tốt lắm, cậu đi học đi, chờ làm xong rồi thì hãy mang đến cho ta xem.

Tuy rằng cảm thấy hôm nay Bùi Đông Lai có chút khác thường nhưng Cổ Bồi Nguyên cũng không hỏi nhiều mà là vỗ vỗ vai của Bùi Đông Lai, chuẩn bị chấm dứt cuộc nói chuyện.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, giữ im lặng xuống xe.

- Hiệu trưởng, thoạt nhìn hôm nay Đông Lai có gì không đúng a?

Mắt thấy Bùi Đông Lai xuống xe, trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên là Trương Thụy liền cảm thấy tò mò.

- Nếu ta đoán không sai, hẳn là nó không muốn đến Yên Kinh sớm như vậy.

Nghe được câu hỏi của Trương Thụy, Cổ Bồi Nguyên nhớ đến một chuyện tình có quan hệ với Bùi Đông Lai, nhìn qua kính xe quan sát Bùi Đông Lai rời đi, đột nhiên Cổ Bồi Nguyên giận dữ nói:

- Quên nói cho nó biết, cô bé mà nó thích cũng sẽ xuất hiện tại buổi hội thảo kia.

Vẻ mặt Trương Thụy nghi hoặc.

Cổ Bồi Nguyên thu hồi ánh mắt, không có tiếp tục giải thích cái gì.

Giống như suy nghĩ của Cổ Bồi Nguyên, quả thật là Bùi Đông Lai không có nghĩ qua sẽ đến Yên Kinh nhanh như vậy.

Dựa theo lời của Trần Quốc Đào, thì lần Đại Bỉ Võ sẽ được tiến hành trong tháng tới, mà hiện giờ Cổ Bồi Nguyên lại nói cuối năm sẽ diễn ra buổi thảo luận.

Dưới tình hình như thế, Bùi Đông Lai biết lần này đến Yên Kinh là quá sớm nhưng mà trước sau gì cuối năm hắn cũng phải có mặt ở Yên Kinh, đây là việc không thể tránh.

Hiểu được điểm này, Bùi Đông Lai cũng không tỏ ra rối rắm, mà là chọn thuận theo tự nhiên.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Bùi Đông Lai lắc lắc đầu. Hắn cũng không nghĩ đến hành trình một tháng sau khi đến Yên Kinh mà là nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngô Vũ Trạch, nhờ cậu ta mang sách vở giùm.

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Đông Lai liền đi đến Giáo Học Lâu của khoa Kinh Tế.

- Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai vừa mới chân trước đến Giáo Học Lâu thì nghe thấy có người kêu tên mình, hơn nữa giọng nói có chút quen thuộc.

Nghe được tiếng kêu, Bùi Đông Lai dừng bước nhìn qua, thì ra người gọi mình là Hạ Y Na. Lúc này Hạ Y Na, Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh 3 người đang ôm sách giáo khoa đi tới.

Thấy 3 người đi đến, Bùi Đông Lai mỉm cười.

Thân là con gái của Ngọc Thạch Vương Hạ Hà lại có ông ngoại là người của quân khu thì cuộc sống của Hạ Y Na so với người bình thường lại càng hạnh phúc hơn, từ nhỏ đến lớn, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Cho nên, lần đầu tiên nàng thích một nam hài tử, hơn nữa lại bị người ta chủ động từ chối, loại đả kích này so với người khác thì không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà.

Nàng không có đem sự thống khổ biểu hiện ra bên ngoài, càng không có cảm thấy thất bại mà đi quấn lấy Bùi Đông Lai. Mà là nàng đem toàn bộ thống khổ chôn sâu vào trong lòng, lúc nào cũng tươi cười, vẫn coi Bùi Đông Lai là một người bạn bình thường.

Mặc dù như thế nhưng mà mỗi lần thấy Bùi Đông Lai thì trong lòng nàng lại khó có thể bình tĩnh được.

Nhất là lúc này đây!

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Bùi Đông Lai, Hạ Y Na cũng không có phát sinh biến hóa nhưng mà trong lòng lại nổi lên từng đợt sóng.

Bởi vì, nàng biết chuyện Bùi Đông Lai làm ra ở Hàng Hồ, hơn nữa 2 ngày trước còn tại Giang Ninh nhấc lên gió tanh mưa máu.

Bên tai nhớ lại những lời của Hạ Hà, nghĩ đến bản thân mình muốn giúp đỡ Bùi Đông Lai thì trong lòng Hạ Y Na cười khổ không thôi.

Ở nàng xem ra, tất cả những chuyện nàng làm đều là dư thừa. Căn bản Bùi Đông Lai sẽ không cần đến sự trợ giúp của nàng.

- Bùi Đông Lai, làm sao đi một mình thế?

Ở bên cạnh, Tằng Khả Tâm không thấy vẻ khác lạ của Hạ Y Na mà là hướng Bùi Đông Lai hỏi.

- Tớ tới hơi trễ, nên không đi qua ktx.

Bùi Đông Lai mỉm cười, ánh mắt khẽ nhìn qua Hạ Y Na.

- Đúng rồi, tớ nghe Trang Bích Phàm nói mấy ngày nay cậu đang nghiên cứu một mình hình kinh tê gì đó, nghiên cứu như thế nào rồi.

Cho đến này, Dương Tĩnh quả thật là người sùng bái bdl nhất, lúc này thấy Bùi Đông Lai đến thì không nhịn được mà hỏi.

- Cũng đã chuẩn bị xong.

Bùi Đông Lai cười cười:

- Sau này cũng cần nhờ cậu hỗ trợ thêm.

- Đừng nói giỡn, phỏng chừng cho dù xem thì tớ cũng không hiểu.

Dương Tĩnh lắc đầu.

- Cậu cho rằng ai cũng biến thái giống như cậu sao?

Hạ Y Na cười trêu ghẹo:

- Khóa học cũng không có mấy người có thể nghiên cứu mô hình kinh tế. Theo tớ xem ra thì với chỉ số thông minh của cậu thì hoàn toàn có thể ở nhà tự học a.

- Cũng đúng a.

Dương Tĩnh cùng Tằng Khả Tâm mở miệng phụ họa.

- Đông Lai.

Lúc này không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng kêu.

Nghe tiếng gọi, 4 người đều nhìn qua thì thấy được mấy người Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm cùng Cổ Văn Cảnh đang ôm sách giáo khoa chạy đến.

- Kháo, Đông Lai, chú để bọn ka làm culy mang sách cho chú, chú lại ở đây nói chuyện với mấy mỹ nữ rồi ngắm hoa, thật là không công bằng a.

Ngô Vũ Trạch ném sách giáo khoa cho Bùi Đông Lai, cố ý xụ mặt, oán giận nói.

- Vũ Trạch, con mắt nào của chú thấy hoa?

Trang Bích Phàm đi ở phía sau, mở miệng đả kích Ngô Vũ Trạch.

"Ách..."

Ngô Vũ Trạch quay đầu lại nhìn thì thấy hoa trong ao sớm đã tàn héo rồi.

"
Khanh khách..."

Thấy bộ dạng quýnh quoáng của Ngô Vũ Trạch, 3 người Hạ Y Na không nhịn được mà cười.

- Đông Lai, ngày mai có thời gian không?

Đợi 3 người Hạ Y Na cười xong, Trang Bích Phàm hỏi.

- Có.

Bùi Đông Lai có chút nghi hoặc:

- Có chuyện gì ư?

- Y Na, nói cho Đông Lai biết đi.

Trang Bích Phàm vỗ tay một cái, giả vờ lên tiếng.

- Trang Bích Phàm, còn giả vờ Trang B nữa a.

Không đợi Hạ Y Na lên tiếng, Ngô Vũ Trạch đã mở miệng:

- Đông Lai, chị của Trang Bích Phàm tham gia vào " TQ ai đồ ", đã bước vào vòng tứ kết, ngày mai sẽ diễn ra ở Đông Hải, cho nên cậu ấy muốn chúng ta đến cỗ vũ.

- Thật hay giả vậy?

Bùi Đông Lai có chút kinh ngạc nhìn về phía Trang Bích Phàm, hắn chưa từng nghe Trang Bích Phàm nói qua chuyện này.

- Chắc chắn 100%.

Trang Bích Phàm tiêu sái gật đầu.

- Thế thì phải đi a.

Thấy Trang Bích Phàm giả vờ, Bùi Đông Lai lại học theo cách của Trang Bích Phàm mà lên tiếng đáp lại một câu, trong lúc nhất thời lại nhớ đến Mộ Khuynh Nhan.

- Khi nào Mộ Khuynh Nhan mới ra ablum mới?

Trong đầu nhớ đến hình ảnh Mộ Khuynh Nhan. Nghĩ đến lúc trước Mộ Khuynh Nhan gọi điện đến nói tháng 11 này sẽ ra ablum mới, trong lòng Bùi Đông Lai có chút chờ mong.

Chờ mong kết quả của lần đầu tiên mình lợi dụng trí nhớ trong tương lai để làm càn.