Giang Ninh miếu Phu Tử được xây dựng vào đời Tống, bay giờ đã trở thành một biểu tượng cho nền giáo dục và văn hóa cho cả Giang Ninh, thậm chí được gọi là 1 trong 4 miếu lớn nhất của TQ.
Ban đêm, trước quảng trường miếu Phu Tử, có rất nhiều người, những quán rượu lấp lóe ánh đèn bên bờ sông Tần Hoài, bốn chữ to "Tần Hoài nhân gia" chiếu sáng cảnh đêm của sông Tần Hoài. Thuyền hoa đèn lầu bỏ neo ở bờ sông, theo từng đợt sóng chập chờn, quang cảnh bên hai bờ sông lấp loáng ngũ sắc, làm cho người ta không nhịn được liên tưởng tới một câu ca đời Minh "Tưởng thanh đăng ảnh liên thập lý, ca nữ hoa thuyền hí trục ba".
- Có rất nhiều đồ ăn vặt, thật là nhiều người nga!
Trong đám người, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi phảng phất như như một kỵ sỹ, cưỡi ở trên vai Bùi Đông Lai, 2 tay ôm lấy cổ Bùi Đông Lai, nhìn hoàn cảnh náo nhiệt xung quanh, sắc mặt hưng phấn mà nói.
Bởi vì sợ ảnh hưởng tới tâm trí chưa thành thục, đơn thuần của Đông Phương Uyển Nhi nên ở Ngưu Thủ Sơn Bùi Đông Lai đã hai lần đem Đông Phương Uyển Nhi đánh ngất xỉu. Bất quá cũng không cách nào đảm bảo Đông Phương Uyển Nhi có nhìn được cái gì hay không, có bị ảnh hưởng gì không.
Lúc này, nghe được lời nói vui vẻ của tiểu la lỵ thì Bùi Đông Lai âm thầm thở phào nhẹ nhõ. Mặc kệ tiểu la lỵ có biết chuyện xảy ra ở Ngưu Thủ Sơn hay không, ít nhất chuyện này đối với nàng không có tạo thành ảnh hưởng.
- Uyển Nhi, muốn ăn cái gì sao?
Bùi Đông Lai khẽ nghiêng đầu, hướng Đông Phương Uyển Nhi hỏi.
- Nhật Xuất Đông Lai, anh ngăn trở em, thật đáng giận…
Tiểu la lỵ không những không lĩnh tình, còn dùng tay đẩy đầu Bùi Đông Lai ra, sau đó nhìn đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu, đem ngón trở đặt ở khóe miệng, một bộ dáng mèo tham ăn nói:
- Bánh chẻo, mì hoành thánh, chân gà nướng, tiết canh vịt…thoạt nhìn tựa hồ rất ngon a.
"Khanh khách ~"
Nhìn bộ dạng không ngừng do dự của tiểu la lỵ, Quý Hông không nhịn được bật cười lên:
- Uyển Nhi, nếu muốn ăn thì có thể thưởng thức mỗi món một chút.
Có lẽ không nghĩ tới Quý Hồng từng đối đầu sinh tử cùng Liễu Nguyệt sẽ chủ động đáp lời, tiểu la lỵ rất kỳ quái nhìn Quý Hồng một cái:
- Đại ma nữ, cô rất đần nha. Dạ dày của ta đâu có lớn như vậy, có thể ăn nhiều như vậy sao?
Lúc nói chuyện, Uyển Nhi chỉ chỉ vào dạ dày của mình, khoa tay múa chân một chút.
" Ách"
Một lần nữa nghe được lời nói của tiểu la lỵ. Thấy động tác khoa chân múa tay của tiểu la lỵ, nụ cười trên mặt Quý Hồng hơi cứng đờ, sau đó nàng lại cười sáng lạn hơn.
Cho tới nay, bởi vì có nguyên nhân của mình mặc dù ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra vui vẻ giống như là một dâm phụ nhưng mà chỉ có nàng tự mình biết được trong quá khứ những năm trước, nàng sống trong âm mưu quỷ kế.
Có thể nói, trong sinh hoạt của nàng những năm qua chẳng bao giờ thể nghiệm qua loại giờ phút mà nàng buông lòng cảnh giác này, thậm chí… Không có nghĩ qua, thì ra đi ăn đồ ăn vặt cũng có thể làm cho lòng người vui vẻ đến vậy.
Không riêng hì Quý Hồng bị tiểu la lỵ chọc cười, Bùi Đông Lai cũng không nhịn cười được, thậm chí ngay cả Liễu Nguyệt luôn luôn lạnh lùng kia cũng khẽ nở ra một nụ cười.
Dường như, nàng đã bắt đầu cùng Quý Hồng học cách sống chung với nhau giải trừ những hiểu lầm.
Nhận thấy được khóe miệng Liễu Nguyệt lộ ra nụ cười yếu ớt, Đông Phương Lãnh Vũ đi ở bên cạnh Liễu Nguyệt không nhịn được mà sùng bái nhìn Bùi Đông Lai một cái. Ở hắn xem ra, trên đời này có thể làm cho Liễu Nguyệt cùng Quý Hồng vốn là oan gia mà sống chung giống như bây giờ như vậy chỉ sợ cũng chỉ có Bùi Đông Lai mới làm được.
Ánh mắt Đông Phương Lãnh Vũ nhìn về phía Bùi Đông Lai tràn đầy sùng bái, mà ánh mắt những nam nhân xung quanh kia nhìn về phía Bùi Đông Lai ngoại trừ hâm mộ ghen tỵ hận không thể thay thế cho hắn. Vô luận là Quý Hồng hay là Liễu Nguyệt thì 2 người cũng là đại mỹ nữ khó gặp, huống chi khí chất của 2 người hoàn toàn bất đồng, một người lãnh diễm cao quý, một người quyến rũ mê người.
Trái ôm phải ấp là giấc mộng của nam nhân, huống chi trên vai Bùi Đông Lai còn có một tiểu la lỵ hoạt bát khả ái?
Cùng nam nhân bất đồng, những nữ nhân xung quanh kia đều đem ánh mắt ném về hướng Bùi Đông Lai.
Sở dĩ như vậy, là bởi vì các nàng không dám nhìn Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt. Bởi vì càng nhìn thì các nàng càng tự ti, hơn nữa, các nàng thật sự rất tò mò rốt cuộc Bùi Đông Lai bằng vào cái gì mà để cho 2 vị tuyệt đại mỹ nữ nàyđi theo bên cạnh?
- Đoán chừng chúng ta đều đã đói bụng rồi, ăn mỳ hoành thánh cho no bụng trước đã, sau đó sẽ suy nghĩ ăn những thứ khác.
Bùi Đông Lai không có để ý đến những ánh mắt khác thường xung quanh, cũng không có giác ngộ bị vây xem, đề nghị.
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, tiểu la lỵ vốn đang do dự, khe khẽ thở dài:
- Được rồi, nể tình anh làm ngựa cho em cưỡi nãy giờ, tối nay anh nói gì em sẽ nghe nấy.
...
Sau đó, trong ánh mắt nhìn chăm chú của những người xung quanh, Bùi Đông Lai vai cõng tiểu la lỵ khả ái, trái mang theo Băng mỹ nhân Liễu Nguyệt, phải mang theo Hỏa mỹ nhân Quý Hồng, đi thẳng tới tiệm mỳ.
Mì hoành thánh, bánh chẻo, chân gà nướng, tiết canh vịt…
Tiểu la lỵ thật là một người gian xảo.
Nàng nhìn qua một lượt, tất cả đều nếm qua một lần.
Bởi vì tiểu la lỵ gian trá như vậy nên 3 người Liễu Nguyệt, Quý Hồng, Đông Phương Lãnh Vũ cũng nếm thử một lần các món ăn vặt.
Bùi Đông Lai cùng bọn họ bất đồng. Hắn đem tất cả đồ ăn vặt ăn sạch.
Ôm theo nguyên tắc không lãng phí, cơ hồ tất cả đồ ăn vặt còn lại, cuối cùng cũng bị hắn một mình tiêu diệt, kết quả bị tiểu la lỵ nhìn hắn như đang nhìn quái vật:
- Nhật Xuất Đông Lai, anh là quỷ chết đói đầu thai à?
Vô luận là tập đoàn Giang Hải hay là tập đoàn Thiên Tường đều có công ty con ở Giang Hải này, vì thế, 2 người Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt chẳng những thỉnh thoảng có tới Giang Ninh thị sát công việc, hơn nữa còn có nhà ở Giang Ninh.
Ở Đông Hải, chỗ ở của hai người phân biệt ở tại khu Tử Đàn, ở Giang Ninh, chỗ ở hai người đều ở khu biệt thự Chung Sơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Lúc gần mười một giờ, một chiếc Bentley, một chiếc Rolls-Royce Phantom trong sự hộ tống 4 bốn chiếc xe Benz, lái vào khu biệt thự Chung Sơn.
Một phút đồng hồ sau, chiếc Rolls-Royce Phantom dẫn đầu kia dừng lại, Quý Hồng hạ kính xe xuống, hướng về phía 3 người Bùi Đông Lai khoát tay áo, cuối cùng giống như ngày thường vứt cho Bùi Đông Lai một cái mị nhãn:
- Đông Lai đệ đệ, đêm dài khó ngủ, nếu không yên giấc được thì tỷ tỷ chuẩn bị rượu đỏ với cà phê, có thể sang đây đàm đạo cùng tỷ tỷ một phen?
"Ách"
Nhìn bộ dáng câu hồn kia của Quý Hồng, nghe thấy lời nói có phần khiêu khích trần trụi của Quý Hồng, Đông Phương Lãnh Vũ khẽ nhếch miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
Không riêng gì hắn, ngay cả Liễu Nguyệt cũng có chút kỳ quái nhìn Bùi Đông Lai một cái.
- Nhật Xuất Đông Lai, anh cùng đại ma nữ không chỉ có một chân, mà là hai chân.
Cuối cùng, hành động của Quý Hồng vẫn bị tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi tổng kết lại một câu.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt.
Hoặc có lẽ là bởi buổi tối chơi quá mệt nên sau khi trở lại biệt thự tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi ngay cả tắm rửa cũng không làm, lập tức đi tìm Chu công tâm sự trong mộng, mà Đông Phương Lãnh Vũ bởi vì cả ngày lo lắng cho Bùi Đông Lai nên cũng đã kiệt sức vì vậy hắn vội vã tắm rửa sạch sẽ, rồi đi ngủ.
- Đông Lai, cám ơn cậu.
Liễu Nguyệt ngồi ở trên ghế salon, sắc mặt phức tạp, mang theo vài phần xin lỗi, mấy phần cảm kích nhìn Bùi Đông Lai.
- Liễu tỷ, chuyện đã qua rồi không cần nhắc lại.
Bùi Đông Lai nhún vai cười cười, hắn biết Liễu Nguyệt đang bởi vì chuyện tình tới Giang Ninh tế bái Đông Phương Thần gặp phải ám sát mà cảm thấy tự trách.
- Ừh..
Liễu Nguyệt yên lặng gật gật đầu, sau đó nặn ra một nụ cười gượng ép:
- Thoạt nhìn Uyển Nhi rất thích cậu. Mỗi lần ở chung một chỗ cùng cậu, nó đều rất vui vẻ.
- Uyển Nhi rất khả ái, hoạt bát, trời sinh được người khác yêu thích. Bất luận kẻ nào ở chung một chỗ với nó thì đều cảm thấy rất vui vẻ.
Bùi Đông Lai cười cười.
Liễu Nguyệt lắc đầu, thở dài nói:
- Không phải, mặc dù bên ngoài Uyển Nhi có vẻ vô tư, hoạt bát khả ái, thật ra thì nó đã sớm quen rồi, rất nhiều chuyện nó cũng biết chẳng qua là chôn dưới đáy lòng, không muốn nói ra. Giống như trước, nó sẽ đem chuyện không vui chôn xuống dưới đáy lòng.
- Liễu tỷ, ta vẫn rất nghi ngờ, Uyển Nhi đúng là nữ nhi của đại ca Đông Phương Thần, cũng là nữ nhi của tỷ sao?
Nghe được lời nói của Liễu Nguyệt…, Bùi Đông lai cũng cảm thấy Đông Phương Uyển Nhi quả thật trưởng thành quá sớm, đồng thời trong lòng vừa động, hỏi ra nghi ngờ ở trong lòng đã lâu.
Theo hắn xem ra, Đông Phương Uyển Nhi nếu như là nữ nhi của Đông Phương Thần mà nói thì không nên gọi Liễu Nguyệt là mẹ, mà phải cùng Đông Phương Lãnh Vũ giống nhau gọi là tiểu cô.
Huống chi, nếu như Đông Phương Uyển Nhi là nữ nhi của Liễu Nguyệt mà nói…, như vậy thì phụ thân của Uyển Nhi là ai?
- Cũng không phải như vậy.
Trên ghế salon, Liễu Nguyệt trầm mặc vài giây đồng hồ, cười khổ một tiếng nói:
- Uyển Nhi là do ta đưa về từ cô nhi viện.
- Nguyên lai là như vậy.
Bùi Đông Lai bừng tỉnh đại ngộ.
Liễu Nguyệt điểu chỉnh tư thế ngồi một chút, tựa vào trên ghế salon, phảng phất như đang nhớ lại chuyện cũ, nhẹ giọng nói:
- Lúc trước khi đại ca của ta còn chưa chết, có rất nhiều người theo đuổi ta, khi đó, ta cảm thấy được bọn họ theo đuổi ta không phải là vì thân thể của ta thì cũng là nhìn vào thế lực của đại ca ta. Cho nên thủy chung không có đáp ứng bất cứ người nào, vẫn độc thân giúp đỡ đại ca ta nuôi lớn Tiểu Vũ.
- Sau đó, ta cảm thấy một mình Tiểu Vũ thực sự quá cô độc, nên đã đề nghị với đại ca ta nhận nuôi một cô bé.
Liễu Nguyệt nói tới đây, vẻ mặt hơi có vẻ bi thương:
- Sau này, đại ca của ta ngoài ý muốn rời khỏi thế giới này, ta tiếp nhận thế lực của hắn. Năng lực của ta có hạn, thao túng một thế lực khổng lồ như vậy thì thật sự có chút lực bất tòng tâm, cho nên vẫn không có suy nghĩ đến chuyện tình cảm, vẫn đối đãi với Uyển Nhi như con ruột của mình.
Bùi Đông Lai trầm mặc.
- Lúc trước ta nói Uyển Nhi rất nhiều chuyện nó cũng biết, bao gồm cả chuyện biết ta không phải mẹ ruột của nó.
Liễu Nguyệt cười khổ, thanh âm mang theo một tia thương xót.
Rất nhỏ
Nhưng mà lại tồn một cách chân thật.
- Liễu tỷ.
Bùi Đông Lai lên tiếng an ủi:
- Mặc dù tỷ không phải mẹ đẻ của Uyển Nhi, nhưng là ta tin tưởng, trong lòng của Uyển Nhi đã đem tỷ trở thành mẹ đẻ của nó rồi. Ta có thể nhìn ra, nó rất lệ thuộc vào tỷ, cũng rất thích Tiểu Vũ.
- Ừh.
Liễu Nguyệt khe khẽ thở dài.
- Liễu tỷ, không còn sớm, tỷ nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Thấy tâm tình Liễu Nguyệt không quá tốt, Bùi Đông Lai định kết thúc cuộc nói chuyện.
- Tốt.
Liễu Nguyệt cười gượng ép một tiếng,nói:
- Cậu cũng nghỉ sớm một chút đi.
Thanh âm vừa dứt, nàng liền đứng lên, hướng phía cầu thang đi tới.
Đưa mắt nhìn Liễu Nguyệt lên lầu, Bùi Đông Lai đốt một điếu thuốc lá, bắt đầu suy tư nên làm như thế nào thu thập loạn cục ở Nam Tô.
- Anh, anh muốn em phải kiên cường nhưng mà tính ỷ lại trên người của em quá nặng,trước kia em lệ thuộc vào anh, hiện tại em phát hiện mình sinh ra lệ thuộc vào nhi tử của Vũ Phu, em nên làm cái gì bây giờ?
Đi lên lầu hai, Liễu Nguyệt dừng bước chân lại, không nhịn được liếc mắt nhìn Bùi Đông lai một cái, trong lòng thầm tự hỏi.
Giờ khắc này.
Trên mặt của nàng không có vẻ xa cách ngàn dặm nữa, cũng không có khí thế của kẻ nắm trong tay quyền sinh sát, có chẳng qua là vẻ nhu nhược của nữ nhân.
Ngụy trang của nàng hoàn toàn rớt xuống.
…
…