Siêu Cấp Cường Giả

Chương 257: Nạp Lan Minh Châu sám hối! (7)




- Không có sao chứ?

Bên tai vang lên lời nói không còn lạnh lùng của Trần Anh, nhận thấy được sự quan tâm đôi mắt của Trần Anh. 2 mắt của Bùi Đông Lai đột nhiên mở to ra, cố gắng hé miệng muốn nói cái gì, nhưng một chữ cũng không nói được, kinh ngạc nhìn Trần Anh.

Từ ý nào đó mà nói, bởi vì mạng lưới quan hệ sau lưng, bởi vì có Qua tử ngọn núi lớn này, Bùi Đông Lai cũng không sợ bị cảnh sát hoặc là ngành đặc thù mang đi.

Nhưng mà.

Lúc Trần Anh xuất hiện, trong lòng hắn lại xuất hiện lo lắng. Hắn không biết nên đối mặt như thế nào với Trần Anh.

Theo hắn xem ra, lấy tính tình Trần Anh, nếu như hắn tham dự vào chuyện này mà nói thì nhất định nàng sẽ đứng ở phía đối lập hắn đi.

Bởi vì nguyên nhân là Tiêu Phi, bởi vì phần cảm kích với Trần Anh từng trợ giúp hắn, hắn không thể nào đem họng súng nhắm vào Trần Anh được.

Hôm nay, cảm nhận được phần quan tâm không chút chút nào che dấu kia của Trần Anh, trong longg hắn liền kinh ngạc.

Trần Anh muốn làm gì?

Không riêng gì Bùi Đông Lai cảm thấy kinh ngạc, trong xe, vẻ mặt đám người Liễu Nguyệt, Tiểu Lang cũng nghi ngờ.

Đối với các đại lão khác mà nói, bởi vì bọn họ nhận được mệnh lệnh của cấp trên nên bọn họ tính toán đem củ khoai lang nóng phỏng tay này ném cho Trần Anh.

Nguyên bản bọn họ cho rằng Trần Anh sẽ trực tiếp tiến hành tra hỏi đối với Bùi Đông Lai, hoặc là sẽ mang Bùi Đông Lai đi, hiện tại lại thấy Trần Anh chẳng những không có làm như vậy, hơn nữa… Vẻ mặt so sánh với quá khứ lại ôn hòa hơn một chút!

Các đại lão khác còn như thế, huống chi là Ngưu Chí Quân?

Đem Bùi Đông Lai giao cho Trần Anh, sau đó lợi dụng tính tình ghét ác như cừu của Trần Anh để đối phó với Bùi Đông Lai, tiếp theo sẽ dẫn dụ Bùi Vũ Phu xuất hiện, đây là một bước mấu quan trọng trong kế hoạch của Diệp Tranh Vanh!

Có thể nói, mọi chuyện lúc trước cũng là để chuẩn bị cho một bước quan trọng này.

Mà hiện giờ… Sau khi Trần Anh đứng trước mặt Bùi Đông Lai thì nàng không có hạ thủ đối với Bùi Đông Lai, ngược lại với lúc đối mặt với những người khác, nàng tỏ ra thái độ ôn hòa.

Loại tương phản hoàn toàn này, làm cho Ngưu Chí Quân khiếp sợ.

- Trần tỷ.

Trừ bỏ Lý tham mưu ra, mấy tên đại lão kia đều lộ ra một bộ dáng kinh ngạc, Bùi Đông Lai ngưng mắt nhìn Trần Anh rồi cười khổ nói.

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai…, nhìn nụ cười khổ kia của Bùi Đông Lai, cảm nhận được mùi máu tươi nồng đậm trên người Bùi Đông Lai, Trần Anh một trận hoảng hốt.

Trong hoảng hốt, nàng cảm thấy lúc này đứng ở trước mặt nàng không phải là Bùi Đông Lai, mà là nam nhân kiêu ngạo Long Nha của nước cộng hòa kia.

Sau đó, nàng lấy lại tinh thần, một lần nữa đánh giá Bùi Đông Lai, rõ ràng phát hiện đuộc chẳng biết tại sao trên người Bùi Đông Lai có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cái loại cảm giác này Tiêu Phi từng cho nàng.

Cũng chính là bởi vì phần cảm giác kia, mới vừa rồi, nàng mới bị ma xui quỷ khiến đem Bùi Đông Lai trở thành Tiêu Phi trong lòng nàng.

Nhận thấy được điểm này, trong lòng Trần Anh không khỏi rung động một trận, tiết tấu hô hấp của nàng bị loạn nhịp.

Nàng không có nói cái gì nữa, chẳng qua là kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.

Cứ lẳng lặng nhìn như vậy…

- Trần tỷ, tỷ làm sao vậy?

Nhận thấy được cảm xúc dao động của Trần Anh, chân mày Bùi Đông Lai khẽ nhướng lên, mang theo vài phần nghi ngờ hỏi.

- Không có… Không có chuyện gì.

Lời nói của Bùi Đông Lai kéo Trần Anh trở về thực tế, nàng âm thầm lắc đầu, đem những ý nghĩ lung tung kia ném ra khỏi đầu, nói:

- Chuyện tình lúc trước của cậu ta đã nghe nói, không phải là cậu sai, cậu là người bị hại.

"Ách?"


Nếu như nói lúc trước Bùi Đông Lai chẳng qua là hoài nghi thái độ thay đổi của Trần Anh, sẽ không tìm hắn gây phiền toái nhưng giờ phút này, nghe được Trần Anh nói những lời này, Bùi Đông Lai trực tiếp khẳng định điểm này!

"Bá!"

Cùng lúc đó trong xe, đám người Liễu Nguyệt, Tiểu Lang mở cửa sổ nghe được câu nói của Trần Anh liền sắc mặt liền trở nên kinh ngạc nhìn vào Trần Anh. Thái độ của Trần Anh đã nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người.

Nếu như không phải là Trần Anh đứng sờ sờ ở trước mắt thìì đám người Liễu Nguyệt, Tiểu Lang hẳn là hoài nghi mình có nằm mộng hay không.

- Đông Lai, ông nội của ta muốn gặp cậu.

Trần Anh thấy Bùi Đông Lai trợn mắt há hốc mồm mà đứng nguyên tại chỗ, không nhịn được thở dài.

Đối với nàng mà nói, sở dĩ nàng phá lệ, làm trái với nguyên tắc cùng tín ngưỡng của mình để trợ giúp Bùi Đông Lai, ngoài trừ Bùi Đông Lai đúng là đệ tử của Tiêu Phi ra, cũng bởi vì Bùi Đông Lai giống cái người kia, từng buông lời thề "Đứng thẳng lưng bước vào Tử Cấm thành", hơn nữa vì Bùi Đông Lai làm được hứa hẹn ban đầu đối với nàng —— trong quá khứ một đoạn thời gian trước, tội phạm tại 2 khu Hỗ Hàng ngày càng giảm xuống, mặc dù chưa nói tới thái bình thịnh thế nhưng là so với những địa phương khác mà nói thì trị an tốt hơn rất nhiều.

Cái này trực tiếp phá vỡ cái nhìn của Trần Anh.

Cũng làm cho tín ngưỡng trong nội tâm nàng xuất hiện một chút dao động, hơn nữa cuối cùng nàng làm ra quyết định làm trái với nguyên tác của nàng là lợi dụng quyền lực của Trần Quốc Đào ở quân khu Giang Ninh để cho Bùi Đông Lai gia nhập đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh, cấp cho Bùi Đông Lai một cái ô dù hàng khủng.

Đối với hết thảy chuyện này, Bùi Đông Lai cũng không biết.

Chẳng lẽ là Qua tử âm thầm ra tay sao?

Trong lòng Bùi Đông Lai tràn đầy nghi ngờ.

Nhưng mà.

Không đợi Bùi Đông Lai hỏi ra nghi vấn trong lòng, Trần Anh đã xoay người rời đi.

- Liễu tỷ, Quý Hồng sẽ rất nhanh tới Giang Ninh, tỷ mau sớm cùng tỷ ấy hội hợp.

Ngưng mắt nhìn thoáng qua bóng lưng đã đi xa của Trần Anh, Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút, không có lập tức đuổi theo sau, mà là xoay người phân phó với Liễu Nguyệt vài câu.

- Tốt.

Mặc dù cho đến ngày hôm nay, Liễu Nguyệt vẫn không hòa hợp cùng Quý Hồng, nhưng mà nàng cũng biết nàng phải cùng Quý Hồng phải hóa thù thành bạn, hơn nữa hiện nay thế cục phức tạp, nàng chỉ có thể lẳng lặng giải quyết khúc mắc.

Thấy Liễu Nguyệt đáp ứng, Bùi Đông Lai không chút do dự, bước nhanh đuổi theo Trần Anh.

Mắt thấy Trần Anh mang theo Bùi Đông Lai đi tới, tất cả mọi người đều người nhìn ta, ta nhìn người, dường như đang hỏi: Trần Anh vừa làm chuyện gì vậy?

Chuyện vừa rồi?

Bởi vì không có nghe được Bùi Đông Lai cùng Trần Anh nói chuyện với nhau, bọn họ không cách nào đoán được Trần Anh muốn làm gì, chính là thái độ mơ hồ thay đổi của Trần Anh khiến cho bọn họ cảm thấy dường như Trần Anh đến tìm Bùi Đông Lai để gây phiền toái.

- Lý thúc, nếu như không có chuyện gì khác mà nói…, tôi đem Đông Lai đi trước.

Rất nhanh, trong vẻ mặt kinh ngạc của đám người Ngưu Chí Quân, Trần Anh trầm ổn đi tới trước đám người Ngưu Chí Quân, khôi phục bộ dáng lạnh lùng.

"Ách..."

Nghe được lời của Trần Anh, tất cả mọi người liền trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Bọn họ trợn tròn cặp mắt, khẽ nhếch miệng, giống như là dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tình nhìn vào Trần Anh.

Lúc trước, bọn họ chẳng qua là hoài nghi Trần Anh sẽ không tìm phiền toái cho Bùi Đông Lai, hiện giờ lời nói của Trần Anh trực tiếp nói cho bọn hắn biết: Trần Anh không những sẽ không tìm phiền toái cho Bùi Đông Lai, hơn nữa cùng Bùi Đông Lai rất quen thuộc với nhau!

- Trần… Trần đội trưởng, cô?

Ngưu Chí Quân trực tiếp trợn tròn mắt, hắn kìm lòng không được mà mở miệng hỏi thăm Trần Anh, cảm giác kia tựa hồ như xác nhận chính mình mới vừa rồi có nghe nhầm hay không.

Không trả lời, Trần Anh không nhìn Ngưu Chí Quốc.

Mà dường như Bùi Đông Lai có điều suy nghĩ nhìn Ngưu Chí Quân một cái. Lúc trước, Ngưu Chí Quân núp ở trong ô tô cùng Dương Sách trò truyện, những người khác không có nghe được nhưng mà bởi vì thính lực hắn quá biến thái nên hắn đã mơ hồ nghe được một chút chuyện.

- Tiểu Ngưu, dựa vào hồi báo lúc trước của cậu, Bùi tiên sinh cũng không có tham dự sự kiện bắn nhau lần này, đúng không?

Lý tham mưu không có trả lời Trần Anh, mà là trước tiên hướng Ngưu Chí Quân xác định điểm này.

"Ực."

Ngưu Chí Quân nuốt nước bọt, cố gắng mà làm cho mình trấn định một chút, nhưng mà vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không thể làm được điểm này, cuối cùng đành phải gật gật đầu.

- Chư vị, các vị có dị nghị gì sao?

Thấy Ngưu Chí Quân gật đầu, Lý tham mưu đem ánh mắt ném về hướng mấy vị đại lão khác:

- Nếu như không có dị nghị gì…, Bùi tiên sinh cùng Tiểu Anh sẽ rời đi trước.

Lắc đầu.

Những đại lão khác, cơ hồ cùng lắc đầu cùng một lúc.

Dựa theo ý nghĩ của bọn hắn, sau khi bọn hắn đem đám người Bùi Đông lai giao cho Trần Anh thì mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp. Hiện giờ, mặc dù thái độ củaTrần Anh đối với Bùi Đông Lai thoạt nhìn rất không bình thường, nhưng là… Trần Anh muốn dẫn Bùi Đông Lai đi, bọn họ tự nhiên là không có bất kỳ ý kiến nào.

- Tiểu Anh, vậy cháu về quân khu trước, thúc đi tỉnh ủy tham gia một hội nghi.

Thấy mấy vị đại lão khác lắc đầu, Lý tham mưu hướng về phía Trần Anh cười cười nói.

- Dạ.

Trần Anh do dự một chút, nói:

- Bằng hữu của Đông Lai cũng là người bị hại, mà lúc trước bọn họ đã khai bảo chuyện đã xảy ra, bọn họ cũng có thể rời đi chứ?

"Bá!"


Một lần nữa nghe được lời nói của Trần Anh…, không riêng gì đám người Ngưu Chí Quân, ngay cả Lý tham mưu mơ hồ biết một chút tin tức cũng là cả kinh không nhẹ.

Theo bọn hắn xem ra, Trần Anh hôm nay giống như là một người hoàn toàn khác, cảm giác kia giống như là một tên háo sắc bỗng dưng biến thành Liễu Hạ Huệ, một người ra vẻ đạo mạo quân tử biến thành một tên bỉ ổi vậy.

- Có thể.

Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, ánh mắt Lý tham mưu phức tạp nhìn Bùi Đông Lai một cái, chẳng lẽ Tiểu Anh thích tiểu tử này?

Lý trí nói cho Lý tham mưu, người trọng tình trọng nghĩa như Trần Anh không thể trong thời gian ngắn ngủi như thế mà yêu người khác!

Sau khi phủ định điểm này, hắn lại tràn ngập tò mò, tò mò không biết rốt cuộc Bùi Đông Lai dựa vào cái gì để cho Trần Anh từ khi rời bỏ Long Nha, lần đầu tiên làm ra thay đổi, hơn nữa còn là thay đổi nghiêng trời lệch đất!

Ngay cả Lý tham mưu biết một chút tin tức còn nghi ngờ, huống chi mấy người Ngưu Chí Quân?

Chẳng qua là… Nghi ngờ thì nghi ngờ, đối mặt với vẻ mặt lạnh như băng như sương của Trần Anh, không người nào dám hỏi, mà là tùy ý Trần Anh và Bùi Đông Lai ngồi một chiếc xe việt dã có treo giấy phép của quân khu Giang Ninh rời đi.

- Chư vị, chúng ta đi thôi.

Lý tham mưu thấy Bùi Đông Lai cùng Trần Anh rời đi thì mở miệng đề nghị.

Mợ nó chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bên tai vang lên lời nói của Lý tham mưu…, Ngưu Chí Quân rất muốn vả cho mình một cái, làm cho mình thanh tĩnh ra một chút.

Sau đó… Không đợi Ngưu Chí Quân suy nghĩ nên làm như thế nào, Lý tham mưu cùng mấy vị đại lão khác mang theo nghi ngờ tách ra rồi lên xe riêng của mình rời đi.

Ngưu Chí Quân thấy thế, chợt tỉnh ngộ hiểu ra, đồng thời chỉ cảm thấy cả người mình như bị tưới một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh run. Vốn là dựa theo kế hoạch của Diệp Tranh Vanh, dựa vào Trần Anh, Trần gia để đối phó với Bùi Đông Lai, kéo ra Bùi Vũ Phu, hôm nay Trần Anh cùng Bùi Đông Lai về chung một phe, kế hoạch của Diệp Tranh Vanh tự nhiên sụp đổ!

Kế hoạch đổ vỡ cùng nghĩa với việc Bùi Đông Lai thoát khỏi nguy hiểm.

Vậy thì, tất cả những người tham dự vào cái kế hoạch này, đều phải chịu lửa giận của phụ tử Bùi gia!

…..

....

…..