Siêu Cấp Cường Giả

Chương 248: Gió tanh mưa máu (6)




- Ngươi đứng ở chỗ này, ta đi hỗ trợ đối phó với những tên ở trong phòng kia.

Trên đỉnh núi, Luke Fu lạnh lùng hạ mệnh lệnh với tên bắn tỉa thứ 2 ở bên cạnh.

Nói xong, Luke Fu liền xoay người bỏ đi.

Bên tai vang lên lời nói của Luke Fu, nhìn thân ảnh Luke Fu biến mất, tay súng bắn tỉa số 2 rất rõ, Luke Fu đúng là muốn giết Bùi Đông Lai. Hành động của Bùi Đông Lai rõ ràng là đã chọc giận đến Luke Fu.

Mặc dù Luke Fu chỉ xếp thứ 10 trong những lính đánh thuê có tiếng trên thế giới, nhưng mà hắn có lòng kiêu ngạo của hắn.

Ngoài ra, tay súng bắn tỉa thứ 2 cũng hiểu được, Luke Fu làm ra hành động bất đắc dĩ như vậy cũng chính là do khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt quá gần.

Bởi vì khoảng cách quá gần cho nên Bùi Đông Lai hoàn toàn có thể tiêu diệt đám lính đánh thuê Seberia đang tiến hành bao vây Liễu Nguyệt.

Trong núi, chỉ trong chốc lát Bùi Đông Lai đã thay đổi trang phục với tên lính đánh thuê kia, cả người của hắn hoàn toàn dung nhập với núi rừng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Sau khi đổi y phục, Bùi Đông Lai không lựa chọn ẩn núp giống như trước,lúc này lưng hắn đang mang theo ba lô và một khẩu súng máy bán tự động. Cả người giống như là u linh, vô thanh vô tức tiến đến một tên ở gần đó.

Dựa vào phán đoán của Bùi Đông Lai, thì 3 tên lính đánh thuê còn lại sau khi nghe được tiếng súng nhất định là sẽ đến bên này trợ giúp, hơn nữa bọn chúng sẽ vô cùng cảnh giác.

Cho nên, nếu hắn làm ra hành động ẩn núp rồi âm thầm động thủ thì như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Mà lúc này, dưới chân núi đám người Liễu Nguyệt đã bị bao vây.

Trong thời gian ngắn nhất định hắn phải giết chết 3 tên lính đánh thuê còn lại, sau đó xuống núi đánh lénh những tên kia, cố gắng để Liễu Nguyệt an toàn.

Đúng như suy nghĩ của Bùi Đông Lai, thông qua vô tuyến thì 3 tên lính đánh thuê còn lại đã biết được đồng bạn của mình bị Bùi Đông Lai giết, cho nên bọn chúng mang súng hướng về phía này mà tới.

3 người bọn chúng hợp lại thành một tam giác đều, cách nhau 30m.

Bọn chúng nhanh như mèo, thân thể áp sát vào đất, lúc bò phát ra những tiếng " Soạt… Soạt.."

" Pằng.."

Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng súng.

"Pằng..Pằng..Pằng.."

Dường như cùng một lúc 3 người liền ngổi xổm dậy, cả người nhìn về phía phát ra tiếng súng.

Sau đó, 3 người đồng loạt nằm úp xuống đất, núp trong bụi cỏ, cả người ngừng hô hấp, vểnh tai lắng nghe động tĩnh phía trước.

Ánh mặt trời xuyên qua những cành tùng chiếu xuống mặt đất, vẻ yên tĩnh trong rừng làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Không biết qua bao lâu, một tên lính đánh thuê từ từ đứng dậy, làm ra một động tác thủ thế sau đó cả người giống như linh miêu phóng về hướng nổ súng, mà 2 tên lính đánh thuê còn lại thì tập trung cao độ.

Có thể đoán được, nếu tên đồng bạn hắn ở phía trước gặp điều không may hoặc xuất hiện động tĩnh thì bọn hắn sẽ bóp cò.

Cách đám lính đánh thuê kia 10m, thân mang một thân y phục màu xanh, Bùi Đông Lai thông qua những kẽ hỡ của bụi cỏ nhìn về phía 2 tên lính đánh thuê kia.

Sau đó hắn đặt khẩu súng máy bán tự động lên vai, từ bắp chân rút ra thanh quân đao M9, cả người phảng phất giống như u linh, lặng lẽ không một hơi thở tiến đến.

10m, 8m, 5m.

Khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và tên lính đánh thuê kia càng ngày càng gần.

Sau đó, khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và tên lính đánh thuê kia còn khoảng 1m thì sát ý trên người Bùi Đông Lai hiện ra làm cho tên lính đánh thuê kia cả kinh, hắn cố gắng xoay người, hướng nòng súng về Bùi Đông Lai.

" Vù"

Không đợi tên kia lính đánh thuê xoay người, tay trái Bùi Đông Lai vươn ra che miệng hắn sau đó ta phải vung thanh M9 lên.

" Bụp"

Thanh M9 hóa thành một đạo bạch quang, đâm thẳng vào cổ họng của hắn.

" Phốc"

Máu tươi bắn ra.

Tên lính đánh thuê kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bùi Đông Lai một đao cắt đứt cổ họng, trong nháy mắt liền mất mạng.

Bùi Đông Lai cũng không có để ý đến vết máu tươi trên người, mà là nhẹ nhàng để thi thể của tên lính đánh thuê kia xuống đất.

Làm xong hết mọi chuyện thì hắn nhìn về phía trước.

Cách Bùi Đông Lai khoảng 30m, tên lính đánh thuê này không có thấy được cảnh đồng bạn mình bị giết chết, cả người hắn vẫn nhắm bắn về phía trước.

Bùi Đông Lai thấy thế thì đem ánh mắt nhìn về phía trước, hắn thấy rõ tên lính đánh thuê kia giống như là một con linh miêu, ẩn núp trong đó.

Sau khi thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai không có giơ súng bắn mà lợi dụng bụi cỏ để che chắn cơ thể của mình, lặng lẽ không phát ra một hơi thở, hướng về tên lính đánh thuê cách mình 30m.

Sở dĩ Bùi Đông Lai phải làm như vậy là hắn phải đảm bảo rằng bản thân mình thuận lợi giết chết 2 gã lính đánh thuê còn lại.

Chỉ có làm như vậy, Bùi Đông Lai mới có thể yên lòng xuống chân núi để trợ giúp Liễu Nguyệt.

Mà bởi vì khoảng cách giữa 2 tên lính này khá xa nên Bùi Đông Lai không cách nào dùng súng để giết một người sau đó đổi nòng súng giết một người khác.

" Soạt.. Soạt"

Gió nhẹ thổi qua, phát ra những tiếng động rất nhỏ.

Dưới ánh sáng yếu ớt, bỏi vì không để cho tên lính đánh thuê kia nhìn thấy mình nên Bùi Đông Lai đã lách ra xa một chút.

Không biết qua bao lâu, lúc Bùi Đông Lai còn cách tên lính đánh thuê kia khoảng 25m thì nghe tên lính đánh thuê kia nói chuyện vô tuyến:

- Mẹ kiếp, đúng con thỏ.

" Phù.."


Nghe được đồng bạn mình nói như thế thì tên lính đánh thuê ở phía sau nhẹ nhỏm thở phào, hắn để súng xuống lấy lại bình tĩnh rồi cả người từ từ ngổi thẳng lên.

" Vù"

Trong giây lát, tên lính đánh thuê kia liền cảm giác được có một cỗ nguy hiểm bao phủ bên người hắn làm cho đôi mắt hắn co rụt lại.

" Phốc"

Sau đó, không đợi hắn né tránh thì thanh M9 đã hóa thành một đạo bạch quang, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng của hắn, trong nháy mắt máu tươi từ cổ họng hắn trào ra ngoài.

Từ bản năng tên lính đánh thuê kia dùng 2 tay che lại vết thương, đồng thời cả người cố gắng quay đầu lại, cố gắng trước khi chết nhìn thấy Bùi Đông Lai một cái.

" Bịch"

Một đao mất mạng!

1s sau, thân thể của hắn ngã xuống bụi cỏ, phát ra một tiếng động.

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai sớm đã giơ súng nhắm ngay tên lính đánh thuê ở phía trước, không do dự một chút nào mà liền bóp cò.

" Pằng"

Đạn bay ra khỏi nòng súng, trực tiếp bay thẳng về tên lính đánh thuê còn lại.

Bên ngoài 60m, bởi vì nghe được trong vô tuyến truyền ra một âm thanh ngã xuống đất cho nên tên lính đánh thuê đi dò đường hơi khựng lại.

Chỉ một chút.

Rất ngắn.

Nhưng mà.

Bùi Đông Lai lại thấy.

" Phốc"

Trong nháy mắt, đạn trực tiếp xuyên thẳng vào mi tâm của hắn.

Một súng nổ đầu!

Sau khi giải quyết xong 3 tên lính đánh thuê, Bùi Đông Lai không có dừng lại mà là giơ súng lên, hướng về phía Liễu Nguyệt chạy đến.

"Pằng Pằng Pằng Pằng"

Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai đến gần, thì hắn đã nghe thấy những tiếng súng vang lên từ phương hướng của Liễu Nguyệt.

Dưới ánh mặt trời, những tên lính đánh thuê Seberia không ngừng bắn vào trong, mà bên trong phòng, đám người Liễu Nguyệt núp một bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại bắn ra.

"Loảng xoảng loảng xoảng!"

Miếng kính của phòng đã bị bắn nát, rớt xuống trên mặt đất phát những những tiếng vang thanh thúy, đồng thời trên vách tường cũng xuất hiện một đống lỗ đạn.

" Phốc"

Bên cửa sổ, một tên thành viên Huyết Sát vừa mới lộ đầu ra thì liền bị viên đạn bắn vào, cả người liền đổ gập xuống đất.

Thấy một màn như vậy, Liễu Nguyệt đang ôm Đông Phương Uyển Nhi liền cau mày, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, 2 nắm đấm nắm chặt lại, cảm giác kia hận mình không thể bước lên cầm súng chiến đấu.

Nhưng mà.

Cuối cùng lý trí của nàng chiến thắng, nàng vẫn ngồi yên đó.

" Phốc"

Lại một tên thành viên Huyết Sã nữa banh chè.

Cùng lúc đó, khoảng cách giữa đám lính đánh thuê và căn phòng cũng được rút ngắn lại.

Dựa vào kế hoạch thì chỉ cần bọn chúng đến gần thì cuộc chiến sẽ có thể kết thúc, đến lúc đó, bọn chúng sẽ ném vào bên trong lựu đạn cay rồi tiến vào tiêu diệt đám thành viên Huyết Sát.

Dần dần, tiếng súng trở nên ngừng lại, khoảng cách giữa đám lính đánh thuê với căn phòng là khoảng 100m.

Dưới ánh mặt trời, mấy tên lính đánh thuê dùng tay ra hiệu, tiến hành phương án tấn công cuối cùng.

Trong phòng, Liễu Nguyệt nhìn những thành viên Huyết Sát chết đi mà lòng đau như cắt.

- Lão bản, nếu không chúng ta xông ra liều mạng với bọn hắn!

Bỗng nhiên, một gã thành viên Huyết Sát nói.

- Không được, lấy thực lực của bọn chúng, khi chúng ta xông ra thì chỉ có một con đường chết.

Không đợi Liễu Nguyệt mở miệng, Tiểu Lang đã bác bỏ ý kiến này.

- Nhưng… nhưng mà chúng ta ở trong này cũng chết

Tên thành viên Huyết Sát kia cắn răng, vẻ mặt ủy khuất nói.

- Chuyện tới bây giờ, chúng ta chỉ mong Bùi tiên sinh có thể tạo ra kỳ tích.

Tiểu Lang khe khẽ thở dài.

Nghe được Tiểu Lang nói như vậy, cảm đám liền trầm mặc.

Bọn họ không nhịn được, đem ánh mắt nhìn về hướng Liễu Nguyệt.

Trong góc tường, Liễu Nguyệt cúi đầu nhìn Đông Phương Uyển Nhi đang ở trong ngực, run run tay vuốt nhẹ đầu nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ tự trách.

Thật xin lỗi.

Trong lòng, nàng thầm nói câu này.

" Pằng"

Đúng lúc này.

Một tiếng súng vang lên.

Một viên đạn bay chính xác vào một tên lính đánh thuê.

" Phốc"

Một súng nổ đầu, huyết hoa nở rộ.

" Rầm"

Tên lính đánh thuê ngã xuống, những người khác thấy vậy thì liền kinh sợ, vội vàng nằm úp xuống đất.

Trong núi, Bùi Đông Lai ngạo nghễ đứng, vẻ mặt trấn định mà lạnh lùng.

Một người, một súng.

Một mình hắn đấu với cả Dong Binh Seberia.