Siêu Cấp Cường Giả

Chương 246: Gió tanh mưa máu (4)




" Pằng"

Ánh rạng đông, viên đạn từ trong khẩu súng bắn tỉa của Luke Fu bắn về phía Bùi Đông Lai.

Tuy rằng Bùi Đông Lai đã né được nhưng trên vai của hắn vẫn bị thương, hắn cố gắng nhịn đau, đứng lên, làm cho người khác không thể nào nhìn rõ thấy bóng dáng của hắn.

Cùng lúc đó, một hình ảnh giống như thủy triều bắt đầu tiến về trong đầu của hắn, trong trí nhớ hắn thấy được cảnh giáo quan của Tiêu Phi từng huấn luyện Tiêu Phi nên tránh viên đạn như thế nào, hình ảnh Tiêu Phi chạy như điên trong làn mưa bom bão đạn.

Vào thời khắc sinh tử này, rốt cuộc Bùi Đông Lai lại dung nhập linh hồn với Tiêu Phi.

Hơn nữa đây chính là điều mà Bùi Đông Lai mong muốn từ lâu.

Đã trải qua mấy lần dung hợp cho nên lúc này Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ cảm thấy bản thân giống như một con cuồng sư đã thức giấc, hình ảnh tàn khốc của Tiêu Phi lúc huấn luyện không ngừng xuất hiện trong đầu của hắn.

Đột nhiên, cả khu rừng bỗng trở nên yên tĩnh, vô luận là những tên dong binh Seberia hay là thành viên của Phong Diệp đều ngừng súng.

Bọn hắn không nhịn được mà đem ánh mắt nhìn về phía Luke Fu.

- Đoàn… Đoàn trưởng.

Trên đỉnh núi, tay súng bắn tỉa số 2 của dong binh Seberia nhìn về phía Bùi Đông Lai di chuyển, lại nhìn về phía Luke Fu, cảm giác kia giống như đang hỏi: " Đội trưởng, tại sao ngài lại thất thủ rồi?"

Giờ phút này, trên mặt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Bởi vì hắn biết rõ, Luke Fu chẳng những là đoàn trưởng hơn nữa hắn còn là tay súng bắn tỉa số 1 của Dong Binh Seberia, ngoài ra hắn còn là 1 trong 10 người bắn tỉa hay nhất của Dong Binh trên thế giới.

Ở hắn xem ra, mỗi khi Luke Fu phát súng thì chắc chắn mục tiêu của hắn sẽ chết.

Mà hiện giờ, mục tiêu không những không chết hơn nữa lại toát ra vẻ điên cuồng.

So sánh với tay súng bắn tỉa số 2 thì bản thân Luke Fu lại càng khiếp sợ hơn.

Tuy rằng hắn không phải người xuất sắc nhất thế giới nhưng mà hắn xưng với 2 chữ " Vĩ đại"

Trong 10 năm, chưa từng có một tên nào thoát khỏi được sự ám sát của hắn.

Một người cũng không có.

- Đến đây, bọn hèn nhát, con mẹ nó dám bắn lão tử a.

Lúc này, Bùi Đông Lai dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi để né tránh những tay súng bắn tía, thân ảnh hóa thành những đạo ảo ảnh, rống giận to.

Hắn biết rõ, khoảng cách đám địch nhân giữa mình và Liễu Nguyệt quá xa, nếu không dùng súng nhắm thì căn bản sẽ không tạo ra được uy hiếp.

Chỉ có đám người tập kích trên đính nủi là đang lo ngại nhất.

Hắn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của tay súng bắn tỉa đồng thời để đám người Liễu Nguyệt tranh thủ thời gian.

"Ách?"

Mắt thấy Bùi Đông Lai chẳng những bị đối thủ ám sát hơn nữa lại hiện ra vẻ cuồng ngạo thì đám Dong Binh Seberia hiện lên vẻ nghi ngờ.

Giờ phút này bọn hắn chỉ có một ý niệm " Đội trưởng đang làm gì đó?"

Làm gì?

Lúc này, sắc mặt Luke Fu trở nên vô cùng âm trầm.

Hắn bị chọc giận!

Hoàn toàn giận dữ!

" FUCK"

Trên đỉnh núi, Luke Fu rống to một tiếng, cúi người xuống, nhìn vào nòng nhắm trong khẩu súng nhắm, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Bùi Đông Lai. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cuối cùng hắn cũng thấy được thân ảnh Bùi Đông Lai.

- Bọn hèn nhát, nổ súng đi, cm chúng mày nổ súng đi.

Dường như đã phát hiện được có tay súng bắn tỉa đang nhắm mình cho nên Bùi Đông Lai đem tốc độ phát huy tới cực hạn, đồng thời hắn dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi để nhớ lại các kỹ xảo để tránh né viên đạn, cả người hắn giống như quỷ mị, lúc cao lúc thấp, lúc đông lúc tây, căn bản không để cho Luke Fu tập trung được.

Trên đỉnh núi, Luke Fu vô cùng phẫn nộ, có thể thấy 2 tay của hắn run run, nhưng mà hắn cũng không để mất đi lý trí, một lát sau cả người hắn trở nên bình tĩnh trở lại.

Phẫn nộ, bình tĩnh cùng tồn tại!

Một lần nữa Luke Fu tập trung đánh giá địch nhân.

Thông qua ống nhắm hắn lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai, tay phải đặt lên lại cò súng.

Lần này, Luke Fu không có nhắm vào đầu Bùi Đông Lai, mà hắn nhắm vào chân Bùi Đông Lai.

Hắn muốn bắn trúng chân của Bùi Đông Lai, khiến Bùi Đông Lai mất đi khả năng hành động, sau đó đợi đến lúc chiến đấu kết thúc hắn sẽ đứng trước mặt Bùi Đông Lai nói cho Bùi Đông Lai biết đây chính là kết quả khiêu khích hắn.

Sau đó.

Hắn sẽ dùng chủy thủ cắt đầu Bùi Đông Lai, treo đầu Bùi Đông Lai lên đỉnh núi, chỉ có làm như vậy hắn mới có thể tiết mối hận trong lòng.

Cuối cùng.

Luke Fu cũng đã bắn.

" Pằng"

Viên đạn bay ra khỏi nòng súng.

Ánh mắt Luke Fu nhìn chằm chằm vào ống nhắm.

Đáng tiếc, hắn thất vọng rồi.

" Bụp"

Bùi Đông Lai đã né tránh được, viên đạn găm thẳng xuống đất.

Lại bắn hụt sao?

Mắt thấy Bùi Đông Lai né được viên đạn kia thì mấy tên lính thuê đều mở to 2 mắt nhìn.

- Đội… Đội trưởng, nếu không ta cùng ngài đồng loạt ra tay?

Vẻ mặt của tay súng bắn tỉa số 2 cũng kỳ lạ đồng thời hắn hướng Luke Fu đưa ra ý kiến, hắn sẽ nổ súng để uy hiếp mục tiêu, sau đó Luke Fu sẽ phong tỏa con đường thì chắc chắn mục tiêu sẽ chết.

- Ngươi phụ trách phá hủy ô tô của bọn hắn.

Luke Fu lạnh lùng cự tuyệt đề nghị, đồng thời hắn rút ra thiết bị truyền tin, trầm thấp quát:

- Chết tiệt, các ngươi đang làm gì đó? Giết chết đám Phong DIệp ngu ngốc đó đi, sau đó xử lý đám bảo tiêu rồi bắt sống con đàn bà kia lại cho ta.

Nghe được mệnh lệnh của Luke Fu, tất cả mọi người đều không bắn nữa, bọn chúng lấy lại tinh thần sau đó một lần nữa bước vào cuộc chiến.

Bọn chúng cũng biết nhiệm vụ lần này chính là xử lý một người tên là Bùi Đông Lai, bắt sống một nữ nhân tên là Liễu Nguyệt.

" Pằng… Pằng…. Pằng…"

Trong lúc nhất thời, tiếng súng nổ lên 4 phương.

- Nhanh lên.

Bên tai vang lên tiếng súng, Bùi Đông Lai biết được đối hương quyết tâm giữ chân mình chỗ này. Cho nên hắn quyết đoán xông ra, chạy về chỗ đoàn ô tô của Liễu Nguyệt.

" Pằng"

Tiếng súng lại vang lên.

Người ra tay chính là tên bắn tỉa số 2.

" Bùm"

Ngay sau đó là một tiếng nổ mạnh.

Một chiếc xe Benz đột nhiên nổ mạnh, ánh lửa phóng lên cao, mảnh nhỏ rơi xuống đất phát ra những tiếng " Leng keng"

- Không nên lên xe, chạy về hướng khác.

Thấy một màn như vậy Bùi Đông Lai liền hô to.

" Bùm"

Lại một chiếc Benz nổ tung.

" Pằng"

Cùng lúc đó, một viên đạn lướt qua bên cạnh Bùi Đông Lai.

Cả người đau đớn nhưng Bùi Đông Lai cũng không dừng lại.

Hắn biết rõ, đối phương đang tập kích mình, nếu hắn dừng bước chỉ có một kết cục " CHẾT"

Nhưng mà…

Hắn vẫn dùng những tư thế quái dị để tránh né các viên đạn, đồng thời ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, thông qua ống nhắm thì Luke Fu thấy được một loạt động tác của Bùi Đông Lai.

Đồng thời, hắn cũng thấy được trong mắt Bùi Đông Lai có ẩn chứa sát ý.

- Chết đi.

Luke Fu lại bóp cò, giọng nói khàn khàn.

" Pằng"

Cũng giống như lúc trước, một súng này của Luke Fu vẫn không có bắn trúng Bùi Đông Lai.

Bắn liên tục 4 phát mà miss hết, Luke Fu cảm thấy trong lòng xuất hiện một vết rách.

" Ta không có khả năng bắn trúng hắn. "

Một giọng nói vang lên trong lòng của hắn.

Sau đó.

Luke Fu thở sâu, hắn muốn dùng phương thức này để làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, mà phía dưới Bùi Đông Lai bỗng nhiên dừng lại.

Đúng vậy.

Hắn ngừng lại!

Bởi vì thông qua thị lực biến thái của mình thì Bùi Đông Lai thấy được Luke Fu cũng không nhắm bắn mình nữa.

- Tao mặc kệ mày là ai, hôm nay nhất định mày phải chết.

Ánh rạng đông buông xuống.

Bùi Đông Lai lại một lần nữa mở miệng.

Tuyên chiến!