Siêu Cấp Cường Giả

Chương 236: Là địch hay bạn?




- Trần tỷ…

Bùi Đông Lai muốn nói cái gì đó.

- Không nên gọi ta là Trần tỷ. Ta nhận không nổi.

Dường như Trần Anh đã phát hỏa, vẻ mặt tức giận nhìn Bùi Đông Lai, nghiến răng nghiến lợi, nói:

- Bùi Đông Lai, cậu từng nói với ta rằng cậu có vài lần duyên phận với Tiêu Phi nên cậu cũng được xem là nửa đồ đệ của Tiêu Phi.

- Vâng.

Bùi Đông Lai gật đầu.

- Nếu đã như vậy thì ta hỏi cậu, trong thời gian cậu đi theo Tiêu Phi thì Tiêu Phi có nói cho cậu vào hắc đạo, làm đại ca của hắc đạo không?

Trần Anh càng nói càng tức giận.

Theo bản năng Bùi Đông Lai đáp:

- Có.

" Vù"


Bên tai vang lên từ " Có" Trần Anh tức giận đến cả người run lên, không nói hai lời vội vung tay ra, tát một phát vào mặt Bùi Đông Lai.

" Vù"

Đối mắt với một tát của Trần Anh, Bùi Đông Lai vẫn không có né tránh.

- Vì sau cậu không né?

Bàn tay của Trần Anh cách mặt của Bùi Đông Lai khoảng 1cm thì liền dừng lại.

Lúc trước, khi hắn muốn làm chuyện kia cho Tiêu Phi thì cần phai dấn thân vào hắc đạo, cho nên khi Trần Anh hỏi câu ấy thì theo bản năng hắn nói " Có". Lúc này, khi đã lấy lại được tinh thần thì hắn cũng cười khổ không thôi.

Ở hắn xem ra, cho dù hắn có nói thật thì Trần Anh cũng không tin.

Hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ đành cười khổ:

- Bởi vì, tỷ là tỷ tỷ của ta.

Tỷ của ta.

Nghe được Bùi Đông Lai gọi mình là tỷ, nghĩ đến lúc nãy mình động thủ mà Bùi Đông Lai không né thì vẻ tức giận trên khuôn măt của Trần Anh đã biến mất quá nửa, nàng thu tay về, giận dữ nói:

- Đông Lai, nếu cậu đã coi ta là tỷ thì như vậy tỷ đây cũng có mấy lời muốn cho cậu biết.

Bùi Đông Lai gật đầu, ý bảo Trần Anh nói.

- Tỷ không biết Tiêu Phi có nói cho cậu biết Long Nha là một tổ chức như thế nào không?

- Long Nha là một tổ chức thần bí của TQ, mỗi thành viên trong đó đều là tinh anh trong tinh anh. Thành viên trong Long Nha cũng giống như quân nhân đều lấy nhiệm vụ bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân làm nhiệm vụ của mình, nhưng mà có chỗ khác biệt là trong Long Nha mọi thành viên đều chấp hành những nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao hơn.

Nói những lời này, thân là một thành viên trong Long Nha, vẻ mặt của Trần Anh lộ ra vài phần tự hào.

Bùi Đông Lai thấy thế thì biết rõ, có thể gia nhập Long Nha thì đó quả thật là một sự quang vinh.

- Từ khi thành lập cho đến nay, TQ xuất hiện không quá 3 Long Nha, cái gọi là Long Nha chính là người xuất sắc nhất trong tổ chức, hơn nữa làm ra những cống hiến lớn nhất cho quốc gia.

Trần Anh nói tới đây, nhịn không được thở dài:

- Mà cậu thân là đồ đệ của Tiêu Phi, tỷ không mong cậu giống anh ấy trở thành Long Nha, niềm kiêu ngạo của nhân dân TQ nhưng tỷ hy vọng cậu dùng những bản lĩnh mà anh ấy dạy cho cậu để đi vào con đường chính đạo. Cậu có hiểu được ý của tỷ không?

- Hiểu được.

Bùi Đông Lai gật đầu.

- Cậu đã hiểu được, như vậy tỷ đây cũng không cùng cậu nhiều lời nữa.

Trần Anh nghiêm mặt nói:

- Bây giờ ta cho cậu 2 con đường, nếu cậu thật sự xem ta là tỷ thì như vậy cậu hãy quay đầu lại. Tuy rằng ta không biết tại sao trong thời gian ngắn này cậu có thể làm được những việc nhưng vậy nhưng mà lúc này cậu quay đầu cũng chưa phải là muộn. Còn về phần sau khi quay đầu lại cậu sẽ có con đường khác, ta nghe nói cậu được Cổ lão thu làm đệ tử, lấy bổn sự cùng với nhân mạch của Cổ lão thì chỉ cần cậu hảo hảo theo ông ấy, ngày sau thành tựu của cậu sẽ không nhỏ. Mặt khác nếu cậu không có hứng thú đối với thương giới thì chỉ cần cậu mở miệng, bằng bãn lĩnh của cậu nếu gia nhập vào một chi bộ đội nào cũng không phải là việc quá khó… cho dù cậu muốn vào Long Nha thì tỷ đây cũng sẽ cố gắng giúp cậu.

Nghe được Trần Anh nói những lời này, Bùi Đông Lai có thể hiểu được tất cả mọi việc Trần Anh giúp mình phần lớn đều là do Tiêu Phi, trong lòng hắn không khỏi cảm động.

- Nếu cậu tiếp tục muốn làm đại ca giang hồ như vậy sau đêm nay cậu cũng đừng coi ta là tỷ nữa, ta cùng cậu từ nay về sau đường ai nấy đi.

Nói tới đây, giọng nói Trần Anh hoàn toàn lạnh xuống:

- Long Nha có một quy định, phàm là những thành viên rời khỏi tổ chức sẽ không được lợi dụng những bổn sự mà mình học được nơi ấy để làm xằng làm bậy, làm ra những chuyện gây hại đến xã hội, nếu không Long Nha sẽ thanh lý môn hộ. Tuy rằng cậu không phải là thành viên của Long Nha nhưng cậu là đệ tử của Long Nha thứ 3. Cho nên, nếu cậu cứ một mực khăng khăng đi theo con đường đó, như vậy ta mặc kệ cậu có thế lực như thế nào đi chăng nữa thì ta sẽ thay Tiêu Phi thanh lý môn hộ, chỉ cần một ngày ta chưa chết thì cậu đừng nghĩ rằng mình đã yên ổn.

Bùi Đông Lai giữ im lặng.

- Cậu đừng tưởng rằng mọi chuyện cậu làm có thể che giấu được thế nhân, ta cho cậu biết chỉ cần ta muốn, ta sẽ vận dụng mạng lưới tình báo của Long Nha, sớm hay muộn ta cũng sẽ tìm được bằng chứng phạm tội của cậu. Đến lúc đó, ta sẽ không bỏ qua cho cậu, ta sẽ không để cậu tiếp tục gây hại đến xã hội.

Sắc mặt Trần Anh lạnh lẽo mở miệng nhưng mà trong đôi mắt hiện lên vài phần chờ mong, dường như nàng chờ mong Bùi Đông Lai có thể cải tài quy chánh.

Nghe Trần Anh nói thế, Bùi Đông Lai lại cười khổ.

Ở hắn xem ra, lấy bối cảnh ở phía sau của Trần Anh, nếu hiện tại nàng muốn bắt mình cũng không khó.

So sánh với Quý Hồng mà nói thì thực lực của Trần Anh lại càng cao hơn, nàng đã đạt tới cảnh giới Ám Kínhh đại thành cũng coi như là một cao thủ tuyệt đỉnh.

Ngoài ra, Trần Anh từng là thành viên của Long Nha, nàng ta rất hiểu cái loại thuật ám sát nếu dùng thuật này để ám sát, bằng vào thân phận cao thủ Ám Kí nh của nàng thì người ám sát chỉ có một con đường chết.

Đối với Bùi Đông Lai mà nói, nếu Trần Anh thật sự muốn trở mặt để đối phó hắn thì trừ phi hắn nhờ Qua tử ra mặt nếu không thì nhất định sẽ gặp bi kịch.

- Trần tỷ, ta biết tỷ muốn ta tốt.

Vẻ mặt Bùi Đông Lai chân thành nói cảm ơn với Trần Anh:

- Cảm ơn tỷ.

- Đông Lai, cậu biết là tốt.

Trần Anh nghe Bùi Đông Lai nói thế, nghĩ đến Bùi Đông Lai đã dao động thì ánh mắt trở nên nhu hòa rất nhiều:

- Lấy bản lĩnh của cậu, nếu phát triển trong quân đội, tỷ tin tưởng cậu sẽ trở thành quân át chủ bài trong Long Nha thậm chí có thể đạt đến thành tự giống sư phụ của cậu.

Bùi Đông Lai trầm mặc không nói, sắc mặt không ngừng thay đổi.

- Chẳng lẽ cậu không thể buông tay sao?

Trần Anh cảm thấy Bùi Đông Lai âm trầm bất định thì mơ hồ đoán được cái gì, nàng liền dùng một loại ngữ khí chỉ tiếc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bùi Đông Lai cười khổ:

- Tỷ, đây không phải là vấn đề buông hay không buông, Ân, nếu nói buông thì quả thật ta bỏ xuống không được.

- Một khi đã như vậy, ta cũng không còn gì để nói.

Vẻ mặt Trần Anh hoàn toàn lạnh xuống, trên người còn tỏa ra vài phần sát khí lạnh lẽo:

- Cậu đi đi.

- Tỷ, tỷ nghe ta nói hết lời có được không? Nếu đến lúc đó tỷ muốn ta đi thì ta sẽ bước đi.

Bùi Đông Lai nói.

Đôi mắt của Trần Anh hiện lên vẻ nghi hoặc:

- Nói đi.

- Ta nói ta không thể buông xuống, không phải là muốn hưởng thụ quyền lực cùng tiền bạc, mà bởi vì ta cần chúng nó.

Bùi Đông Lai nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói:

- Tỷ biết Tần gia ở Yên Kinh không? Không dối gạt tỷ, trước khi lên ĐH thì ta có quen với một người con gái tên là Tần Đông Tuyết, nàng ta là thành viên ở Tần Gia, qua tháng 7, nàng ta trở về Yến Kinh đính hôn, người nàng đính hôn chính là Diệp thiếu Diệp Tranh Vanh của Diệp gia.

" Ách"


Đúng như lời của Bùi Đông Lai, Trần Anh quả thật biết Tần gia và Diệp gia vì thế nghe Bùi Đông Lai nói như vậy thì nàng giật mình.

Nàng không thể ngờ, Bùi Đông Lai sẽ có quan hệ với Tần gia, thậm chí là cả Diệp gia.

- Người con gái Tần Đông Tuyết bởi vì ta cho nên không quan tâm đến lợi ích của gia tộc đã cự tuyệt lời cầu hôn của Diệp Tranh Vanh, làm cho quan hệ giữa Diệp gia và Tần gia trở nên căng thẳng, vì thế nàng đã bị giam lỏng hơn 1 tháng.

Bùi Đông Lai nói xong, cảm thấy ngực nhói đau, hắn biết, Tần Đông Tuyết cũng chịu áp lực không ít.

Dù sao, giữa lợi ích gia tộc và tình yêu, nếu làm ra một sự lựa chọn thì đó là một việc vô cùng khó khăn.

- Ta hứa với nàng 4 năm sau, ta sẽ quang minh chính đại đi vào cửa của Tần gia.

Bùi Đông Lai nói tới đây, mơ hồ có chút kích động:

- Tỷ, tỷ nói đi, dưới tình hình như thế ta có thể phụ tấm chân tình của nàng ta sao?

- Vậy cậu cũng không nên đi con đường hắc đạo này.

Tuy rằng Trần Anh ghét ác như cừu, tính khí lại cường liệt nhưng khi nghe được Bùi Đông Lai nói xong thì nàng có chút xúc động, nàng nhịn không được mà mở miệng.

- Tỷ, tỷ nói không sai, so sánh với con đường Quân Sự hay Chính Trị thì đây là con đường dễ đi hơn, thêm nữa, tỷ nên biết nếu đi vào con đường Quân Sự hay Chính Trị thì nếu không có lai lịch hay chỗ dựa thì chẳng khác nào rơi vào đầm rồng hang hổ. Cho nên, nếu ta bước vào con đường đó, trong 4 năm, ta có thể tự tin mà bước vào Tần gia không?

Trần Anh trầm mặc.

Thân là cháu gái của nhân vật số 1 ở Quân Khu Giang Ninh thì nàng rất rõ, nếu một gia tộc đã ấn định việc hôn nhân thì nói khó nghe một chút đó chính là hôn nhân chính trị, căn bản 2 bên sẽ không có hạnh phúc cũng như không có quyền lựa chọn người mình yêu thương.

- Chẳng lẽ cậu đi con đường hắc đạo này thì sẽ có tư cách bước vào Tần gia sao?

Sau một lúc trầm mặc, Trần Anh nhíu mày, nói:

- Cậu nên biết, Quan – Hắc, 2 thứ này xung đột với nhau. Nếu như cậu đã dấn thân vào hắc đạo, cho dù sao này thành tựu có lớn đến chừng nào thì cũng không thể lọt vào mắt của đại nhân vật.

- Cho nên ta lựa chọn ngồi ở phía sau, đến lúc đó sẽ lấy thân phận của thương giới đi vào Tần gia.

Bùi Đông Lai giận dữ nói:

- Ta biết, cho dù ta đứng ở phía sau, bằng vào địa vị của bọn họ thì có thể điều tra được, nhưng mà ít nhất là ở mặt ngoài, ta vẫn sạch sẽ, đúng không?

Trần Anh lại trầm mặc, tuy rằng nàng biết những việc làm Bùi Đông Lai là không đúng nhưng ít nhất là những lời Bùi Đông Lai nói cũng có đạo lý.

- Trần tỷ, ta biết được tỷ đã trải qua việc gì cho nên tỷ cực ghét hắc đạo.

Thấy Trần Anh không nói lời nào, Bùi Đông Lai trầm ngâm một chút rồi nói.

Lúc này đây, sắc mặt Trần Anh thay đổi.

Tuy rằng nàng đã từng là thành viên của Long Nha nhưng nàng đối với hắc đạo còn chưa căm hận đến mức như thế.

Sở dĩ, nàng ghét ác như cừu chính là do cái chết của Tiêu Phi.

Nguyên bản, dựa theo tiến trình của lịch sử thì 5 năm sau Tiêu Phi mới chết.

Mà dựa theo lời nói của Tiêu Phi thì linh hồn của hắn là từ 5 năm sau, vượt qua thời không để đến với thế giới này.

Lúc ấy, Tiêu Phi cùng vài thành viên trong Long Nha chấp hành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.

Vào thời điểm quan trọng, đột nhiên linh hồn 5 năm sau của Tiêu Phi lại xuất hiện trong cơ thể của Tiêu Phi hiện giờ, hắn và Bùi Đông Lai giống nhau, bởi vì dung hợp linh hồn cho nên đã mất đi sự không chế của bản thân, kết quả là bị bọn cường đạo bắn vỡ đầu.

Trong thế giới này, sau khi Tiêu Phi chết thì linh hồn 5 năm sau của Tiêu Phị lại xuất hiện trong thân thể của Bùi Đông Lai..

Lúc ấy, thấy Tiêu Phi chết, Trần Anh liền nổi điên, nàng giống như một cố máy giết người, giết hết đám cường đạo.

Bởi vì giết quá nhiều người cho nên nàng đã bị khai trừ ra khỏi tổ chức Long Nha, đồng thời từ đó về sau tính cách ghét ác như cừu xuất hiện trong con người của nàng.

Đối với việc này, Bùi Đông Lai cũng không nắm rõ.

Thấy Trần Anh không nói lời nào, hắn tiếp tục nói:

- Nhưng mà Trần tỷ, tỷ có nghĩ tới chưa, từ xưa đến nay, bất kỳ thời đạo nào, bất kỳ nơi nào, hắc đạo đều luôn tồn tại.

Bùi Đông Lai mở miệng, kéo Trần Anh trở lại hiện thực, nàng cau mày, không biết nên trả lời như thế nào.

Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận những mà nàng biết những lời Bùi Đông Lai nói rất đúng.

- Thế giới này, có trắng cũng có đen. Nếu hắc đạo không thể bị tiêu diệt thì cách tốt nhất là hãy khống chế nó, đem ảnh hưởng nguy hại xã hội của nó hạ xuống mức thấp nhất.

Bùi Đông Lai nhìn Trần Anh, gằn từng chữ:

- Trần tỷ, ta không dám nói ta bước trên con đường hắc đạo này sẽ tạo phúc cho xã hội bởi vì việc ngay cả bản thân ta cũng không tin. Nhưng mà ta dám cam đoan, ở địa bàn của ta, ta sẽ đem ảnh hưởng của hắc đạo đối với xã hội hạ đến mức thấp nhất.

- Cậu đi đi.

Đột nhiên, trong lòng Trần Anh có chút dao động, suy nghĩ có chút hỗn loạn:

- Vẫn là câu nói kia, đừng nên để ta nắm lấy nhược điểm nếu không ta sẽ không lưu tình.

- Trần tỷ, vô luận tỷ làm ra quyết định gì, ta vẫn không đem nòng súng chĩa vào họng tỷ.

Bùi Đông Lai cũng biết trong thời gian này Trần Anh khó có thể chấp nhận việc này, cho nên hắn cũng không tiếp tục nói tiếp đề tài lúc nãy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nói xong, Bùi Đông Lai liền mở cửa xe, đi xuống.

Cả người Trần Anh rung mạnh, nhìn vào bóng lưng Bùi Đông Lai suy nghĩ xuất thần.

Là địch hay bạn?