Siêu Cấp Cường Giả

Chương 222: Một người một sân khấu




Khiếp sợ?

Hưng phấn?

Không.

Là kích động!

Giờ phút này, toàn bộ cổ động viên của khoa Kinh Tế không hiểu vì sao Bùi Đông Lai lại có thể giống với Michel Jordan nữa.

Bọn hắn chỉ biết, Bùi Đông Lai làm được việc này, việc đó đã giúp bọn hắn phát tiết những oán khí cất giấu ở trong lòng.

- Này cmn, không phải là đệ tử của Michel Jordan chứ?

So với đám người khoa Kinh Tế thì đám người bên Hà Hoa lại khiếp sợ nhìn vào Bùi Đông Lai.

Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả hlv của ĐH Đông Hải cũng kinh ngạc.

Thân là hlv của ĐH Đông Hải thì hắn muốn dẫn dắt đội nhà giành chức vô địch của giải toán quốc. Hắn chưa từng thấy có một sinh viên nào như Bùi Đông Lai, làm ra động tác tuyệt đẹp như thế.

Sau đó, trên vẻ mặt của hắn hiện lên sự vui mừng, tuy rằng hắn không biết vì sao Bùi Đông Lai lại có thể làm ra động tác như thế. Nhưng mà hắn có lý do để tin tưởng nếu Bùi Đông Lai tham gia vào đội bóng của trường thì chắc chắn đội bóng sẽ giành được chức vô địch.

- Hạ... Hạ tỷ.

Cùng lúc đó, đám cổ động viên nữ của khoa Kinh Tế nhìn sững sờ vào Bùi Đông Lai, sau đó, một vị MM lấy lại tinh thần, gọi Hạ Y Na.

Không có phản ứng

2 mắt Hạ Y Na tỏa sáng.

- Hạ… Hạ tỷ, sao Bùi Đông Lai lại lợi hại như thế?

Lại có thêm 1 vị MM hỏi.

Vì sao lại lợi hại như thế?

Hạ Y Na dần dần từ trong lúc khiếp sợ lấy lại tinh thần.

Dưới ánh đèn, nàng nở nụ cười đắc ý:

- Nam nhân tỷ nhìn trúng làm sao có thể không lợi hại được?

Bên tai vang lên lời nói của Hạ Y Na, đám MM này liền tỉnh ngộ. Nguyên bản các nàng không hiểu được con người Bùi Đông Lai, hiện giờ xem ra Bùi Đông Lai khiến cho Hạ Y Na ưa thích quả thật là có nguyên nhân a.

- Bùi Đông Lai, cậu nói với tớ rằng cậu không biết chơi bóng rổ, hừ, sau khi quay về sẽ biết tay tớ.

Thấy bọn tỷ muội không nói gì, Hạ Y Na nghĩ tới ngày đó Bùi Đông Lai từ chối gia nhập vào đội bóng rổ thì nhất thời tức giận nhưng mà trên mặt nàng lại tràn đầy vẻ chờ mong, chờ mong biểu hiện tiếp theo của Bùi Đông Lai.

So sánh với đám khán giả thì trên sân tất cả thành viên của khoa Kinh Tế đều biết được từ việc cướp bóng ở giữa sân, sau đó làm ra động tác như vậy thì khó đến cỡ nào?

Bởi vì biết độ khó của nó cho nên lúc Bùi Đông Lai làm ra động ác kia thì liền gây rung động đối với bọn hắn và với cả đám khán giả.

Trên sân, tất cả mọi người đều nhìn Bùi Đông Lai như người mới từ trên sao Hỏa xuống.

Điều này làm sao có thể?

Nhìn Bùi Đông Lai thì Hà Hoa và đám thành viên trong đội hắn liền lắc đầu. Dường như cho tới giờ phút này bọn hắn không thể tin nổi, một con mọt sách trong mắt bọn chúng lại có thể làm ra một động tác như thế?

Bọn hắn không biết mấy tháng trước, Bùi Đông Lai đã thi đấu ở trường cấp 3 từng làm ra một động tác Dunk còn xa hơn lúc nãy.

Hiện giờ, Bùi Đông Lai đã đạt tới cảnh giới Ám Kính nên sức bật của hắn lại càng trở nên kinh khủng hơn, làm ra động tác như thế cũng không có gì là lạ.

Nhìn bộ dạng đám người Hà Hoa thì Bùi Đông Lai cũng không giải thích gì, hắn chỉ liếc mắt nhìn Hà Hoa một cái.

Cái nhìn kia như muốn nói: " Tao nói rồi, tao muốn cho mày cùng Ngưu Hải Đào sau này ngay cả dũng khí động vào trái bóng rổ cũng không còn… đây chỉ mới là bắt đầu."

- Đông Lai, tốt lắm.

Trên sân, Ngô Vũ Trạch hưng phấn chạy tới Bùi Đông Lai.

Ngô Vũ Trạch vừa kêu lên thì toàn bộ thành viên trong đội liền lấy lại tình thần, đều giống như Ngô Vũ Trạch, tiến lên chúc mừng Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai mỉm cười sau đó trở lại phần sân của mình.

- Bùi Đông Lai.

- Tiếp tục nữa đi.

Nhìn Bùi Đông Lai, tất cả khán giả của khoa Kinh Tế cũng không ngồi xuống, mà là hô to, thanh âm đinh tai nhức óc, phảng phất là đem nóc nhà của sân bóng rổ ném đi.

Tiếng đinh tai nhức óc làm 5 tên thành viên trong đội Hà Hoa lấy lại tinh thần, dưới ánh đèn, khuôn mặt bọn hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Bọn hắn cho rằng sau khi Bùi Đông Lai vào sân thì bọn hắn sẽ đùa giỡn với Bùi Đông Lai như đùa với một con khỉ nhưng mà lúc này bọn hắn giống như một con khỉ bị Bùi Đông Lai đùa giỡn, như thế thì sắc mặt của bọn hắn không khiếp sợ mới là chuyện lạ.

- Chỉ mới một trái mà thôi, chúng ta trả lại cho bọn hắn nào.

Mắt thấy toàn bộ đồng đội của mình bị Bùi Đông Lai hù sợ thì Hà Hoa mở miệng, cố gắng nâng cao sĩ khí.

- Đúng vậy, bọn hắn đã thua chúng ta nhiều điểm như thế, cho dù bọn hắn có cố gắng thì cũng vẫn thua thôi.

Nghe được Hà Hoa nói vậy thì Ngưu Hải Đào liền dùng tinh thần AQ ản ủi bản thân mình và đồng đội.

Bên tai vang lên lời nói của Ngưu Hải Đào và Hà Hoa thì 3 tên thành viên còn lại trong đội liền bình tĩnh lại.

Ân, cũng chỉ là hơi bình tĩnh mà thôi.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Ngưu Hải Đào trở nên âm trầm, hắn đi tới cuối sân rồi nhặt trái bóng lên, sau đó chuyền cho Hà Hoa.

Trận đấu lại được bắt đầu, sau khi nhận bóng thì Hà Hoa hít một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái sau đó trực tiếp dẫn bóng đến phần sân của đội khoa Kinh Tế.

Tuy rằng Hà Hoa không biết vì sao trình độ chơi bóng rổ của Bùi Đông Lai lại ngưu đến thế? Nhưng mà hắn rất rõ, cho đến bây giờ nếu hắn không cố gắng lên ghi điểm thì chắc chắn hắn và Ngưu Hải Đào cùng toàn bộ thành viên trong đội bóng sẽ trở thành khỉ, bị Bùi Đông Lai chơi đùa.

- Đến đây.

Mắt thấy Hà Hoa dẫn bóng, Bùi Đông Lai hờ hứng nói ra 2 chữ rồi tiến lên.

Chẳng biết tại sao thấy Bùi Đông Lai tiến lên, Hà Hoa chỉ cảm thấy trước mặt dường như là đụng phải quả núi, chặn tất cả đường đi của hắn.

Hà Hoa, mày phải nhớ kỹ mày là cầu thủ hay nhất, hắn không thể so sánh với mày được.

Hà Hoa liền tự cổ vũ bản thân.

Lúc này, Hà Hoa không có chuyền bóng mà mang bóng dẫn tới phía Bùi Đông Lai.

Bởi vì.

Hắn biết rõ, hắn muốn lấy lại mặt mũi chỉ có cách đơn đả độc đấu với Bùi Đông Lai.

5m.

3m.

Khoảng cách giữa Hà Hoa và Bùi Đông Lai ngày càng được rút ngắn.

1m.

Thân hình Hà Hoa thoáng vụt qua, hướng về phía bên trái để đột phá. Mà Bùi Đông Lai lại đứng im tại chỗ.

Thân hình Hà Hoa bỗng nhiên thụt lại sau vài bước, sau đó làm động tác lòn bóng qua chân.

- Đủ chưa?

Bùi Đông Lai hỏi.

" Ực"

Hà Hoa nuốt một ngụm nước miếng.

"Ba!"

Tay phải của Bùi Đông Lai vung ra, hóa nhẹ thành một đạo ảo ảnh, nhẹ nhàng vỗ lấy trái bóng.

" Vù"

Sau khi lấy được bóng, Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại, thân thể của hắn giống như là quỷ mị, lướt qua.

Cả người Hà Hoa cứng ngắc.

" Hú… Hú…"

- Bùi Đông Lai tiếp tục đi.

Thấy hành động của Bùi Đông Lai, toàn trường liền sôi trào, khán giả của khoa Kinh Tế đều hô to.

Nghe được tiếng la ầm ĩ đấy, đối mặt với thế tấn công của Bùi Đông Lai thì 3 gã thành viên kia liền cảm thấy 2 chân như nhũn ra, bất quá cũng vẫn kiên trì tiến lên.

Đột phá!

Người đầu tiên.

Tiếp tục đột phá!

Người thứ 2.

Không cần đột phá.

Tên thứ 3 thấy vậy thì bị khiếp sợ tới mức dừng lại.

Trong chớp mắt, Bùi Đông Lai thoải mái vượt qua cả 3, một đường hướng tới bảng rổ.

" AAAA"

Trước bảng rổ, vẻ mặt Ngưu Hải Đào dữ tợn quát lên một tiếng lớn, trực tiếp bay thẳng đến Bùi Đông Lai, hắn không sợ phạm quy để đánh bay Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai thấy thế, không né không tránh, tùy ý để Ngưu Hải Đào tiến tới.

Ngay sau đó, dưới cái nhìn của toàn trường.

Thân thể cao hơn 1m9 của Ngưu Hải Đào hung hăng đánh vào Bùi Đông Lai.

" Bịch"

Một tiếng vang liền truyền ra, Ngưu Hải Đào chỉ cảm giác bản thân đụng phải một ngọn núi lớn, xương cốt cả người giống như là bị gãy ra, đau đớn kịch liệt làm cho 2 mắt hắn tối sầm.

Không đợi Ngưu Hải Đào lấy lại tinh thần, lực phản chấn khủng bố trực tiếp bắn hắn ra ngoài.

Đúng vậy...

Hắn trực tiếp bị đánh bay đi ra ngoài!

" Rầm"

Thân thể Ngưu Hải Đào bay ra sau 2m, ngã xuống đất.

"Ách..."

Thấy một màn như vậy, toàn trường liền trở nên yên tĩnh trở lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đúng vậy, cả hiện trường đột nhiên liền yên tĩnh trở lại...

Sao lại thế này?

Tất cả mọi người đều thầm hỏi, bọn hắn muốn biết tại sao Bùi Đông Lai lại có thể đem một người khôi ngô như Ngưu Hải Đào đánh văng ra xa?

Không ai trả lời.

Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại. Lấy đà, nhảy lên, làm ra một động tác Dunk.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Bùi Đông Lai.

" Bang"

Dưới ánh đèn, thân hình Bùi Đông Lai một lần nữa bay lên, hung hăng úp bóng vào rổ.

- HÚ…. HÚ

- Bùi Đông Lai! Bùi Đông Lai!

Toàn trường liền hô vang.

Một người một sân khấu.