- Công phu trên giường của Quách Lệ Na, bạn gái mày rất tuyệt.
Lời nói của tên thanh niên làm cho đám người Hạ Y Na sững sờ ngay tại chỗ.
"Ha ha..."
Thấy đám người Hạ Y Na cả kinh thì tên thanh niên cùng với đám người mở miệng cười ha ha…
Bên tai vang lên những lời của tên thanh niên này, đôi mắt thấy đám người Hà Hoa cười như vậy thì khuôn mặt của Ngô Vũ Trạch hơi nhíu lại.
Mặc dù hắn biết sau khi mình và Quách Lệ Na chia tay, Quách Lệ Na hơn phân nửa sẽ đi tìm Ngưu Hải Đào nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Hắn càng không nghĩ, Ngưu Hải Đào sẽ dùng phương thức tàn khốc này để trêu đùa Quách Lệ Na, hơn nữa còn lấy việc này làm tự hào, còn đem dến vũ nhục mình.
- Ta và cô ấy đã chia tay, cho nên mày cùng với cô ấy lên giường cũng không có quan hệ gì đến tao.
Mặc dù trong lòng Ngô Vũ Trạch có chút tức giận bất quá hắn lại không phát tác, chỉ lẳng lặng nhìn Ngưu Hải Đào.
- Không phải là cho mày đeo nón xanh nha, còn về bạn gái mà mày cũng không dám nhận sao?
Ngưu Hải Đào cười cười, dường như hắn không tin những lời của Ngô Vũ Trạch nói.
Ngưu Hải Đào vừa nói xong, không đợi Ngô Vũ Trạch mở miệng, Hà Hoa đã nói:
- Hải Đào tuy chú nói hắn rất thích đội nón xanh nhưng mà dù sao thì bị đồng học này cũng là bạn của Hạ mỹ nữ, chúng ta ít nhất cũng phải để Hạ mỹ nữ có thể diện chữ, có đúng không?
- Ừh, Hoa ca nói đúng a.
Ngưu Hải Đào phối hợp nói:
- Vị bạn học này, tôi xin rút lại lời nói lúc nãy.
Đối mặt với lời châm chọc của Hà Hoa thì Ngô Vũ Trạch cũng không có phản kích, hắn có chút nuối tiếc, lúc trước hắn còn nghi ngờ vì sao Quách Lệ Na lại dọn ra ngoài. Hiện giờ xem hành động của Ngưu Hải Đào thì chắc hẳn Quách Lệ Na đã bị Ngưu Hải Đào quần cho tơi tả. Quách Lệ Na sợ mất mặt với đám người Hạ Y Na cho nên đành phải dọn ra ngoài ở.
Bởi vì Ngô Vũ Trạch sớm đã biết Quách Lệ Na tò te hú hí với ngh hơn nữa Quách Lệ Na lại muốn chia tay, cho nên đối với việc này hắn cũng mắt mở mắt nhắm. Mà một bên Hạ Y Na lại không biết điểm này, nàng giống như một con sư tử phẫn nộ, lớn tiếng:
- Đồ khốn, mày đã làm gì với Lệ Na?
- Hạ mỹ nữ, ta coi Hoa ca đã nể mặt cô nên ta mới thôi, vậy mà bây giờ cô còn lớn tiếng sao?
Đối mặt với cơn tức giận của Hạ Y Na, Ngưu Hải Đào cũng không sợ hãi, hắn cười lạnh:
- Ta cần phải nhắc lại cho cô biết, tạm thời không đề cập đến vị bạn học bên cạnh cô đây. Còn Quách Lệ Na chủ nhân của việc này cũng không có mặt mũi để đối diện với việc này a.
- Mày căn bản là nói bậy, Lệ Na làm sao có thể cùng với loại người như mày lên giường được?
Hạ Y Na nghiến răng nghiến lợi nói, tuy rằng nàng biết Quách Lệ Na là loại người ham phú phụ bần nhưng nàng không tin Quách Lệ Na sẽ cùng tên cặn bã Ngưu Hải Đào này lên giường.
- Hắc, Hạ Y Na, không là không thế nào, nói cho cô biết, là nàng chủ động nói lên giường với ta đó, biết không?
Ngưu Hải Đào cười lạnh một tiếng.
"Tê ~ "
Nghe Ngưu Hải Đào nói vậy, sắc mặt Hạ Y Na trở nên trắng bệch, không nói lời nào trực tiếp hít một hơi thật sau.
- Hải Đào, anh đấu võ mồm với nàng chỉ lãng phí thời gian mà thôi, chẳng lẽ anh không biết câu thành ngữ " Thông đồng làm bậy" sao?
Mắt thấy Hạ Y Na tức giận, trong lòng Lăng Sở Sở liền cảm thấy vui sướng, nàng công kích tiếp:
- Chỉ là các nàng biểu diễn ra mà thôi.
- A, đúng, đúng, Lăng tỷ nói có lý.
Ngưu Hải Đào cười một tiếng, nói:
- Tốt lắm, Hạ Y Na, ta cũng lười nói với cô, nếu cô không tin thì cứ đi hỏi Quách Lệ Na đi.
Nói xong, Ngưu Hải Đào chuẩn bị rời đi.
- Mày đứng lại đó cho tao.
Hạ Y Na tức giận đến hét lớn một tiếng.
- Hạ Y Na, chẳng lẽ cô muốn ta lấy điện thoại quay lại những cảnh tươi đẹp ấy thì cô mới tin sao?
Ngưu Hải Đào dừng bước, âm trầm cười.
Cảnh tươi đẹp?
Nghe mấy chữ này, biểu tình Hạ Y Na liền đờ ra mà Tằng Khả Tâm, Dương Tĩnh 2 người lại cả kinh. Một người vốn trầm mặc như Trang Bích Phàm và Cổ Văn Cảnh vốn định bước lên, nhưng nghe Ngưu Hải Đào nói mấy từ này thì cả 2 liền dừng bước.
Thậm chí ngay cả Ngô Vũ Trạch cũng sững sờ ngay tại chỗ.
- Hạ Y Na, cô cũng giống tên kia cũng chỉ là một con mọt sách tự cho mình là biết hết mọi chuyện.
Thấy Hạ Y Na bị dọa đến mức không dám lên tiếng, Ngưu Hải Đào liền cười lạnh, thuận tiện châm chọc chuyện của Bùi Đông Lai và Hạ Y Na.
Đối với hắn mà nói, dụ dỗ Quách Lệ Na lên giường, quất Quách Lệ Na là một nguyên nhân, chủ yếu hơn là hắn muốn mượn chuyện này để báo thù Hạ Y Na, trút cơn giận cho Hà Hoa.
- Mày….
Lại nghe Ngưu Hải Đào nói thế, Hạ Y Na tức giận đến run người, nàng vươn tay chỉ vào Ngưu Hải Đào gằn từng chữ:
- Mãy hãy nghe cho kỹ, nếu những lời mày nói là giả thì tao sẽ không tha cho mày đâu.
- Muốn biết thật hay giả thì cứ hỏi Quách Lệ Na.
Lúc này đây, không đợi Ngưu Hải Đào mở miệng, Hà Hoa khinh thường nói:
- Huống chi nếu đó là giả thì sao? Chớ quên, nơi này là Đông Hải không phải là Tây Nam, còn nữa, năm sau không phải ông ngoại của cô của lui xuống sao? Đến lúc đó, trừ ở biên cảnh ra thì Hạ gia các cô còn làm được rắm gì nữa?
- Chúng ta đi.
Hạ Y Na nghe vậy thì nắm chặt 2 tay, nghiến răng trừng mắt Hà Hoa, hận không thể nện vào mặt Hà Hoa 2 quyền. Nhưng mà lý trí nói cho nàng biết không thể làm như vậy.
- Chúng ta đi.
Mắt thấy đã đả kích được Hạ Y Na, Hà Hoa dường như cũng mất đi hứng thú, hắn vung tay áo lên tiêu sái rời đi.
- Hiện giờ tớ sẽ gọi điện cho Lệ Na, tớ không tin ánh mắt của Lệ Na sẽ kém như vậy.
Nhìn bóng lưng đám người Hà Hoa rời đi, Hạ Y Na tức giận lấy diện thoại ra, định bấm số của Quách Lệ Na.
- Hạ Y Na, không cần.
Ngô Vũ Trạch thấy thế, vội vàng ngăn cản.
- Ngô Vũ Trạch, cậu….
Vẻ mặt Hạ Y Na mờ mịt, sao đó dường như hiểu được điều gì, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Không riêng Hạ Y Na, Cổ Văn Cảnh, Trang Bích Phàm, Tằng Khả Tâm, Dương Tĩnh. 4 người nhìn thấy hành động của Ngô Vũ Trạch thì sắc mặt liền phức tạp.
- Lời hắn nói là thật.
Ngô Vũ Trạch thở dài nói.
" Bộp…"
Ngay cả Hạ Y Na cũng đoán được điểm này, nhưng mà chính tai nghe Ngô Vũ Trạch nói vậy thì tất cả mọi người đều cả kinh.
- Rốt cuộc là sao?
Hạ Y Na hỏi.
Ngô Vũ Trạch cũng không giấu diếm điều gì, nói:
- Từ sau khi huấn luyện quân sự xong, Quách Lệ Na đã bắt đầu đi lại với nam sinh tên là Ngưu Hải Đào đó.
Nghe được Ngô Vũ Trạch nói thế, đám người Hạ Y Na liền trầm mặc.
Tuy rằng bọn họ bất mãn với hành vi cầm thú của Ngưu Hải Đào nhưng mà bất mãn thì bất mãn, bọn họ cũng biết tất cả chuyện này là do Quách Lệ Na gây ra.
Dù sao, nếu Quách Lệ Na không chủ động hoặc là không nói muốn thì cho dù có thêrm đến mấy Ngưu Hải Đào cũng sẽ không thực hiện được.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Sau đó, vẻ mặt của cả đám liền trở nên khó coi, đi vào Giáo Học Lâu.
Sau khi ra khỏi phòng cbn thì Bùi Đông Lai trực tiếp đi tới Giáo Học Lâu, ở trước phòng học thì gặp đoàn người Ngô Vũ Trạch.
Thấy sắc mặt Hạ Y Na khó coi thì lý trí nói cho Bùi Đông Lai biết, Hạ Y Na đã gặp chuyện gì.
Bởi vì Hạ Y Na là một cô gái thẳng tính, nàng không bao giờ che dấu tâm tình của mình.
Mà khi Bùi Đông Lai thấy được sắc mặt của đám người Ngô Vũ Trạch cũng khó coi thì hắn lại càng thêm khẳng định, đồng thời mơ hồ đoán được nguyên nhân.
- Vũ Trạch, có phải là Hạ Y Na đã biết chuyện của Quách Lệ Na?
Chờ sau khi Ngô Vũ Trạch ngồi bên cạnh thì Bùi Đông Lai hạ giọng hỏi.
- Ừh. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngô Vũ Trạch gật gật đầu, ngữ khí mang theo vài phần chua sót:
- Sau khi Quách Lệ Na chia tay với ka xong thì nàng đi tìm Ngưu Hải Đào, kết quả là bị hắn làm cho mang ba lô ngược. Hơn nữa tên gia hỏa kia cùng với tên Hà Hoa có quen biết với nhau, có lẽ là muốn trả thù việc lúc trước Hạ Y Na cự tuyệt Hà Hoa cho nên bọn chúng đã đem chuyện này khoe trước mặt chúng ta.
Nghe được Ngô Vũ Trạch nói thế thì Bùi Đông Lai có thể hiểu được tâm tình của Hạ Y Na lúc này, hắn không nhịn điợc mà nhìn thoáng qua Hạ Y Na, sau đó thở dài, cũng không nói gì thêm.
Bởi vì hắn biết, chuyện này hắn không thể giúp Hạ Y Na nguôi giận, càng không thể giúp Quách Lệ Na giáo huấn tên Ngưu Hải Đào kia.
Chỉ có thể trách Quách Lệ Na, chính mình không nhìn được.
---------------
Lúc này, Ngưu Hải Đào đi theo Hà Hoa vào Giáo Học Lâu của khóa máy tính, hắn chủ động:
- Hoa ca, ta nghe nói Liễu Nguyệt kia đã gặp bi kịch, chỉ cần nàng gặp bi kịch thì tên mọt sách Bùi Đông Lai kia sẽ cũng bị tai ương. Nếu không, chúng ta… đi tìm hắn để xả giận?
- Không cần.
Vẻ mặt Hà Hoa khinh miệt cười:
- Hạ Y Na thích tên tiểu tử đó nhưng mà chú cho rằng tên tiểu tử kia có dũng khí ở chung một chỗ với Hạ Y Na không?
Ngưu Hải Đào cái hiểu cái không.
- Hải Đào, chú phải nhớ kỹ, chúng ta là đồ sứ mà tên mọt sách kia chỉ là mái ngói mà thôi.
Hà Hoa nhẹ nhàng cười:
- Thân là đồ sứ chúng ta tại sao lại chủ động đụng vào mái ngói đây? Ta sẽ cho Hạ Y Na biết, mái ngói cuối cùng là mái ngói, cho dù có cố gắng đi chăng nữa thì cũng không thể nào trở thành đồ sứ.