Phương Chấn chết, Tào Nghiễm Giang rớt đài, Phương Hiểu Hồng bị bắt.
Chỉ trong 2 ngày mà hàng loạt tin tức được truyền ra làm cho giới thượng lưu ở Hồ Giang phải bàn tán.
Bên trong, Bạch Quốc Du đạp lên hài cốt Tào Nghiễm Giang để thượng vị.
Bên ngoài, tất cả các lão đại ở Hồ Giang rục rịch, hắc đạo Hồ Giang phong vân tái khởi, kẻ thù của Phương Chấn bắt đầu mài dao, chuẩn bị lật đổ địa vị Phương Chấn, hùng bá Hồ Giang.
Người ở phía sau đạo diễn là ai?
Đối mặt với loạn cục, đối mắt với khối bánh ngọt sắp được chia cắt. Các thương nhân, chính khách, hắc đạo kiêu hùng, bọn hắn không suy nghĩ nhiều mà đợi sự việc kết thúc để ra tay đoạt miếng bánh ngọt này.
Buổi trưa, trong một tòa nhà rộng lớn gần 300 mét vuông. Thân là mãnh tướng đệ nhất dưới tay của Phương Chấn, Phương Hồng Cương đang ngậm một điếu xì gà, nhìn ra bên ngoài, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
- Hồng Cương, bát gia đã chết, đây là cơ hội để anh thượng vị, anh tính khi nào thì sẽ ra tay?
Trong phòng khách, một nữ nhân mặc một bộ sườn xám đi đến sau Phương Hồng Cương, đưa tay ôm lấy Phương Hồng Cương, nhẹ nhàng để đôi môi vào sát tai hắn.
"Ba!"
Đối mặt với sự khiêu khích của nữ nhân thì này Phương Hồng Cương liền sờ trên kiêu đồn của nàng, âm hiểm cười nói:
- Bát gia đã chết, trước mắt không biết cảnh sát sẽ làm như thế nào, lại nói, nếu kẻ nào tùy tiện ra tay trước thì cảnh sát tuyệt đối sẽ bắt hắn.
- Ý tứ của anh là muốn đợi thời cơ, sau đó mới ra tay?
Thân là nữ nhân thân cận nhất của Phương Hồng Cương thì mỹ nữ này cũng không phải là bình hoa, ngược lại nàng chính là quân sư của Phương Hồng Cương. Lúc này nghe Phương Hồng Cương nói như thế thì mỹ nữ này liền cười:
- Bản thân em hiểu được, nếu anh không ra tay trước thì những người đó cũng sẽ ra tay tranh giành nhau. Đến lúc đó đầu rơi máu chảy, nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
- Anh cũng nghĩ như vậy.
Nghe nữ nhân nói như thế thì Phương Hồng Cương nở ra nụ cười sáng lạn, đồng thời bàn tay hắn thuần thục mò vào giữa 2 chân của nàng, hướng về phía khu hoa viên thần bí.
Nữ nhân này mị nhãn như tơ giống như là đang đợi được phét vậy.
" Két"
Sau đó, coi như Phương Hồng Cương định mang mỹ nhân này quất một trận thì đột nhiên cửa phòng bị người khác đẩy ra, một thân hình cao to liền xuất hiện trước cửa.
"Bá!"
Xem thanh niên mới xuất hiện thì vô luận là Phương Hồng Cương hay là nữ nhân kia đều vô cùng khiếp sợ.
- Xem ra thì chắc hắn ta nên chậm lại một chút.
Thanh niên kia nhẹ nhàng khép của, không chút hoang mang đi vào phòng khách.
Lời nói của thanh niên kia làm cho Phương Hồng Cương cũng nữ nhân kia lấy lại tinh thần, theo bản năng Phương Hồng Cương ôm theo nữ nhân kia đi lui vài bước.
- Ta có thể giết chết Phương Chấn như giết chết một con gà, huống hồ là mày?
Bùi Đông Lai lộ ra một nụ cười khinh thường:
- Cho nên mày không cần phải giãy dụa làm gì.
" Bộp"
Mặc dù là Phương Hồng Cương và nữ nhân kia hoài nghi Phương Chấn chết trong tay của Bùi Đông Lai nhưng lúc này thấy Bùi Đông Lai nghênh ngang tiến vào phòng mình, hơn nữa hắn lại nói toạt ra như thế thì vô luận là Phương Hồng Cương hay nữ nhân kia cũng sợ ngây người.
- Phương Hồng Cương, 32t, là giám đốc của công ty bảo vệ Bảo Hồ, thân là đệ nhất mãnh tướng dưới tay Phương Chấn, là thủ hạ đắc lực để giải quyết những chuyện trong hắc đạo cho Phương Chấn, được xưng là Tiểu Bát gia.
Phương Hồng Cương liền sợ tới mức đứng ngay tại chỗ, Bùi Đông Lai mỉm cười đi đến bên cạnh sô pha, thản nhiên ngồi xuống, cầm một quả táo lên rồi lấy một con dao gọt gọt, mỉm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Hô! Hô!"
Nghe Bùi Đông Lai nói như vậy, lại thấy Bùi Đông Lai gọt táo thì sắc mặt Phương Hồng Cương trắng bệch, hơi thở hấp gáp, còn nữ nhân kia lại bình tĩnh, hướng Bùi Đông Lai thử hỏi:
- Không phải Bùi thiếu muốn đến đây giết chúng ta chứ?
Bùi Đông Lai mỉm cười, sau đó hướng Phương Hồng Cương nói:
- Phương Hồng Cương, trong mắt ta thì nữ nhân bên cạnh mày so với mày thì còn thông minh hơn.
- Rốt cuộc mày muốn làm gì?
Mặc dù vẫn sợ hãi, nhưng mà nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì Phương Hồng Cương cũng hiểu rằng Bùi Đông Lai sẽ không giết hắn, lập tức can đảm mở miệng hỏi.
- Nếu ta muốn giết 2 người thì hiện tại các ngươi đã chết rồi.
Bùi Đông Lai vuốt nhẹ quả táo, thản nhiên nói.
"Bá!"
Lại nghe Bùi Đông Lai nói như vậy thì 2 người liền biến đổi sắc mặt, đồng thời trong lòng liền động.
- Phương Chấn đã chết, để lại tập đoàn Bảo Hồ cũng giang sơn hắc đạo ở Hồ Giang.
Bùi Đông Lai nói xong, liền chỉ tay vào quả táo:
- Nó cũng giống với quả táo này, những người bên trong đều muốn cắt một miếng.
Khi nói chuyện thì Bùi Đông Lai liền cắt đứt quả táo:
- Nhưng mà, các ngươi đã quên, vô luận là mày Phương Hồng Cương hay là những kẻ khác, cũng không có một ai có thể động vào.
Phương Hồng Cương nheo mắt lại, mà nữ nhân kia lại suy nghĩ điều gì đó.
- Cho dù các ngươi có lấy được đi chăng nữa thì cuối cùng tất cả cũng phải nhổ ra.
Bùi Đông Lai nói xong thì liền đem quả táo kia ném vào rổ, vỗ vỗ tay, hờ hững nói:
- Bởi vì quả táo này đã thuộc về tao.
Ân?!
Sắc mặt Phương Hồng Cương liền biến đổi, mà nữ nhân kia lại hiểu được cái gì, quay mặt nhìn Phương Hồng Cương nói:
- Hồng Cương, thả tay em ra.
Phương Hồng Cương không có hé răng, chủ động buông nữ nhân kia ra.
- Bùi thiếu, tự giới thiệu, ta gọi là Lý Ngọc.
Sau đó nữ nhân kia liền giới thiệu.
- Phương Hồng Cương, nữ nhân này thoạt còn thông minh so với mày, những lời của nàng đại biểu cho mày sao?
Bùi Đông Lai không muốn vòng vo, trực tiếp nói thẳng.
Lý Ngọc nghe vậy thì liền trừng mắt với Phương Hồng Cương, Phương Hồng Cương thấy vậy thì hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu:
- Đúng vậy.
- Bùi thiếu, ngài mới nói quả táo kia là của ngài thì ta cảm thấy hơi khoa trương.
Lý Ngọc thấy Phương Hồng Cương gật đầu thì áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, cười nói.
- Nói lý do xem thử.
Bùi Đông Lai có hứng thú nhìn Lý Ngọc, dường như cảm thấy trên người Lý Ngọc có bóng dáng của Quý Hồng nhưng mà so với Quý Hồng thì còn thua xa.
- Ta thừa nhận lấy thực lực của Bùi thiếu thì có thể giết chết những gã dưới tay Phương Chấn dễ như trở bàn tay, đồng dạng, Bùi thiếu cũng có thể uy hiếp bọn chúng.
Lý Ngọc nói:
- Nhưng mà chỉ bằng điểm này thì Bùi thiếu muốn độc chiếm quả táo của Bát gia là điều không có khả năng, thứ cho ta nói thẳng, những thứ Bát gia đã tẩy trắng thì Bùi thiếu rất khó khả năng đoạt được.
- Cho nên ta mới tới tìm cô, nga, không phải, là các ngươi.
Bùi Đông Lai nở nụ cười.
- Chẳng lẽ mày muốn mượn tay của ta, giúp mày đạt được những chuyện này sao?
Phương Hồng Cương tỉnh ngộ.
Nụ cười trên khuôn mặt của Bùi Đông Lai vẫn không giảm:
- Đúng vậy, chính xác hơn là, mày, Phương Hồng Cương phải thần phục tao, làm con chó cho Bùi Đông Lai tao, giúp tao làm tất cả những chuyện này.
- Mày….
Nghe Bùi Đông Lai nói mình làm chó cho hăn thì Phương Hồng Cương thiếu chút nữa ngất đi.
Nếu không phải kiêng kỵ võ lực của Bùi Đông Lai thì hắn đã rút súng bắn chết Bùi Đông Lai rồi.
- Như thế nào? Mày đã làm chó cho Phương Chấn được, chẳng lẽ không muốn làm chó cho tao sao?
Giọng nói Bùi Đông Lai lạnh xuống:
- Nếu tao nhớ không lầm thì mày có 2 thủ hạ tên là Cửu Chỉ và Liên Hoa, đúng không?
Cửu Chỉ và Liên Hoa.
Nghe 2 cái tên này thì khóe mắt Phương Hồng Cương liền giật lên.
Lúc trước, Bùi Đông Lai xảy ra xung đột với Chu Phúc Thái, lúc ấy Chu Phúc Thái đã nói chuyện này cho Phương Chấn nghe, sau đó Phương Chấn liền phái người ra. Kết quả là Cửu Chỉ và Liên Hoa liền ra mặt, nhưng mà cả 2 cũng chẳng thể nào quay trở lại.
Chuyện này đã làm cho Phương Hồng Cương mất đi 2 đại tướng, hơn nữa cũng bị mấy tên trong bang hội cười nhạo.
- Nếu mày đã không muốn làm thì tao cũng sẽ trả lại ân tình lúc trước cho mày, sau đó đi tìm người khác, tao nghĩ rằng sẽ có người nguyện ý làm chó cho tao.
Bùi Đông Lai mở miệng, một lần nữa cầm quả táo lên tay rồi gọt, tràn ngập sát ý.
Thấy hành động của Bùi Đông Lai thì Phương Hồng Cương sợ tới mức sắc mặt của hắn trắng bệch, không dám lên tiếng.
- Bùi thiếu, thật không giấu này, cho dù ngài có giết Hồng Cương rồi đi tìm những người khác, dùng vũ lực uy hiếp bọn chúng thì chưa chắc bọn chúng sẽ làm chó cho ngài. Lùi một bước mà nói, cho dù bọn hắn nguyện ý thì ngài cũng không thể lấy hết được những gì mà Bát gia để lại.
So sánh với Phương Hồng Cương mà nói thì Lý Ngọc lại trấn định hơn, nàng cho rằng Bùi Đông Lai sẽ không giết Phương Hồng Cương.
- Lý do là gì?
Bùi Đông Lai cười hỏi.
- Chính là, tất cả mọi người nguyện ý làm chó cho Bát gia là vởi vì Bát gia mạng lưới rộng rãi, đồng thời Bát gia có thể đem lại lợi ích cho bọn hắn, mà ngài thì lại không làm được điều này.
Lý Ngọc trầm giọng nói.
- Cô cảm thấy rằng nếu là Bạch Quốc Du, hoặc là cả Bạch gia thì như thế nào?
Bạch Quốc Du?
Cả Bạch gia?!
"Bá!"
Không riêng gì Phương Hồng Cương mà ngay cả Lý Ngọc đều cả kinh.
Bọn hắn cùng với rất nhiều người trong Hồ Giang cho rằng lần này chính là do Bạch Quốc Du vặn ngã Tào Nghiễm Giang, để Bạch Quốc Du có thể chiếm lấy vị trí của Tào Nghiễm Giang.
Bọn hắn không nghĩ tới việc Bạch Quốc Du thượng vị sẽ có quan hệ tới Bùi Đông Lai.
- Điều…. Điều đó không có khả năng
Khuôn mặt Phương Hồng Cương lộ ra vẻ không tin.
Không riêng gì Phương Hồng Cương mà ngay cả Lý Ngọc cũng hoài nghi, ở nàng xem ra, Bùi Đông Lai làm sao có thể quen biết với Bạch Quốc Du thậm chí là cả Bạch gia?
Không có khả năng?
" Reng…Reng…"
Điện thoại vang lên, Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Bạch Quốc Du thì hắn liền mỉm cười bắt máy.
- Đông Lai, Tào Nghiễm Giang đã rớt đài, hơn nữa ta cũng đã hủy bỏ lệnh truy nã cậu, kế hoạch của cậu có thể bắt đầu triển khai.
Giọng nói của Bạch Quốc Du vang lên, Phương Hồng Cương và Lý Ngọc nghe được vậy thì liền há hốc mồm.
- Đã biết, Bạch thúc.
"Đô... Đô..."
Điện thoại bị tắt, ánh mắt Bùi Đông Lai nhìn về phía Phương Hồng Cương và Lý Ngọc.
" Bịch"
Thấy Bùi Đông Lai nhìn mình, Phương Hồng Cương liền giống như một con chó TQ quỳ rạp xuống đất:
- Sau này, tôi Phương Hồng Cương chính là con chó của Bùi thiếu, Bùi thiếu chỉ hướng Đông, tôi sẽ không dám đi về hướng Tây.
Bùi Đông Lai mỉm cười, nắm chặt quả táo trong tay.
Phong ba hắc đạo ở Hồ Giang sắp tới, Đông Lai thượng vị.