Siêu Cấp Cường Giả

Chương 179: Một trận chiến, định tương lai ( 7 )




Bóng đêm dần trôi, gió đêm phe phẩy, trong chiếc Rolls-Royce Phantom, Quý Hồng bưng một ly rượu đỏ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ý cười trên mặt càng đậm.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quý Hồng thì ở một bên, Mạc Nhận và Tạ Hoa 2 người đều rất rõ, qua đêm nay, giang sơn hắc đạo của Đông Hải sẽ thuộc về Quý Hồng, băng hỏa lưỡng trọng thiên cũng sẽ biến mất kể từ đây. Chỉ còn lại một hỏa mỹ nhân lưu lại ở Đông Hải này.

" Reng….Reng"

Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên, đánh vỡ không khí im lặng trong ô-tô.

Quý Hồng thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm rượu rồi sau đó mỉm cười nhận điện thoại.

- Lão bản, dường như là toàn bộ cảnh sát đã xuất động, trong đó bao gồm cả đặc công. Không ít huynh đệ của chúng ta đã bị bắt, người xem, còn muốn gây ra náo loạn, hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát hay không?

Sau khi điện thoại được chuyển, thì giọng nói của tên thủ hạ vang lên.

- Hẳn là người của Phương Chấn đã động thủ, các ngươi có thể dừng lại.

Quý Hồng cười, nói.

Đối với Quý Hồng mà nói, sỡ dĩ nàng để cho thủ hạ của mình gây ra động tĩnh lớn như vậy thì muốn thu hút cảnh sát, để cho người của Phương Chấn có thể thuận lợi thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch. Sau đó rồi rút lui khỏi Đông Hải, khiến cho cảnh sát vô kế khả thi.

Còn về phần những tên bị cảnh sát mang đi thì Quý Hồng cũng không để ý.

Trong bàn cờ, luôn luôn phải có binh sỹ hy sinh, đối với Quý Hồng mà nói thì những tên này ngay cả tư cách làm binh sỹ cũng không có.

- Vâng, lão bản.

Đầu bên kia điện thoại, tên thủ hạ liền vội vàng lĩnh mệnh.

Quý Hồng không nói lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó bấm điện thoại của Phương Chấn, dùng một ngữ khí như cũ, hỏi:

- Phương Chấn, người của ông hành động chưa? Người của ta đã không đợi kịp nữa rồi….

- Ta mới nhận được tin của thủ hạ, người của ta vẫn dựa theo kế hoạch như cũ mà hành đông.

Đầu bên kia điện thoại, bởi vì Phương Chấn bị Bùi Đông Lai uy hiếp cho nên hành đành phải đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Bên tai vang lên lời nói Phương Chấn, nụ cười của Quý Hồng càng thêm quyến rũ:

- Phương lão đại, vì muốn chào đón thắng lợi của chúng ta, giọng nói của ông hẳn là cần phải hưng phấn, cao hứng lên một ít, chứ đừng nên nghiêm túc giống như bây giờ.

- Quý lão đại không quên ước định giữa chúng ta là tốt rồi.

Phương Chấn trầm mặc sau một lúc lâu, dựa vào hình dáng của miệng khi phát âm của Bùi Đông Lai mà hắn liền trả lời một câu chắc chắn.

- Yên tâm, phần của ông cũng không ít đâu.

Quý Hồng cười cười, nói:

- Tốt lắm, ta rất muốn gặp Băng mỹ nhân rồi, cứ như vậy đi.

Nói xong, Quý Hồng không đợi Phương Chấn trả lời thuyết phục, liền cúp điện thoại.

- Ta đã hoàn toàn dựa theo yêu cầu của mày làm.

Đầu bên kia đt, sắc mặt Phương Chấn trắng bệch nhìn vào Bùi Đông Lai:

- Thả ta.

- Giúp tao làm 2 chuyện, tao sẽ tha cho mày.

Bùi Đông Lai nói, sắc mặt bình tĩnh.

- Mày….

Phương Chấn tức giận đến cả người phát run.

- 2 việc cuối cùng, chỉ cần làm cho tao 2 việc này thì tao cam đoan sẽ thả mày đi.

Vẻ mặt Bùi Đông Lai nghiêm túc, nhìn qua tuyệt đối không giống nói dối.

- Không thể.

Phương Chấn dùng sức lắc đầu.

- Phương Chấn, tao hy vọng mày hiểu được, mày không có tư cách bàn điều kiện với tao.

Giọng nói của Bùi Đông Lai trở nên phá lạnh.

Cả người Phương Chấn chấn động, không phản bác được.

- Chắc hản là Băng mỹ nhân đã đến, Ân Ly, đi nhanh hơn một chút.

Quý Hồng cũng không biết chuyện tình của Phương Chấn cho nên nàng cảm thấy kế hoạch của mình đã thành công, trong lòng vô cùng vui sướng, lập tức kêu Ân Ly tăng tốc.

Ân Ly không có hé răng mà là đạp chân ga, trong chớp mắt chiếc Rolls-Royce Phantom liền hóa thành một đạo ảo ảnh, hướng tập đoàn Thiên Tường chạy nhanh đến.

Lúc này trong ô-tô, 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa đều rõ ràng, thế cục đã đại định, sau đêm nay Đông Nguyệt bang cùng Thiên Tường sẽ chính thức xóa tên khỏi Đông Hải. Nguồn truyện: Truyện FULL

15" sau.

Chiếc Rolls-Royce Phantom của Quý Hồng đã thuận lới đi đến dưới lầu của tập đoàn Thiên Tường

Khí xe dừng lại thì Quý Hồng rõ ràng nhìn thấy được chiếc LincoLiễu Nguyệt của Liễu Nguyệt, khóe miệng nàng không khỏi nợ ra một nụ cười của người thắng lợi.

- Xem ra Băng mỹ nhân của chúng ta đã chờ lâu rồi, đi thôi, chúng ta đi lên, cho nàng một kinh hỉ.

Thu hồi ánh mắt, Quý Hồng mỉm cười, dẫn đầu từ trong ôtô đi ra.

Mạc Nhận cùng Tạ Hoa nhìn nhau rồi lần lượt xuống xe.

Xuống xe, dưới sự bảo vệ của Ân Ly thì Quý Hồng đi ở phía trước, mà Mạc Nhận cùng Tạ Hoa thì đi ở sau cùng.

Bảo vệ của tập đoàn Thiên Tường thấy Quý Hồng thì vốn là ngẩn ra, sau đó muốn ngăn trở nhưng kết là thấy Mạc Nhận cùng Tạ Hoa.

Phát hiện này làm cho bọn họ nhất thời sững sờ ngay tại chỗ!

Đông Nguyệt bang cùng Mãnh Hổ bang đối lập với nhau, trong thế giới ngầm của ĐÔng Hải thì ai ai cũng biết điều này. Mà bảo vệ của tập đoàn Thiên Tường đều là người của Đông Nguyệt bang cho nên rất rõ việc này.

- Mạc lão đại, Tạ gia.

Mặc dù trong lòng cảm thấy khiếp sợ khi thấy Mạc Nhận và Tạ Hoa đi chung với Quý Hồng nhưng mà 2 tên bảo vệ cũng không hỏi nhiều, trước tiên lên chào hỏi Mạc Nhận và Tạ Hoa.

Đối mặt với lời chào hỏi của 2 tên bảo vệ thì Mạc Nhận và Tạ Hoa cũng không lên tiếng, mà một bên Quý Hồng nũng nịu tươi cười:

- Liễu tiểu thư ở trên lầu sao?

Mắt thấy Quý Hồng mở miệng, hai gã bảo vệ trị an có chút không biết phải làm sao.

- Quý tiểu thư hỏi các ngươi đấy.

So sánh với Mạc Nhận mà nói thì hận ý của Tạ Hoa đối với Liễu Nguyệt càng đậm hơn, ước gì thấy được Liễu Nguyệt sớm sụp đổ. Hiện giờ thấy 2 gã bảo vệ không trả lời câu hỏi của Quý Hồng thì hắn liền mở miệng khiển trách.

- Bẩm Tạ gia, lão bản ở trên lầu.

Đối mặt vời lời quở mắng của Tạ Hoa thì trong lòng 2 gã bảo vệ khiếp sợ không thôi, bất quá lại là không có nghĩ nhiều, mà là trước tiên cấp ra câu trả lời thuyết phục.

"Khanh khách..."

Thấy một màn như vậy thì một lần nữa Quý Hồng nở nụ cười, phong tình vạn chủng. Từ sau khi trở thành người đứng đầu của Mãnh Hổ bang thì chưa bao giờ Quý Hồng cao hứng như ngày hôm nay vậy

Bên tai vang lên tiếng cười của Quý Hồng, nhìn vào bóng lưng của 4 người thì 2 tên bảo vệ sững sờ ngay tại chỗ.

- Sao lại thế này? Mạc lão đại, Tạ gia như thế nào sẽ cùng Quý Hồng cùng một chỗ

- Theo ta thấy, rất có thể lão bản cùng với Quý Hồng nói chuyện làm ăn, nếu không Quý Hồng sẽ không tới nơi này

- Ta cảm giác không thích hợp, ngươi cẩn thận nhớ lại xem. Mạc lão đại cùng Tạ gia dường như là tôn kính với Quý Hồng a?

- Hư! Con mẹ nó ngươi muốn chết a? Lời này mà ngươi cũng có thể nói lung tung được sao?

...

Mặc dù đã đi xa nhưng Quý Hồng vẫn nghe được cuộc nói chuyện của 2 tên bảo vệ, nàng không nhịn được mà quay sang nhìn Mạc Nhận và Tạ Hoa, nụ cười trên mặt càng đậm. Đồng thời, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ chờ mong.

Chờ mong cùng Liễu Nguyệt gặp mặt!

" Đinh…"

Mấy phút đồng hồ sau, nương theo một tiếng vang thì thanh máy đã đến tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Tường.

Ra thang máy, Quý Hồng vẫn đi đầu.

Rất nhanh, dưới sự bảo vệ của Ân Ly thì Quý Hồng đã mang theo Mạc Nhận cùng Tạ Hoa đi đến trước phòng hội nghị, Ân Ly giữ im lặng tiến lên từng bước, đẩy cửa phòng ra.

"
Két"

Cửa phòng liền mở ra.

Nương theo ánh đèn thì Quý Hồng có thể thấy được trong phòng họp cố vài người đang ngồi trước bàn hội nghị, toàn bộ những người này đều là cổ đông của tập đoàn Thiên Tường.

- Quý lão bản.

Ngay khi Quý Hồng ngạc nhiên thì trong phòng họp đã có vài tên cổ đông đứng dậy chào hỏi Quý Hồng, đồng thời thở nhẹ một hơi.

Bọn hắn bị ép buộc đem một phần cổ phần bán ra cho Quý Hồng hơn nữa còn biết được kế hoạch của Quý Hồng, lúc trước thấy Liễu Nguyệt cùng Quý Hồng không xuất hiện thì bọn hắn cảm giác được có một cây kiếm đang treo trên đỉnh đầu, hiện giờ Quý Hồng đã đến, làm cho bọn hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ở bọn hắn xem ra, mấy tên ủng hộ Liễu Nguyệt còn chưa đến, như vậy chứng tỏ kế hoạch của Quý Hồng đã thành công viên mãn.

Thành công sao?

Dưới ánh đèn, nụ cười trên mặt Quý Hồng đọng lại, trong lòng xuất hiện một trực giác không tốt.

Bởi vì… dựa theo lời nói của 2 tên bảo vệ thì Liễu Nguyệt đã tới tập đoàn Thiên Tường, như vậy mà hiện giờ Liễu Nguyệt lại không có trong này.

Cũng giống như Quý Hồng, Mạc Nhận và Tạ Hoa cũng không thấy Liễu Nguyệt đâu cả, sắc mặt 2 người hơi đổi.

- Liễu Nguyệt còn chưa tới sao?

Quý Hồng trầm giọng hỏi.

- Quý lão đại, ta chờ cô đã lâu.

Không đợi mấy tên cổ đông kia trả lời thì từ đằng sau đã truyền đến giọng nói của Liễu Nguyệt.

Nói xong, bóng người xuất hiện.

Liễu Nguyệt thân mặc một bộ đồ màu đen xuất hiện ở phía sau.

"Bá!"

Nghe được giọng nói của Liễu Nguyệt thì 4 người Quý Hồng liền ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Liễu Nguyệt âm trầm, đang đi lại đây. Trừ Liễu Nguyệt ra thì bên cạnh nàng còn mấy tên cổ đông ủng hộ nàng nữa.

Thời gian chậm dần, hình ảnh nhưng đứng lại.

Thấy mấy tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt thì bất kể là Mạc Nhận, Tạ Hoa hay là người có tâm lý mạnh như Quý Hồng cũng đều sững sờ ngay tại chỗ

Nếu không phải tiếng bước chân của đám người Liễu Nguyệt vang lên, thì bọn hắn hoài nghi hai mắt của mình xảy ra vấn đề!

Bởi vì lúc nãy, Phương Chấn đã nói cho Quý Hồng biết rằng đám người này đã bị Phương Chấn xử lý.

Mà hiện giờ, những tên này chẳng những còn sống nhăn răng ra, hơn nữa đều đi sau Liễu Nguyệt.

Những tên này không phải là bị thủ hạ của Phương Chấn xử lý rồi sao?

Bọn hắn làm sao có thể còn sống?

Dưới ánh đền, 2 người Mạc Nhận và Tạ Hoa đều trợn tròn há hốc mồm.

Cùng lúc đó, một nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn trong cơ thể bọn hắn.

Bọn hắn đều đem tất cả tiền cược đặt ở trên người Quý Hồng, nếu Quý Hồng thua trận này thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được kết quả của bọn hắn.

Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả Quý Hồng cũng bị biến hóa bất thình lình này làm trở tay không kịp.

Chẳng lẽ Phương Chấn hai mặt, sau lưng đâm ta một nhát ư?

Lý trí nói cho Quý Hồng biết, nàng bị Phương Chấn đùa giỡn.

- Quý cổ đông, thoạt nhìn thì sắc mặt của cô cũng không được tốt a.

Không đợi Quý Hồng nghĩ tiếp, Liễu Nguyệt dừng bước cách xa Quý Hồng 10 thước, vẻ mặt nở ra nụ cười lạnh như băng:

- Việc này thì cô có vui mừng không?

Vui mừng?

Trong phúc chốc, Quý Hồng liền cảm giác bản thân mình thất bại.

Nàng chỉ cảm giác được mình đã bị tát một tát vào mặt.

Không vang.

Nhưng lại rất đau.