Căn cứ theo tư liệu do Liễu Nguyệt cung cấp thì thân là hắc quyền vương của phía Nam thì Triệu Hùng chỉ đạt tới cảnh giới Minh Kính, cùng giống như Bùi Đông Lai.
Dưới một dạng tình hình như thế, Bùi Đông Lai tự tin có thể thông qua phương thức ám sát thần không hay quỷ không biết có thể xử lý Triệu Hùng, sau đó bắt sống Phương Chấn, từ đó mở miệng Phương Chấn ra đạt được những thứ mà mình muốn biết.
Nhưng mà.
Vượt ra ngoài sự dự đoán của Bùi Đông Lai, chẳng những trước khi Bùi Đông Lai nổ súng thì Triệu Hùng đã nhận ra nguy hiểm, trước tiên Triệu Hùng liền làm ra động tác tránh né, tránh khỏi một kích trí mạng.
Điều này làm cho tâm tình của Bùi Đông Lai trở nên cực kỳ nghiêm trọng, ám sát thì không thể xử lý được Triệu Hùng, hiện giờ mất đi súng lục, cùng đánh nhau với Triệu Hùng thì phần thắng quả thật là quá ít.
- Không cần phải tránh làm gì, mày không là đối thủ của tao.
Vẻ mặt Triệu Hùng hài hước nhìn Bùi Đông Lai, lộ ra tư thế đã nắm lấy toàn bộ cục diện.
- Triệu Hùng, không cần giết chết hắn, đánh cho tàn phế là tốt rồi, mẹ nó, ta muốn để cho hắn sống không bằng chết.
Mắt thấy Triệu Hùng nắm lấy thế cục thì Phương Chấn từ sau bàn bò lên.
Dưới ánh đèn, bởi vì đầu gối của hắn bị bắn nát, đổ máu quá nhiều cho nên khuôn mặt của hắn trở nên trắng bệch, toàn thân vặn vẹo lại với nhau, nhìn qua có chút dọa người.
" Vù"
Nghe được lời nói của Phương Chấn thì trong lòng của Bùi Đông Lai liền động, hắn liền ngay tại chỗ nhảy lên giống như một con hổ đói vồ mồi, tốc độ cực nhanh hướng về phía Phương Chấn.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Chỉ cần hắn bắt lấy Phương Chấn thì có thể khiến Triệu Hùng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Nhưng mà.
Tốc độ của Triệu Hùng so với Bùi Đông Lai thì lại còn nhanh hơn.
Dưới ánh đèn chỉ thấy dưới chân Triệu Hùng khẽ động, cả người giống như là bay lượn trên không, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Bùi Đông Lai, giống như một ngọn núi lớn thông thường, ngăn cản đường đi của Bùi Đông Lai. Đồng thời tay phải của Triệu Hùng đột nhiên chém ra, hóa chưởng thành trảo, chụp vào bả vai của Bùi Đông Lai.
"Hô!"
Đối mặt với một trảo hung tàn của Triệu Hùng, Bùi Đông Lai không né không tránh, mà là hắn vung tay phải lên, lực lượng toàn thân dồn vào đó, một kích đánh thẳng tay của Triệu Hùng.
"Hừ!"
Triệu Hùng khinh miệt hừ lạnh một tiếng, đồng thời ngay lập tức hóa trảo thành chưởng.
Chưởng khắc quyền!
Ba!"
Âm thanh vang giòn truyền ra, nắm tay của Bùi Đông Lai đánh thẳng vào lòng bàn tay của Triệu Hùng, thốn kình đột nhiên bạo phát, hắn chỉ cảm thấy được dường như bàn tay của mình đụng phải bông, không có tạo ra thương tổn gì đối với Triệu Hùng.
Ân?
Bùi Đông Lai phát ra kình lực khủng bố như thế này làm cho Triệu Hùng hơi kinh ngãi, rất kinh hãi, hắn lập tức biến chưởng thành trảo, một phát bắt lấy cổ tay của Bùi Đông Lai, căn bản không có Bùi Đông Lai có cơ hội thu quyền.
Trong con ngươi Bùi Đông Lai hiện lên một tia tàn nhẫn, rồi đột nhiên cổ tay Bùi Đông Lai phát lực, dùng sức vừa chuyển nắm lấy cổ tay của Triệu Hùng.
Cầm nã thủ.
Giờ phút này, Bùi Đông Lai lại dùng ra chiêu cầm nã thủ quen thuộc trong quân đội.
"Hắc!"
Triệu Hùng cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, Ám Kình tập trung vào cổ tay, rồi đột nhiên bùng nổ!
"Bá!"
Bùi Đông Lai chụp vào tay của Triệu Hùng chỉ cảm thấy chụp vào một khối thiết bản, năm ngón tay truyền đến một cơn đau nhức không tưởng, hơn nữa lực phản chấn này thiếu chút nữa đem bàn tay của hắn đánh gãy.
Lúc này, tay phải của Triệu Hùng chém ra, thuận thế đổi thành trảo, bắt lấy cánh tay của Bùi Đông Lai rồi dùng sức kéo lên, đem Bùi Đông Lai kéo tới hướng mình, sau đó hắn tại chỗ nhảy lên, dùng gối hướng về phía ngực của Bùi Đông Lai nện vào.
Bùi Đông Lai biến sắc, chẳng quan tâm đến cơn đau đớn trên bàn tay, song chưởng của hắn liền đẩy ra, che ở trước người.
"Phanh!"
Đầu gối của Triệu Hùng hung hăng nện vào cánh tay của Bùi Đông Lai, Ám Kình đột nhiên bùng nổ, lực đạo khủng bố làm cho 2 tay của Bùi Đông Lai run lên, hổ khẩu bị đánh rách tả tơi, máu tươi chảy ròng, đồng thời cả người bay ngược ra sau.
" Rầm"
Trong phút chốc thân thể của Bùi Đông Lai đã bị đánh vào trên vách tường trong phòng khách, chỉ cảm thấy cả người giống như tan rã, đau đớn khó chịu.
Bùi Đông Lai cố nén đau đớn, hắn liền búng dậy, vẻ mặt so với lúc trước thì càng tỏ ra ngưng trọng.
Nguyên bản hắn cố gắng thông qua tốc độ cùng sức bật vượt xa người thường của mình để cùng Triệu Hùng đánh một trận, kết quả lại phát hiện căn bản bản thân mình không phải đối thủ của Triệu Hùng.
Điều này không khỏi làm cho Bùi Đông Lai nghĩ tới việc chạy trốn, hắn nhìn ra được Triệu Hùng đạt tới cảnh giới Minh Kính, nếu hắn muốn chạy trốn thì căn bản Triệu Hùng không thể ngăn cản hắn được.
- Triệu Hùng, đừng để hắn chạy.
Có lẽ là nhận thấy được Bùi Đông Lai muốn chạy trốn, Phương Chấn cố gắng nén đau đớn trên thân mình, âm trầm nói một câu, sau đó nhặt điện thoại di động lên, bấm số vừa rồi chưa kịp gọi, dùng giọng điệu ra lệnh, nói:
- Những người ủng hộ Liễu Nguyệt chuẩn bị ra khỏi cửa, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, nhất định không thể để cho bọn hắn còn sống mà đến Thiên Tường Tập Đoàn được.
Nói xong, thậm chí Phương Chấn còn không chờ thủ hạ của mình trả lời, hắn liền trực tiếp cúp điện thoại, híp mắt lại, ánh mắt như độc xà nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai:
- Vương bát đản, tao vốn định đợi sau khi liên thủ cùng Quý Hồng xử lý xong Liễu Nguyệt thì mới giết mày, thế nhưng mày lại dám ăn gan hùm mật gấu đến ám sát ta? Hôm nay, ta sẽ cho mày đời này hối hận vì đã đầu thai làm người.
"Bá!"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Phương Chấn, sắc mặt Bùi Đông Lai không khỏi biến đổi.
Lúc trước nghe được cuộc nói chuyện của Phương Chấn thì hắn mơ hồ cảm thấy được Liễu Nguyệt có thể gặp phiền toái gì, hiện giờ nghe Phương Chấn vừa nói như thế thì trong nháy mắt hắn liền hiểu ra. Trước mắt có thể nói tình thế của Liễu Nguyệt vô cùng nguy hiểm.
Ngay tại lúc Bùi Đông Lai bởi vì lời nói của Phương Chấn mà cảm thấy kinh ngạc thì Triệu Hùng liền âm trầm hướng về phía Bùi Đông Lai đi tới.
Bước chân của hắn không nhanh không vội, cơ hồ không phát ra âm thanh gì, ánh mắt thủy chung tập trung vào Bùi Đông Lai.
- Tình cảnh bây giờ của Liễu tỷ rất nguy hiểm, nếu làm không tốt thì sẽ táng thân trong tay của Quý Hồng cùng Phương Chấn, nhưng mà nếu ta không chạy trốn, căn bản cũng không phải là đối thủ của Triệu Hùng, kéo dài chỉ có con đường chết mà thôi.
Mắt thấy Triệu Hùng không nóng không vội đi tới, Triệu Hùng lại dùng một loại ánh mắt đùa giỡn nhìn vào hắn thì trong lòng Bùi Đông Lai liền phập phồng.
Giờ khắc này hắn suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn lần.
- Hay là trốn thôi, lưu lại chỉ có chịu chết. Dù sao thì chưa chắc Liễu tỷ đã chết. Mà một khi bản thân mình chết đi thì như vậy chẳng những mất đi cơ hội bước chân vào Tần gia, còn có Đông Tuyết, lại càng không thể hoàn thành di nguyện của Tiêu Phi.
Bên trong tuyệt cảnh, tâm tư của Bùi Đông Lai càng lúc càng rối bời, dù sao thì hắn đã bắt đầu giai đoạn dung hợp lần thứ 2 với linh hồn Tiêu Phi, công phu không ngừng tăng lên, tiền năm vô hạn, chỉ cần đạt đến cảnh giới Ám Kính thì tuyệt đối có thể đánh chết Phương Chấn và Triệu Hùng, hoàn toàn không đáng để liều mạng.
Cái gì gọi là núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt chính là như thế.
- Không!
Mắt thấy Triệu Hùng càng ngày càng tới gần, áp lực càng ngày càng tăng thì đột nhiên trong lòng của Bùi Đông Lai phát ra một tiếng không cam lòng, vẻ do dự trong con mắt đã biến mất thay vào đó chính là sự kiên định.
- Từ sau khi dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì con đường luyện võ của ta vô cùng suôn sẽ, không có một chút bất lợi. Jason đã nói qua, khuyết điểm duy nhất của bản thân ta chính là sinh tử tôi luyện, hiện giờ gặp phải quyết chiến sinh tử, nếu như bản thân lui bước thì trong lòng sẽ lộ ra một lỗ hỏng lớn, sau này làm sao có thể đề tăng cảnh giới được? Lại làm thế nào có thể thực hiện lời hứa với Tiêu Phi?
- Nếu bản thân mình cam lòng làm người nhu nhược, không muốn làm kẻ yếu, muốn trở thành cường giả thì như vậy…bản thân phải đánh cược một lần thử sao.
Trong phút chốc, Bùi Đông Lai trừ bỏ tạp niệm trong đầu, cả người hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Chưa có lúc nào mà Bùi Đông Lai lại lộ ra vẻ kiên định giống như lúc này.
Hắn chỉ cảm thấy cảm giác lùi bước trong lòng hắn đã biết mất không còn tâm hơi, sự tự tin trong lòng hắn đã khôi phục lại, đồng thời một cỗ chiến ý đáng sợ đang thiêu đốt cơ thể hắn, không ngừng tăng lên….tiếp tục tăng lên.
Ách?
Nhận thấy được khí thế biến hóa của Bùi Đông Lai thì Triệu Hùng nao nao, theo sau không khỏi ở trong lòng cười lạnh một tiếng.
Theo ý nào đó mà nói thì thực lực của Bùi Đông Lai đã vượt qua dự đoán của Triệu Hùng, Triệu Hùng rất rõ ràng, bằng vào sức bật khủng bố của Bùi Đông Lai nếu hắn quyết tâm muốn bỏ trốn thì bản thân Triệu Hùng sẽ không có cách nào ngăn cản được. Hiện giờ thấy Bùi Đông Lai chẳng những không chạy trốn, hơn nữa lại lộ ra bộ dáng muốn cùng hắn liều mạng thì nhất thời Triệu Hùng liền thở nhẹ ra.
Ở hắn xem ra, tuy rằng hắn không thể ngăn cản được Bùi Đông Lai chạy trốn nhưng nếu muốn chiến thắng được Bùi Đông Lai thì quả thật có chút lo lắng.
- Đường đường là một cao thủ Ám Kính thế mà ăn nhở ở đậu, làm chó cho người ta, quả thật là ngươi đã làm mất mặt người luyện võ.
Mắt thấy bước chân của Triệu Hùng thoáng dừng lại thì một bên Bùi Đông Lai gia tăng chiến ý, một bên châm chọc.
Thân là hắc quyền vương phương Nam, bởi vì lúc nhỏ nhà hắn quá nghèo cho nên hắn được mẫu thân đưa đến Thiếu Lâm tự luyện võ đồng thời để cho hắn có thể no bụng.
Thiên phú võ học của Triệu Hùng cực cao, không đến 5 năm liền bước vào cảnh giới Minh Kính, hơn nữa vào năm 25 tuổi thì hắn đã bước vào cảnh giới Minh Kính đại thành.
Đồng dạng là một năm kia, hắn nghe tin mẫu thân bị bệnh nặng vì thế hắn liền trở về nhà. Vì muốn chữa bệnh cho mẫu thân, cuối cùng hắn đã lựa chọn rời Thiếu Lâm, đến vùng duyên hải đánh Hắc Quyền, lấy tư thế vô địch quét ngang giới cao thủ.
Cho tới khi hắn trở lại nhà của mình thì phát hiện mẫu thân của hắn đã được đưa vào bệnh viện tốt nhất, tiếp nhận trị liệu tốt nhất.
Người đưa mẫu thân hắn vào viện không ai khác đó chính là Phương Chấn.
Mà từ bác sỹ hắn biết được nếu không phải là do Phương Chấn đưa mẫu thân hắn đến bệnh viện để điều trị thì chờ sau khi hắn trở về nhà, bệnh tình của mẫu thân hắn sẽ hoàn toàn chuyển biến xấu đi, cho dù là Hoa Đà cũng không có cách nào cứu chữa nổi.
Bởi vì muốn đáp tạ cho nên hắn đi theo Phương Chấn, trở thành bảo tiêu của Phương Chấn, 5 năm qua như một ngày lúc nào hắn cũng như hình như bóng bên cạnh Phương Chấn.
Cho dù ở ba tháng trước, hắn bước chân vào cánh cửa Ám Kính, cũng chưa từng nghĩ tới rời đi!
Dưới tình hình như thế, mắt thấy Bùi Đông Lai muốn châm ngoài ly gián thì giọng nói của Triệu Hùng hoàn toàn lạnh xuống:
- Mày không cần phải phí công vô ích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Ba"
Không đợi cho Triệu Hùng nói hết lời, Bùi Đông Lai liền nhảy lên, cả người hắn giống như là một mũi tên rời khỏi cung, bay thẳng về phía Triệu Hùng.
"Hô! Hô!"
Có thể nói một kích này là Bùi Đông Lai đã tính toán từ lâu, tốc độ vô cùng khủng khiếp, thân ảnh giống như là quỷ mị.
"Bá!"
Trong chớp mắt, Bùi Đông Lai đến trước người của Triệu Hùng, hóa thủ vi đao, chém về phía Triệu Hùng.
"Hừ!"
Triệu Hùng hừ lạnh một tiếng cũng không né tránh mà là vung tay lên đỡ một đòn của Bùi Đông Lai. Hắn đã đạt tới cảnh giới Ám Kính cho nên có thể lợi dụng Ám Kình để đỡ một kích này hơn nữa hắn có thể lợi dụng Ám Kình để gây tổn thương cho đối phương cho nên hắn không hề e ngại một đòn của Bùi Đông Lai.
Dường như Bùi Đông Lai cũng nhìn ra điểm này, mắt thấy Triệu Hùng lấy cứng đối cứng thì tay của hắn liền dừng lại, cổ tay liền thay đổi, 5 ngón tay liền hơi nắm lại giống như là một con rắn, hướng yết hầu của Triệu Hùng đâm vào.
Đối mặt với Bùi Đông Lai biến chiêu thì Triệu Hùng tùy ra vỗ, trự tiếp chụp lấy cánh tay của Bùi Đông Lai.
"Ba!"
Đỡ một đòn của Bùi Đông Lai, đồng thời thân hình của Triệu Hùng thu lại, sau đó đột nhiên đến gần Bùi Đông Lai, dùng bả vai húc về phía Bùi Đông Lai.
Thiết Sơn Kháo.
" Bịch!"
Bùi Đông Lai không kịp đề phòng, trực tiếp đụng thẳng vào Triệu Hùng, sau đó thân thể của Bùi Đông Lai liền bay ra ngoài, hắn giống như là diều đứt dây vật, bay ngược trở ra.
Trên không, bởi vì bị một đòn nghiêm trọng của Triệu Hùng cho nên sắc mặt của Bùi Đông Lai trở nên trắng bệch, từng khúc xương trên người hắn giống như là bị gãy ra, đau đớn làm cho hắn thiếu chút nữa ngạt thở.
Chẳng qua.
Là hắn vẫn duy trì được sự tỉnh táo, trong đầu không ngừng hiện lên chiêu mới vừa rồi của Triệu Hùng.
- Trong lúc phát kình thì phải hoàn toàn phong bế lỗ chân lông, không cho kình lực thoát ra ngoài, lực lượng phải tập trung lại một điểm, hơn nữa trong quá trình phát kình, khung xương cùng bản thân, 2 thứ đó phải đồng bộ với nhau….
Cùng lúc, những lời nói của Qua tử không ngừng vang lên bên tai của Bùi Đông Lai, lúc trước hắn không thể nắm bắt được cảm giác này nhưng bây giờ thì lại có thể, cả người hắn đạt đến trạng thái Không Minh mà bao lâu nay chưa có.
" Bịch"
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai hoàn toàn tìm được cảm giác này, thân thể hắn đã hung hăng đập vào một bồn hoa, đem bồn hoa ngã rơi xuống đất.
- Không có gì hơn mà thôi.
Lúc chạm đất, Bùi Đông Lai liền bừng tình, trong lòng dường như đã minh bạch được điều gì, khóe miệng không khỏi nở ra nụ cười hưng phấn.
" Phốc"
Ngắn ngủi hưng phấn trôi qua, Bùi Đông Lai phun ra một ngụm nước miếng, trong đó có lẫn với máu, hắn cố nén đau đớn mà đứng dậy.
- Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Mắt thấy Bùi Đông Lai chẳng những xuất khẩu cuồng ngôn hơn nữa lại đứng đến, muốn chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, trong lòng của Triệu Hùng liền giận dữ, quát một tiếng. Cả người hắn lẳng lặng không phát ra một hơi thở, rồi tới gần Bùi Đông Lai.
" Phịch"
Triệu Hùng vẫn như cũ, vẫn hóa thủ vi đao, trong đó hắn có rót vào Ám Kính, uy lực có thể so với một thanh đại đao.
Lúc này đây.
Bùi Đông Lai cũng không lui lại, cũng không có né tránh, mà là vung tay đón lấy.
Triệu Hùng thấy thế, khóe miệng lập tức nổi lên một tia cười lạnh.
" Phanh"
Tay của Triệu Hùng hung hăng chém vào cánh tay của Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai vẫn không nhúc nhích.
Trong chớp mắt, cánh tay của Triệu Hùng đã bị văng ra, từ bàn tay truyền đến một cơn đau.
" Ách?"
Tại sao có thể như vậy?
Trong chớp mắt, nụ cười lạnh trên miệng của Triệu Hùng đã biến mắt, thay vào đó là hắn sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Ngay sau đó, không đợi Triệu Hùng lấy lại tinh thần, tay phải của Bùi Đông Lai đột nhiên vung lên, thuận thế làm ra một cái tát tai.
Kình phong đánh úp vào mắt, Triệu Hùng lấy làm ngạc nhiên, sau đó hắn cố gắng giơ cánh tay lên ngăn cản.
Đã quá muộn.
Dưới ánh đèn,tốc độ bàn tay của Bùi Đông Lai đang từ từ bỗng nhiên tăng nhanh.
" Bốp"
Một tát của Bùi Đông Lai vào mặt của Triệu Hùng giống như là đập chết một con ruồi, so với lực lượng Ám Kính khi nãy của Triệu Hùng thì chỉ có cao hơn mà thôi, lực lượng khủng bố trực tiếp đem Triệu Hùng đánh bay ra ngoài.
Này... Làm sao có thể??
Mắt thấy Triệu Hùng giống như là quả banh tennis bị đánh bay ra xa, cả người Phương Chấn liền trợn tròn mắt, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, dùng sức lắc lắc đầu, sau đó lại thử đem ánh mắt trừng lớn, cố gắng để bản thân nhìn rõ ràng thêm một chút.
Giờ khắc này, hắn cho là mình xuất hiện ảo giác!
Ảo giác??
"Ầm"
Thân thể của Triệu Hùng hung hăng đạp vào trên tường, ngã rầm xuống đất, nửa bên mắt trực tiếp bị lún vào, máu tươi chảy đầm đìa.
- Ngươi….ngươi cũng biết Ám Kính?
Không để ý đau đớn trên mặt, ánh mắt Triệu Hùng trợn tròn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Ngươi đã đánh đủ chưa? Đã đánh thoải mái chưa? Có đã chưa? Tới phiên ta?
Nói xong, bóng người liền xuất hiện.
Lúc trước Bùi gia thiếu niên không hề có năng lực hoàn thủ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước người Triệu Hùng, chân phải nâng lên, hung hăng dậm xuống.