Ngắn ngủi kinh sợ qua đi, Ngô Sinh liền thở ra vài hơi để cho bản thân tỉnh táo, rồi đứng dậy bước về phía 4 người Bùi Đông Lai.
- Vũ Trạch.
Vài giây sau, Ngô Sinh đi đến bên cạnh 4 người Bùi Đông Lai, hướng về Ngô Vũ Trạch vẫy vẫy tay.
- Đông Lai, đó là cha của ka.
Ngô Vũ Trạch liền nói một câu.
- Cha, vị này chính là bạn trong nhóm của con, Bùi Đông Lai.
Nhìn thấy Ngô Sinh, vẻ mặt Ngô Vũ Trạch mỉm cười giới thiệu nói.
- Thúc thúc, khỏe.
Bùi Đông Lai chủ động vấn an, khẽ khom người, thái độ vô cùng tôn kính.
- Chào cháu.
Bên tai vang lên lời chảo hỏi của Bùi Đông Lai, lại thấy được ánh mắt của mấy tên thương nhân Chiết Giang trong phòng nhìn mình thì Ngô Sinh mỉm cười đáp lại, nhưng mà nụ cười lại không được tự nhiên.
- Thúc thúc, khỏe.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cùng Ngô Sinh bắt chuyện thì Đông Phương Lãnh Vũ cùng tiểu la lỵ cũng không cam tâm rớt lại, giọng nói vô cùng tôn kính.
- Cha, 2 vị này là bạn của Đông Lai.
Ngô Vũ Trạch lại làm ra giới thiệu.
Bên tai vang lên lời nói Ngô Vũ Trạch, nụ cười trên mặt Ngô Sinh lại càng không được tự nhiên, sau đó do dự một chút rồi nói:
- Vũ Trạch, con tới đây một chút, ta có lời nói cho con.
- Đông Lai, mọi người tìm vị trí ngồi đi, ka đi một tý rồi quay lại ngay.
Ngô Vũ Trạch tươi cười nói với 3 người Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cảm nhận được ánh mắt của mấy tên thương nhân Chiết Giang nhìn về mình, hắn cũng thấy được thái độ của Ngô Sinh có chút khác lạ, bắt quá hắn lại không tỏ ra gì cả, hắn mỉm cười gật đầu rồi dẫn Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi tới một bàn ở bên cạnh.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đi tới thì đám thương nhân Chiết Giang ngồi trên bàn đều có chút khẩn trương.
"Bá!"
Bùi Đông Lai mới vừa mang theo Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi ngồi xuống thì vài tên thương nhân Chiết Giang liền không hẹn mà cùng đứng dậy, giống như là thấy ôn thần vậy, đi tới một cái bàn khác.
- Tại sao bọn hắn lại đi hết? Thật là kỳ quái nha.
Tiểu loli thấy vài tên thương nhân Chiết Giang đứng dậy rời đi thì nháy đôi mắt, vẻ mặt tỏ ra tò mò.
- Bọn ngốc này, muốn cút thì cút nhanh.
Tiểu loli không đoán được nhưng Đông Phương Lãnh Vũ lại rất rõ ràng, tính khí hắn táo bạo lập tức tức giận mắng một tiến.
Đối với lời nhục mạ của Đông Phương Lãnh Vũ thì vài tên thương nhân Chiết Giang kia cũng không tỏ thái độ gì, lập tực đi đến một chiếc bàn khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai cũng không để ý tới.
Cùng lúc, Ngô Sinh cùng Ngô Vũ Trạch đi vào một góc nhỏ trong phòng ăn.
- Cha, cha muốn nói gì thì nói đi, làm gì mà thần thần bí bí như vậy?
Ngô Vũ Trạch không biết chuyện tình Bùi Đông Lai hành hung Phương Thế Vinh, hiện giờ thấy Ngô Sinh tỏ ra thần bí kéo hắn tới đây thì hắn liền có chút không vui.
- Vũ Trạch, cha mặc kệ con có quan hệ như thế nào với người thanh niên tên là Bùi Đông Lai kia, sau này con phải tránh xa hắn ra, tốt nhất là tuyệt giao luôn.
Giọng nói Ngô Sinh vô cùng ngưng trọng.
Cùng Bùi Đông Lai tuyệt giao?
Nghe được Ngô Sinh nói như vậy thì Ngô Vũ Trạch liền cả kinh:
- Cha, Bùi Đông Lai là bạn cùng phòng với con, cha kêu con tuyệt giao với hắn, người có lầm hay không?
- Con xem đi.
Ngô Sinh chỉ chỗ ngồi của Bùi Đông Lai.
Ngô Vũ Trạch quay đầu nhìn lại, không thấy có gì khác lạ:
- Làm sao vậy?
- Vừa rồi, bàn kia có không ít khách nhân vậy mà hiện tại chỉ còn lại 3 người bọn họ.
Ngô Sinh trầm giọng nói.
- Hả?
Ngô Vũ Trạch liền ngạc nhiên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Cha, vì sao bọn hắn rời đi, còn nữa, vì sao cha bắt con phải tuyệt giao với Đông Lai?
- Phương Thế Vinh bị Bùi Đông Lai đánh bị thương.
Giọng nói Ngô Sinh vô cùng ngưng trọng.
- Cái gì?
Ngô Vũ Trạch là người ở Hàng Châu cho nên biết được đại danh của Phương Thế Vinh đồng dạng Ngô Vũ Trạch cũng biết địa vị của Phương Thế Vinh ở cả Hàng Châu và Chiết Giang, lần này nghe được Ngô Sinh nói Bùi Đông Lai đả thương Phương Thế Vinh thì liền sững sờ.
- Vũ Trạch, tính cách bao che khuyết điểm của Phương Chấn thì hẳn là con đã rõ ràng. Người thanh niên Bùi Đông Lai kia vì có Liễu Nguyệt làm chỗ dựa cho nên Phương Chấn không dám động đến hắn, nhưng mà Phương Chấn tuyệt đối dám đụng đến Ngô gia, nếu con cùng người thanh niên kia thân cận quá mực thì sẽ khiến Ngô gia rơi vào trong trường phong ba này, đối với Ngô gia mà nói thì đây tuyệt đối là một hồi tai nạn.
- Cho nên cha bắt con phải tuyệt giao với Đông Lai?
Trong nháy mắt Ngô Vũ Trạch đã hiểu ý tứ của Ngô Sinh, khuôn mặt nhăn lại, nét mặt rất khó coi.
- Ừh.
Ngô Sinh rất thẳng thắng gật đầu, nói:
- Vì không muốn Phương gia giận chó đánh mèo thì nhất định con phải tuyệt giao cùng hắn.
- Điều đó không có khả năng!
Giọng nói của Ngô Vũ Trạch còn kiên điịnh hơn so với Ngô Sinh:
- Cha, con không muốn đem lòng tự trọng của mình quăng đi cho chó ăn, dựa vào yêu cầu của cha thì con đã ăn nói khép nép với đám người Tô Văn và Lý Lệ, nhưng mà cũng không sợ Phương gia nổi giận mà sẽ không qua lại với Đông Lai.
- Vũ Trạch…mày..
Ngô Sinh nhất thời nóng nảy.
- Cha, tuy rằng thời gian quen biết giữa con và Đông Lai rất ngắn, nhưng mà con đã coi hắn là bằng hữu của mình.
Nói xong, Ngô Vũ Trạch liền xoay người rời đi.
- Vũ Tạch.
Dưới tình thế cấp bách Ngô Sinh liền kéo lấy Ngô Vũ Trạch:
- Con có nghĩ, một khi làm như vậy sẽ đưa Ngô gia vào chỗ vạn kiếp bất phục không?
- Cha, nhiều năm như vậy, cha có cảm thấy mệt mỏi không?
Nói xong, đôi mắt của Ngô Vũ Trạch đã hơi hồng:
- Cha, thật sự bởi vì chúng ta muốn chen vào cái vòng luẩn quẩn kia nên ngay sống như chó chúng ta cũng không bằng, không bằng cuộc sống của một người bình thường.
Cả người Ngô Sinh chấn động, không thể phản bác.
- Cha, con không cầu vinh hoa phú quý, cũng không cầu quyền thế danh lợi, con chỉ muốn có cuộc sống giống như một người bình thường, có được không?
Ngô Vũ Trạch nói xong liền buông tay của Ngô Sinh ra.
Lúc này đây, Ngô Vũ Trạch liền bước đi về phía ôn thần Bùi Đông Lai.
Cuộc sống giống như một người bình thường….
Nhìn vào bóng lưng Ngô Vũ Trạch, bên tai quanh quẩn lời nói của Ngô Vũ Trạch thì Ngô Sinh giống như là bị trúng ma pháp, cả người không nhúc nhích đừng nguyên tại chỗ, giống như trong nháy mắt liền già hơn 10 tuổi.
- Tiểu tử của Ngô gia có phải là đầu bị nhúng vào nước không?
- Đúng vậy, người khác còn trốn không kịp mà hắn lại chủ động đưa đầu vào.
- Người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi a, hắn cứ như vậy thì tương đương gián tiếp đắc tội Phương gia.
- Xem ra Ngô gia đã xong rồi.
...
Mắt thấy Ngô Vũ Trạch đi đến 3 người Bùi Đông Lai thì mấy tên thương nhân Chiết Giang liền bàn tán, đều cho rằng óc của Ngô Vũ Trạch bị nước vào.
Bên tai nghe được những lời bàn tán kia, Ngô Sinh thở dài một hơi rồi trở về chỗ ngồi của mình.
- Lão Ngô, con của ông làm sao thế?
Thấy được Ngô Sinh trở lại thì tên thương nhân Chiết Giang lúc nãy nhắc nhở mở miệng hỏi.
Ngô Sinh đốt một điếu thuốc, trầm mặc không nói.
Cùng lúc đó, nghe được tiếng bàn tàn xung quang, Đông Phương Lãnh Vũ thấy Ngô Vũ Trạch ngồi xuống thì nói:
- Ngô ca, không cần nhìn đám người ngu ngốc có tầm nhìn hẹp kia.
- A…Người khác cười ta bị khùng bị điên, ta cười người khác không có mắt.
Ngô Vũ Trạch tỏ ra không có việc gì, sau đó rút ra một gói thuốc rẻ tiền, vẻ mặt xấu hổ ném cho Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ:
- Hút thuốc.
- Vũ Trạch.
Trong lòng Bùi Đông Lai cảm thấy ấm áp, cầm lấy điếu thuốc, nhẹ giọng gọi tên Ngô Vũ Trạch.
- Hỉ?
Ngô Vũ Trạch vốn là châm lửa, nghe được Bùi Đông Lai kêu thì ngẩng đầu nhìn về Bùi Đông Lai.
- Cảm ơn chú đã coi ka là bạn thân.
Bùi Đông Lai liền lần bật lửa giúp Ngô Vũ Trạch châm thuốc sau đó gằn từng chữ.
Ngô Vũ Trạch phun ra một ngụm khói thuốc, cười mắng:
- Mẹ nó, cái gì là bạn thân?
- Bạn thân dùng tâm để hiểu nhau, chứ không phải có thể nói bằng miệng.
Bùi Đông Lai trầm mặc một lát, nói:
- Nếu chú đã dùng hành động để chứng minh tâm ý của chú thì ka cũng sẽ như vậy.
- Cút mja chú đi, cái gì mà yếu với ớt?
Khuôn mặt Ngô Vũ Trạch vẫn nở nụ cười tiêu sái nhưng mà đôi mắt lại hơi hồng.
Dường như là bị khói thuốc vào mắt, dường như cũng không phải.
Bùi Đông Lai không có nói cái gì nữa, mà là cùng Ngô Vũ Trạch hút thuốc.
Thời gian dần trôi qua, những khách nhân lần lượt tiến vào phòng ăn, lúc Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc thì đột nhiên cả phòng ăn trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía trước cửa.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thì một đám người xuất hiện ở cửa.
Trong đó Phó Dong và Tào Nghiễm Giang đi song song ở phía trước, phía sau là một số quan chức của vùng kinh tế tam giác Trường Giang, sau cùng là đám người chính giới trong đó Liễu Nguyệt đi đầu.
Đám người Phó Dong tiến vào phòng ăn thì liền đi đến bàn giữa trung tâm.
Trong đám người, Liễu Nguyệt thấy 4 người Bùi Đông Lai thì đột nhiên dừng bước.
Sau đó, nàng cũng không chào hỏi Phó Dong mà lập tức bước về bàn của Bùi Đông Lai.
" Ách"
Thấy như vậy một màn, toàn trường một mảnh xôn xao.
Hiển nhiên, không một ai nghĩ đến, thân phận của Liễu Nguyệt lại không ngồi ở phía trên kia mà lại xuống ngồi chung với Bùi Đông Lai.
Trong lúc những khách nhân ồ lên thì Phó Dong liền hơi dừng lại, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.
Thấy hành động của Liễu Nguyệt thì lông mày Tào Nghiễm Giang nhíu lại, mà khóe mắt Phó Dong lại nhảy lên 2 cái, còn đám người chính giới Giang Tô cũng không để ý.
Không riêng gì Tào Nghiễm Giang và Phó Dong. Đám người Phương Chấn và Phương Hiểu Hồng cũng nhìn thấy hành động của Liễu Nguyệt.
Trong đó, biểu tình của Phương Hiểu Hồng thì hơi có chút ngưng trọng mà trong đôi mắt của Phương Chấn lại lóe lên vẻ tức giận, trong lòng nảy sinh ác độc: " Liễu Nguyệt a Liễu Nguyệt, cô cho rằng có cô bảo vệ hắn thì ta sẽ không dám đụng đến hắn sao? Sau 11h thì không riêng gì hắn mà ngay cả cô cũng sẽ bị xóa tên khỏi bến Đông Hải."
Trong lòng Phương Chấn tính kế, Liễu Nguyệt cũng không biết, nàng không để ý đến ánh mắt người khác, vẫn cứ bước về phía Bùi Đông Lai.
Dường như nàng muốn dùng phương thức này để cảnh cáo mọi người: " Nếu muốn động đến Bùi Đông Lai thì phải bước qua xác của ta."
Bùi Đông Lai không hề bị cô lập.