- Khuynh Nhan! Khuynh Nhan!
- Lại một lần nữa, lại một lần nữa đi!
Ánh đèn màu ngọc sáng rực trên sân khấu, Mộ Khynh Nhan kết thúc biểu diễn, hiện trường lại một lần nữa sôi trào, khán giả vung cánh tay hô to, tiếng reo hò vang dội cả sân bóng.
- Xin mọi người im lặng một chút.
Mộ Khuynh Nhan lau mồ hôi trên trán, chậm rãi mở miệng.
Thấy Mộ Khuynh Nhan chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình, khán giả liền dừng reo hò, hiện trường lại trở nên yên tĩnh lại, tất cả đều tập trung ánh mắt về phía Mộ Khuynh Nhan.
- Trước kia, đại học Đông Hải có một học sinh bởi vì chuyện tôi bị bắt cóc mà mất mạng, ta cảm giác vô cùng đau lòng cùng tự trách, tôi không cách nào có thể làm cho cậu ấy sống lại, tôi chỉ có thể sử dụng tiếng ca để cầu chúc cho cậu ấu trên thiên đường được hạnh phúc.
Trong ánh mắt của người xem toàn trường, Mộ Khuynh Nhan mở miệng, vẻ mặt của nàng vô cùng thành khẩn, giọng nói tràn đầy ý tứ tự trách.
- Khuynh Nhan, không ai trách cô cả!
Lời nói của Mộ Khuynh Nhan vừa xong, ở dưới một nữ sinh cảm động đến lệ rơi đầy mặt hô lớn.
- Đây không phải là lỗi của cô, cô không nên tự trách!
Nữ sinh kia vừa thốt lên, những người khác cũng rối rít phụ họa theo.
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người.
Bên tai vang lên lời an úi của khán giả, Mộ Khuynh Nhan vành mắt nóng lên, nàng nhẹ nhàng lau sạch một chút nước mắt trên khóe mắt, sau đó lại dùng một loại ngữ khí phức tạp nói:
- Trừ việc đó ra, tôi tới nơi này cũng bởi vì để cảm tạ một người.
Cảm tạ người nào?
Là ai vậy?
Nghe được lời nói của Mộ Khuynh Nhan, phần lớn mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
- Trong lúc tôi đang tuyệt vọng, thì người kia đã làm cho tôi có cảm giác đi từ địa ngục lên thiên đường.
Vừa nói, trong đầu Mộ Khuynh Nhan vừa hiện lên hình ảnh Bùi Đông Lai giống như chiến thần xuất hiện giải cứu cho nàng, giọng nói bất tri bất giác phát sinh biến hóa.
- Tôi không biết giờ này người ấy có ở đây hay không nhưng tôi muốn một lần nữa cảm ơn cậu ấy, cảm ơn cậu Bùi Đông Lai.
Bên tai Bùi Đông Lai vang lên tiếng nói của Mộ Khuynh Nhan, khán giả bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ từng nghe nói Bùi Đông Lai ép buộc bọn bắt cóc phải thả Mộ Khuynh Nhan!
- Con mẹ nó! Tên Bùi Đông Lai này cũng thật tốt số, lại có thể khiến cho Mộ Khuynh Nhan tự mình chạy đến trường chúng ta nói cảm ơn.
- Không sai nếu biết trước như vậy, hôm đó ta cũng….
Biết được Mộ Khuynh Nhan là vì Bùi Đông lai mà tới, toàn trường nóng hẳn lên, trong đó phần lớn là nam sinh thầm đem Mộ Khuynh Nhan trở thành thần tượng trong lòng mình lộ ra vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tỵ.
Cùng so sánh với nhưng học sinh kia mà nói thì Hà Hoa giống như chó nhà có tang đang cúp đuôi chạy đi ở phía sau sân khấu thì giống như bị sét đánh đứng chết lặng tại chỗ.
- Mộ Khuynh tới đây biểu diễn Nhan là vì Bùi Đông Lai.
- Điều này con mẹ nó, sao có thể?
Hồi tưởng lại lời nói lúc trước của Mộ Khuynh Nha, bên tai vang lên tiếng nghị luận của học sinh, Hà Hoa mặt không còn hút nào tức giận, có chẳng qua là khiếp sợ.
Khiếp sợ tận sâu trong xương tủy.
Nếu như không phải mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đàm luận của mọi người thì hắn nghi ngờ có phải là vừa này mình đã nghe nhầm không.
Mặc dù Hà Hoa có một ngàn lý do không tin hết thảy đều là sự thật nhưng từ mọi việc xảy ra hắn không thể không thừa nhận, đêm này Bùi Đông lai ở đây không phải là lá xanh cũng không phải là bó hoa tươi mà là diễn viên duy nhất.
Đối mặt hiện thực tàn khốc, Hà Hoa chỉ cảm thấy lòng kiêu ngạo của hắn lúc trước bị Hạ Y Na chà đạp giờ lại bị Bùi Đông Lai một cước đập tan!
Mà hành động lúc trước của hắn, toàn bộ biến thành trò cười cho mọi người.
Hạ Y Na không có tâm tình đi quan tâm suy nghĩ của Hà Hoa bây giờ, nàng cũng giống như tất cả mọi học sinh, vẫn hướng đến sân khấu chỗ Mộ Khuynh Nhan đang đứng.
- Đầu tiên là Liễu Nguyệt cùng Quý hồng, sau lại có Trần Anh, hôm nay lại mọc ra một Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai, ta thật muốn biết bên cạnh cậu rốt cục có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp?
Hạ Y Na mang theo vài phần mất mác lẩm bẩm tự nói, sau đó không nhịn được đưa mắt nhìn sang chỗ ngồi của Bùi Đông Lai.
Trên khán đài, học sinh khoa quản lý công thương, bao gồm cả Ngô Vũ Trách rối rít nhìn vào Bùi Đông Lai phảng phất như muốn hỏi:
- Bùi Đông Lai trong lúc Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc đã cùng chú trải qua chuyện gì? Tại sao Mộ Khuynh Nhan lại nói chú cùng với nàng đi từ địa ngục trở lại đi thiên đường?
- Mộ Khuynh Nhan, cô hại ta rồi.
Bùi Đông Lai trong lòng thầm kêu khổ, hắn không có thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Ngô Vũ Trạch mà thừa dịp hỗn loạn trực tiếp chuồn mất.
Cùng lúc Bùi Đông Lai lủi đi, Mộ Khuynh Nhan dưới sự bảo vệ của Bốn gã đại hán cũng nhanh chóng rời khỏi sân khấu.
- Khuynh Nhan! Khuynh Nhan!
Mắt thấy Mộ Khuynh Nhan ra về, hiện trường lâm vào cảnh điên cuồng cực độ, người hâm mộ của Mộ Khuynh Nhan vừa khóc vừa hô xông lên sân khấu, cố gắng đem Mộ Khuynh Nhan giữ lại.
- Chẳng lẽ nàng không biết xuất hiện ở đây sẽ khiến trường học hỗn loạn hay sao.
Nhìn vào trong tràng diện hỗn lọa này, Bùi Đông Lai cười khổ không dứt.
" Tít… Tít"
Sau đó khi hắn chuẩn bị ra về thì điện thoại trong túi áo bỗng nhiên kêu lên.
Bùi Đông Lai trong lòng vừa động, lấy điện thoai ra, thấy được tin nhắn của Mộ Khuyn Nhan: " Khuynh Nhan đây, ngày mai tôi phải về Hồng Kông rồi, tôi muốn trước khi rời đi mời anh ăn một bữa có được không?"
" Ách"
Ngạc nhiên khi thấy được tin nhắn của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai không khỏi ngẩn ra, khi ở Thịnh Thế Vương Triều Mộ Khuynh Nhan có được số điện thoại của hắn, lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã chủ động liên lạc với hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hơi kinh ngạc đồng thời Bùi Đông Lai cũng hiểu được Mộ Khuynh Nhan là một cô bé thiện lương nếu không cũng sẽ không vì cảm tạ hắn mà chạy tới biểu diễn trong buổi lễ của đại học Đông Hải.
Trong tình hình này nếu hắn cự tuyệt khó tránh khỏi tổn thương Mộ Khuynh Nhan.
Suy nghĩ một chút Bùi Đông Lai nhắn tin trả lời:
- Không thành vấn đề, mấu chốt là cô phải rời khỏi được đại học Đông Hải đã.
Phía sau sân khấu, Mộ Khuynh Nhan chui vào chiếc Audi 4L sớm chờ ở đó, Tương Cương ngồi trong chiếc Mercedes-Benz 600 đi trước.
- Yên tâm tôi đã suy nghĩ cả rồi, tôi ở cửa sau trường học chờ anh.
Mắt thấy chiếc Audi 4L theo kế hoạch đi tới cửa sau trường học, Mộ Khuynh Nhan đắc ý cười cười, nhắn tin cho Bùi Đông Lai.
Nhận được tin nhắn, Bùi Đông Lai mặc dù không biết Mộ Khuynh Nhan làm thế nào thoát khỏi sân khấu đầy học sinh điên cuồng nhưng không có hỏi Mộ Khuynh Nhan mà trực tiếp đi tới cổng sau trường học.
20" sau.
Bùi Đông Lai đi tới cổng sau trường học, liền thấy một chiếc Audi 4L dừng ở gần đó.
- Ở đây!
Ngồi trong xe, Mộ Khuynh Nhan nhìn thấy Bùi Đông Lai, thò đầu ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tươi cười hưng phấn vẫy tay gọi Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế bước nhanh tới.
- Bùi tiên sinh.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đi tới, một gã đại hán áo đen từ trên xe đi xuống, cung kính chào Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai mỉm cười đáp lại, bộ dáng rất chân thành.
- Tốt lắm, anh về nói với cha ta để ông không phải lo lắng, chờ chúng ta ăn khuya xong ta sẽ trở về.
Mộ Khuynh Nhan nói với đại hán lái xe.
- Đã rõ, tiểu thư.
Đại hán áo đen gật đầu tựa hồ không có một chút lo lắng cho an nguy của Mộ Khuynh Nhan trực tiếp rời đi.
" Ách"
Thấy một màn như vậy, Bùi Đông Lai vẻ mặt ngạc nhiên, sự việc Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc mới kết thúc không lâu, Tương Cương lại có thể yên tâm giao Mộ Khuynh Nhan cho hắn điều này làm cho hắn cảm thấy hết sức kinh ngạc.
- Không cần lo lắng chúng ta lên xe đi.
Mộ Khuynh Nhan thấy Bùi Đông Lai vẫn đứng bất động ở đó, cười nói:
- Vì muốn mời anh ăn cơm, tôi bây giờ vẫn chưa ăn gì, bụng tôi đang biểu tình đây nè.
Lời nói của Mộ Khuynh Nhan làm cho Bùi Đông Lai từ trong kinh ngạc lấy lại được tinh thần, hắn cười khổ lắc lắc cái đầu tiến vào chỗ của lái xe.
- Tiểu Vũ nói kỹ thuật lái xe của anh rất tốt có thể biểu diễn cho tôi xem một chút được không?
Thấy Bùi Đông Lai khởi động xe hơi, Mộ Khuynh Nhan chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, vẻ mặt mong đợi nói.
- Ta sợ bị cảnh sát giao thông bắt.
Bùi Đông Lai cười cười cười sau đó hỏi:
- Đúng rồi, cha cô tại sao lại yên tâm để cô đi với ta.
- Vì anh là người tốt chứ sao.
Mộ Khuynh Nhan cười hì hì nói.
- Người tốt?
Cả đầu Bùi Đông Lai đầy hắc tuyến.
- Vốn là cha của tôi không yên tâm để tôi đi ăn cơm với anh, bất quá tôi nhắc đến việc anh đã cứu ta, cha tôi nghe xong gọi điện cho Liễu tỷ, sau đó liền đồng ý.
Mộ Khuynh Nhan nghịch ngợm cởi bỏ đôi giày cao gót, cong đôi chân ngọc lên cười cười nói:
- Trong mắt của tôi, anh so với hộ vệ của cha tôi còn lợi hại hơn.
- Vậy à.
Nghe Mộ Khuynh Nhan nói như thế, Bùi Đông Lai cũng bình thường trở lại tạm thời không đề cập đến chuyện tình hắn cứu Mộ Khuynh Nhan, thực lực của hắn có thể nói là Liễu Nguyệt hiểu rõ nhất, chỉ cần không gặp được cái loại biến thái như Trần Anh, Quý Hồng, Bảo vệ Mộ Khuynh Nhan hoàn toàn có thể, chẳng qua nếu có cao thủ như Quý Hồng đến đối phó Mộ Khuynh Nhan thì hộ vệ bên cạnh Tương Cương cũng chỉ như đồ trang trí.
- Đi đến miếu Lão Thành Hoàng.
Mộ Khuynh Nhan tựa hồ rất thích bộ dáng trầm tư của Bùi Đông Lai thấy hắn lấy lại tinh thần thì nàng nở nụ cười nói.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu cười, hắn mặc dù rất ít khi đi dạo khu vực thành thị Đông Hải, chỉ là lúc trước hắn có nghiên cứu qua bản đồ thành phố Đông hải, đối với các ngõ ngách của Đông Hải đều ghi nhớ rõ ràng.
Miếu Lão Thành Hoàng là khu du lịch phồn hoa nhất Đông Hải, là khu đạo giáo trọng yếu của Đông Hải, xây dựng vào đời vua Minh Vĩnh Lạc cách đây gần sáu trăm năm lịch sử.
Cùng lúc Bùi Đông Lai lái xe đi tới Miếu Lão Thành Hoàng, một chiếc xe khác cũng tới miếu Thành Hoàng.
- Phương Thiếu, người của ta hồi báo, Mộ Khuynh Nhan tối nay đi đại học Đông Hải.
Sau khi xe hơi dừng hẳn, một gã tài xế vẻ mặt lạnh lùng cung kính hướng tới chỗ Phương Thế Vinh đáp.
Lúc xế chiều khi biết được Mộ Khuynh Nhan còn chưa rời Đông Hải, Phương Thế Vinh chủ động muốn mời Mộ Khuynh Nhan ăn tối, kết quả bị Mộ Khuynh Nhan âm thầm khó chịu, điều này làm cho Phương Thế Vinh trong lòng khó chịu đồng thời còn dùng hệ thống tình báo của Phương gia ở Đông Hải điều tra hành động của Mộ Khuynh Nhan.
Hôm nay nghe được tài xế kiêm hộ vệ nói Mộ Khuynh Nhan đi đại học Đông Hải, Phương Thế Vinh không khỏi nhíu mày:
- Nàng đi đại học Đông Hải làm cái gì?
- Căn cứ vào thông tin của chúng ta, Mộ Khuynh Nhan đi đại học Đông Hải tham gia bữa tiệc đón người mới gia nhập mỗi năm một lần của đại học Đông Hải, lên sân khấu biểu diễn một ca khúc.
Nam tử lạnh lùng hồi báo tới đây lại do dự một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa….
- Hơn nữa cái gì?
Phương Thế Vinh sắc mặt trở lên cực kỳ âm trầm, Mộ Khuynh Nhan cự tuyệt hắn để đi tham gia bữa tiệc đón người mới chó má, quả thực không để mặt mũi hắn vào đâu.
- Hơn nữa căn cứ vào tin tức điều tra đưuọc, sở dĩ Mộ Khuynh Nhan đi đại học Đông Hải tham gia bữa tiệc này chủ yếu có hai nguyên nhân.
Nam tử lạnh lùng trầm giọng nói:
- Thứ nhất là bởi vì lúc nàng bị bắt cóc đã dẫn đến cái chết của một gã học sinh đại học Đông Hải, nàng lòng thấy hối hận, cố gắng dùng ca khúc để chúc phúc cho gã học sinh kia.
- Còn nguyên nhân thứ hai.
Đôit mắt Phương Thế Vinh hiện lên vẻ tức giận.
- Ngày đó Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc có một học sinh tham gia ép buộc bọn bắt cóc thả Mộ Khuynh Nhan, Mộ Khuynh Nhan sau khi biểu diễn nói rõ nguyên nhân nàng đến đại học Đông Hải là muốn cảm tạ học sinh kia.
- Mẹ kiếp chó mèo ở nơi nào dám làm hỏng đại sự của lão tử?
Biết được Mộ Khuynh Nhan vì muốn cảm tạ một sinh viên mà cự tuyệt lời mời ăn tối của mình, Phương Thế Vinh tức giận trong lòng hoàn toàn bộc phát, giọng nói lạnh như băng khiến người ta sởn tóc gáy:
- Nói với người của ta, lập tức đánh gãy chân chó của tên tiểu tạp chủng đó.
- Dạ, Phương thiếu.
Nam tử lạnh lùng gật đầu đồng ý nhưng trong lòng quyết định đem tên tiểu tử không biết sống chết kia ném xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn.
Hắn xem ra chỉ có như vậy mới có thể làm cho Phương Thế Vinh nguôi giận đồng thời lấy lòng Phương Thế Vinh.
Thấy nam tử lạnh lùng đáp ứng, Phương Thế Vinh không có nói nhảm mà hừ lạnh một tiếng xuống xe, nam tử lạnh lùng không dám chậm trễ, theo sát phía sau.
Mười lăm phút sau.
Khi Phương Thế Vinh đến chỗ chủ một tiệm tạp hóa nổi tiếng, Bùi Đông Lai cũng lái chiếc Audi 4L đến miếu Thành Hoàng.
Phương thiếu của Hàng Châu.
Thiếu niên của Bùi Gia.
Không hẹn mà gặp.
Chiến đấu, hết sức căng thẳng!