Đêm xuống lạnh lẽo, gió đêm khẽ thổi, ánh đèn chiếu sáng sân bóng, tiệc tối vẫn đang đón tiếp tân sinh viên mới đến, bọn học sinh rối rít trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nói chuyện tiếp, bất quá cũng là thảo luận chuyện thời trang.
Đám nam sinh một bên quan sát, một bên phê bình, kết quả nhất trí cho rằng Hạ Y Na mặc đồng phục cảnh sát chính là điểm sáng bốc lửa lớn nhất.
- Nữ cảnh sát mặc đồng phục thật là hết chỗ nói, Hạ mỹ nữ quả thật là tuyệt vời.
Trong khi những nam sinh khác đang bàn luận chuyện thời trang, Ngô Vũ Trạch cũng không có giấu vẻ cảm thán của mình, cảm thán xong hắn lại cười xấu xa nói:
- Đông Lai chú có phát hiện ra không, Hạ mỹ nữ đang nhìn chú đó?
- Ka biết rồi
- Ta cũng nhìn thấy rồi.
Thanh âm của Ngô Vũ Trạch nhỏ dần, không riêng gì Trang Bích Phàm ngay cả Cổ Văn Cảnh cũng khó khăn mở miệng phụ họa.
Nhưng mà.
Lúc vừa rồi hắn thấy Hạ Y Na tập trung nhìn hắn, hơn nữa lộ ra một bộ dáng không chịu thua hắn bỗng nhiên có ảo giác Hạ Y Na phảng phất là ở trước mặt hắn mà cố gắng thể hiện.
Mặc dù loại ý nghĩ này làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy có chút khó tin, thậm chí có thể nói đúng ra là tự sướng, nhưng mà nó thật sự tồn tại.
Trong lòng Bùi Đông Lai nảy sinh ý nghĩ này nên cảm thấy khó hiểu, lại ngạc nhiên nghe thấy Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm cùng Cổ Văn Cảnh ba người mở miệng cười khổ nói:
- Ka cũng thấy.
- Lên đi Đông Lai, nhớ là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, không thể để những tên khác tán được Hạ mỹ nữ.
- Tán thành.
- Đồng ý!
Ngô Vũ Trạch, Trang Bích Phàm cùng Cổ Văn Cảnh ba người lại một lần nữa thống nhất ý kiến.
- Đậu má, các chúc có im hết đi không?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, sau đó suy nghĩ một chút nói:
- Chờ khi mấy người Quách Lệ Na diễn xong tiết mục, ka liền rời khỏi chỗ này không ngồi cùng các chú nữa.
Sau khi nói xong, Bùi Đông Lai đứng dậy muốn đi, hắn còn băn khoăn tối nay mình nên huấn luyện ở đâu.
- Đậu, Đông Lai chú có phải là đàn ông không?
Ngô Vũ Trạch thấy Bùi Đông Lai muốn đi, nhất thời nóng nảy:
- Tiết mục còn chưa có kết thúc, huống chi Quách Lệ Na nói Hạ mỹ nữ còn một tiết mục nữa, chú đi con mẹ chú chứ, đợi sau khi Hạ mỹ nữ diễn xong thì đem hoa lên tặng Hạ mỹ nữ, đó mới chính là vương đạo.
- Đông Lai tận dụng thời cơ, lần sau không có nữa đâu.
Trang Bích Phàm đi theo cổ động.
- Đông Lai, lúc nữa không chỉ có riêng Hạ mỹ nữ, còn có một nhân vật thần bí sẽ tỏa sáng sân khấu.
Cổ Văn Cảnh vẻ mặt thần bí nói:
- Hơn nữa nhân vật thần bí kia là vì chú mà tới cho nên chú đi rất lãng phí nha.
- Văn Cảnh, nhân vật thần bí gì thế?
Ngô Vũ Trách vừa nghe thấy nhất thời tò mò, không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
- Nói trước ra như thế thì còn gì hay nữa.
Cổ Văn Cảnh cười thần bí nói:
- Đông Lai chú cứ an tâm ngồi xuống xem đi.
Bùi Đông Lai thấy Ngô Vũ Trạch nói vậy vốn có ý rời đi, thấy Cổ Văn Cảnh thần thần bí bí, cũng không khỏi có chút ngạc nhiên cho nên tiếp tục ngồi xuống xem.
Theo thời gian trôi qua, bữa tiệc tiếp đón tân sinh viên đến hồi gần kết thúc, có một số ít học sinh bắt đầu theo lối ra bước ra ngoài, nhưng kì lạ là những người lãnh đạo cùng các thương nhân tài trợ vẫn chưa rời đi.
Điều này làm cho Bùi Đông Lai càng thêm tin lời của Cổ Văn Cảnh nói.
Bởi vì hắn hiểu được những buổi biểu diễn văn nghệ tương tự kiểu này, những người lãnh đạo sẽ đi ngang qua sân khấu để làm nổi bật hình ảnh của mình, sẽ không kiên trì cho đến khi kết thúc.
Sau khi phát hiện điểm này, có lẽ là từ bản năng, trong đầu Bùi Đông Lai không khỏi hiện lên bóng dáng Mộ Khuynh Nhan, sau đó cười khổ lắc đầu, hắn biết Mộ Khuynh Nhan có thân phận như thế nào, sao có thể tham gia bữa tiệc tối này?
- Kính thưa các vị lãnh đâọ, các vị khách quý, các vị lão sư, các vị đồng học, mọi người nghĩ các tiết mục lúc trước, tiết mục nào là hay nhất?
Trong khi Bùi Đông Lai đang thấy ỹ nghĩ của mình quá mức hoang đường, Hà Hoa mặc một thân lễ phục dạ hội mày trắng lên trên sân khấu, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía mỉm cười hỏi
- Biểu diễn thời trang!
Trong phút chốc nam sinh toàm trường trăm miệng một lời hô lên bốn chữ.
Ha ha..."
Thanh âm vừa phát ra, toàn trường vang lên một loạt tiếng cười.
- Vậy mọi người cảm thấy trong tiết mục ấy nữ sinh nào biểu diễn để lại cho các ngươi ấn tượng sâu sắc nhất?
Hà Hoa cố ý hỏi.
- Nữ sinh mặc đồng phục cảnh sát.
- Bạch Phú Mỹ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Bạch Phú Mỹ.
Trong lúc nhất thời không khí của toàn trường bị hai ba câu của Hà Hoa khấy động, không trầm muộn như lúc trước.
- Vậy mọi người có muốn Hạ Y Na đồng học biểu diễn một lần nữa?
- Muốn!
Nam sinh toàn trường trăm miệng một lời, mà nữ sinh thì vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tỵ.
- Nguyện vọng của mọi người rất nhanh sẽ được thực hiện, mời Hạ Y Na đồng học lên biểu diễn tiết mục múa đơn "niên niên hữu dư"
Hà Hoa thấy không khí của hiện trường bị khuấy động, liền nói ra tiết mục tiếp theo.
"Bành bạch..."
Âm thanh Hà Hoa rơi xuống toàn trường lôi động tiếng vỗ tay.
Cùng lúc đó, ánh đèn sân khấu lần nữa vụt tắt, mấy tên phục vụ của hội học sinh nhanh nhẹn đem một chiếc đàn piano lên đặt ở phía bên trái sân khấu.
Sau đó ánh đèn màu lam nhạt thoáng hiện, chiếu sáng sân khấu, khán giả chăm chú nhìn hành động trên sân khấu, người chủ trì Hà Hoa mỉm cười đi đến trước đàn dương cầm, phảng phất giống một thân sĩ bình thường một tay chắp sau lưng, hướng về phía người xem bái một cái.
- Hà Hoa anh thật đẹp trai!
- Hà Hoa, em yêu anh!
Thấy một màn như vậy một số nữ sinh dở hơi:61:thầm mến Hà Hoa rối rít hô lên.
" Ha..Ha"
Thanh âm các nàng vừa vang lên, toàn trường lại vang lên một trận cười lớn, mà Hà Hoa lại đắc ý ngồi trước đàn dương cầm, cùng lúc đó ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào người hắn.
Dưới ánh đèn, Hà Hoa vươn ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng nhấn lên phím dương cầm.
Một ngón, hai ngón, ba ngón, theo ngón tay của Hà Hoa nhảy trên phím đàn, tiếng đàn du dương vang lên, một đạo thân ảnh điểm mũi chân từ bên phải sân khấu chậm rãi đi lên, hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Trong ánh sáng xám xịt của ngọn đèn, thân ảnh nàng nổi bật làm cho người ta mọt loại cảm giác mông lung tuyệt đẹp
Nàng phảng phất như là Hồ Điệp đi theo tiếng nhạc mà nhảy múa.
Sau đó.
Lại một ánh đèn sáng ngời xuất hiện chiếu vào đạo thân ảnh trên sân khấu.
" HÚ…HÚ…"
Ánh đèn sáng lên, tất cả người xem đều nhìn thấy rõ ràng, trên sân khấu Hạ Y Na mặc một bộ váy dài màu vàng, đi chân trần, dưới ánh đèn đang vũ động thân thủ.
Đường cong trước sau lồi lõm lung linh làm cho Hạ Y Na phảng phất như một mỹ nhân ngư màu vàng, trong nước lượn qua lượn lại tràn đầy mỹ cảm.
Cơ hồ tầm mắt mọi người kể cả Bùi Đông Lai cũng bị Hạ Y Na hấp dẫn, không ai mở miệng, tất cả mọi người lẳng lặng thưởng thức một màn tuyệt đẹp này.
Đột nhiên.
Vũ điệu tăng nhanh, âm điệu tăng nhanh hơn.
Vũ điệu của Hạ Y Na bỗng nhiên tăng nhanh, tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng trong lòng, tầm mắt cũng theo nhịp bước của Hạ Y Na mà di động.
Thậm chí….ngay cả phía sau sân khấu những học sinh tham gia chuẩn bị cho buổi biểu diễn cũng nhìn không Hạ Y Na trên sân khấu không chớp mắt.
- Vóc người Hạ Y Na quả thật là tuyệt đẹp.
- Đúng vậy, hơn nữa mặc áo quần như vậy có thể nói là hoàn mĩ.
- Nàng không chỉ có vóc người đẹp, vũ đạo cũng tuyệt vời, vừa nhìn cũng biết là đã từng tập luyện qua.
Nhìn những bước vũ đạo tuyệt đẹp của Hạ Y Na, những nữ sinh khác hâm mộ nói.
Mà những nam nhân thì không có lên tiếng, chẳng qua là hai mắt sáng lên nhìn Hạ Y Na
- Ủy Ngô lão sư sao ngài lại tới đây.
Đột nhiên ở một chỗ khá xa sân khấu một học sinh phụ trách bữa tiệc thấy Ngô lão sư mang theo mấy người đi về phía sau sân khấu, vẻ mặt ngạc nhiên nói.
" Bá"
Khi học sinh kia vừa thốt lên xong, nhưng học sinh tham gia diễn suất theo bản năng nhìn hướng về phía sau nhìn lại.
Sau một khắc.
Bọn họ một đám giống như là thấy được người ngoài hành tinh, rối rít trợn tròn cặp mắt miệng mở tới mức có thể nhét vào một cây dừa.
Nhờ vào ánh đèn yếu ớt, có thể nhìn thấy rõ ràng một người mặc áo trắng ngắn với váy ngắn máu đen dưới sự bảo vệ của bốn gã đại hán áo đen đang chậm rái hướng về phía bọn hắn đi tới.
Nữ nhân có một khuôn mắt trái xoan hoàn mỹ.
Xem mặt mũi thì đối với mỗi một học sinh ở đây đều không xa lạ gì!
Thậm chí mấy ngày trước, rất nhiều người trong bọn họ đều bởi vì không cách nào tới hiện trường để thấy được nữ nhân này mà buồn bực ăn không ngon ngủ không yên.
- Mộ Khuynh Nhan!
Nhìn nhìn, một gã nam sinh trợn mắt há hốc mồm mà hướng đồng bạn bên cạnh hỏi.
- Đúng hình như là…
Một gã nam sinh khó khăn nói, không dám gật đầu xác nhận.
Đang lúc này Ngô lão sư bước đến gần ra dấu im lặng nói:
- Các bạn học sinh mọi người không nên lên tiếng! Đứng trước mặt mọi người là Mộ tiểu thư, nàng là khách quý của bữa tiệc tối nay của chúng ra, lát nữa sẽ lên sân khấu biểu diễn.
- Thật sự là Mộ Khuynh Nhan?
- Hơn nữa còn lên sân khâu biểu diễn.
- Điều này, mợ nó làm sao có thể!
Nghe được những lời của Ngô Lão sư nói…nhưng học sinh tham gia diễn xuất cả kinh toàn bộ trợn mắt há mồm.
Ngô lão sư lại một lần nữa ra dấu im lặng:
- Trên sân khấu còn tiết mục vẫn đang biểu diễn các ngươi không được lên tiếng!
- Ngô lão sư, nữ thần làm sao lại tới trường chúng ta tham gia diễn xuất?
- Ngô lão sư ta có thể đi xin chữ kí của nữ thần không?
- Ngô lão sư ta có thể cùng nữ thần chụp ảnh chung không?
Những nam nhân đem Mộ Khuynh Nhan trở thành nữ thần kích động loạn cả lên thỉnh cầu nói.
- Đợi lát nữa mọi người có thể xin chữ kí, nhưng mà phải ở nơi này cho đến khi trước khi tiết mục kết thúc một phút đồng hồ.
Ngô lão sư tựa hồ có thể phát hiện ra tâm tình kích động của những nam sinh này, suy nghĩ một chút nói:
- Mặt khác người chủ trì phải nghĩ kĩ từ ngữ nói ra, nếu không sẽ đưa tới hậu quả không tưởng tượng được.
- Yên tâm đi Ngô Lão sư, nữ thần bước ra khỏi sân khấu tất cả người xem đều sẽ phát điên!
Người chủ trì mặc áo sơ mi trắng quần đùi tây nói.
- Đi đi!
Ngô Lão sư cười phất phất tay.
Trong phút chốc những thanh niên tham gia diễn suất giống như là hổ đói vồ mồi xông về phía Mộ Khuynh Nhan, may là thân ảnh của họ bị tấm rèm của sân khấu chặn lại nếu không thì cũng khiến cho mọi người bên dưới oanh động.
Đối mặt với yêu cầu ký tên Mộ Khuynh Nhan cũng không có cự tuyệt, không có một chút tự đại của một đại minh tinh tài tử, mà theo thứ tự ký tên cho mọi người.
Cùng lúc đó.
Trên sân khấu, tiết mục múa đơn của Hạ Y Na vẫn còn đang tiếp tục.
Khán giả đang nhìn chăm chú ở bên trong, sương trắng trong võ đài chậm rãi hiện lên, vũ điệu lại lần nữa biến hóa, bây giờ là ca khúc Ấn Độ từng thịnh hành toàn cầu "Nữ hữu lập gia đình chú rể không phải là ta" vang lên.
Có một nữ trẻ nhỏ dễ thương.
Nàng đã điên cuồng yêu một nam hài tử.
Nàng cúi đầu.
Đỏ mặt
Nàng nhàn nhã đi chơi vui vẻ ở bên đường.
….
Trong làn khói trắng, âm nhạc vang lên khắp nơi, Hạ Y Na giống như là tiên tử từ trên trời xuống, nhảy theo vũ điệu của Ấn Độ, kỹ thuật nhảy không hoàn hảo giống như lúc tước nhưng lại khiến người ta phải chăm chú nhìn theo.
Dần dần theo thời gian trôi qua, vũ điệu càng lúc càng nhanh, Hạ Y Na kỹ thuật nhảy càng ngày càng tuyệt vời, tiếng vỗ tay của khán giả càng nồng nhiệt, không khí hâm mộ của hiện trường càng ngày càng đậm.
- Tình yêu bắt đầu từ đâu?
Ta nên nói cho chàng biết như thế nào hả người yêu của ta?
Tình yêu là như thế nào?
…..
Cuối cùng.
Thân ảnh Hạ Y Na dừng lại, bày ra một tư thế duyên dáng, phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật của thượng đế, đứng trên sân khấu.
- Hạ Y Na! Hạ Y Na!
- Tiếp đi… tiếp đi…
Nhìn tư thế duyên dáng của Hạ Y Na cơ hồ tất cả người xem đều đứng dậy vỗ tay hoan hô.
Đây hết thảy đơn giản là màn biểu diễn hoàn mỹ của Hạ Y Na.
Trong tiếng vỗ tay của khán giả, Hà Hoa trước tiên đứng dậy, hái bông hoa đã chuẩn bị từ trước đi lên sân khấu tiến về phía Hạ Y Na.
" A…."
Thấy một màn như vậy, một số nữ sinh trong trường tựa hồ ý thức được cái gì rối rít hét lên.
Tiếng thét chói tai của các nàng vang lên, khán giả rối rít đình chỉ vỗ tay, đem ánh mắt hướng về thân ảnh Hà Hoa mắc lễ phục dạ hội màu trắng tay cầm đóa hoa màu lam.
- Đông Lai, kêu chú đi tặng hoa ngươi không đi, hiện tại thì hay rồi, để cho tên gia sức gần quan được ban lộc.
Trên khán đài, Ngô Vũ Trạch thấy một màn như vậy, không nhịn được mà oán giận Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai không có lên tiếng, chẳng qua là nhìn Hạ Y Na.
Trên sân khấu, Hạ Y Na ý thức được Hà Hoa muốn làm cái gì, bất quá nàng không có ra vẻ kích động, mà là lau mồ hôi.
- Hạ Y Na, anh thích em, làm bạn gái của anh được không?
Sau đó trong cái nhìn chăm chú của khán giả, Hà Hoa bước tới bên cạnh Hạ Y Na, phảng phất như là cầu hôn, quỳ một chân xuống đất, đưa hoa lên, giọng nói truyền thẳng vào tai của mỗi người trong sân.
" A… A"
Bên tai vang lên lời nói của Hà Hoa, nhìn Hà Hoa quỳ một chân trên đất không cử động gì cả, các nữ sinh lập tức cảm động hét ầm lên.
- Đồng ý đi, nhận lời hắn đi!
Sau đó không biết là vị học sinh nào dẫn đầu, trong lúc nhất thời, toàn trường không ít học sinh bắt đầu hô to để cho Hạ Y Na đồng ý Hà Hoa, bọn hắn cảm thấy Hạ Y Na cùng Hà Hoa rất xứng đôi.
Trên sân khấu người chủ trì mặc áo sơ mi trắng quần đùi tây vốn muốn lên sân khấu thông báo tiết mục của Mộ Khuynh Nhan, thấy một màn như vậy không khỏi dừng bước.
- Lãng mạn quá.
- Đúng vậy, Hà Hoa vóc người anh tuấn đẹp trai hơn nữa năng lực lại tốt, biết quan tâm người khác, nếu là ta nhất định ta sẽ đồng ý.
Những nữ nhân tham gia diễn xuất lúc trước đứng cạnh người chủ trì rối rít nhìn một màn trên sân khấu sắc mặt hâm mộ nói.
Mà những nam sinh tham gia diễn xuất thì không nói gì.
Trong quá khứ bọn họ bởi vì phải huấn luyện, diễn tập các loại cùng Hà Hoa tiếp xúc không ít.
Khi bọn hắn xem biểu diễn, Hạ Y Na giống như Bạch Phú Mỹ như thế nào cũng chiếm vị trí hoa khôi.
Đối với lần này, mặc dù có chút ghen tỵ với Hà Hòa gần quan được ban lộc, nhưng mà trong tiềm thức, bọn họ cũng cảm thấy Hà Hoa cùng Hạ Y Na đúng là xứng đôi.
Đồng dạng bọn họ đối với thủ đoạn tán gái của Hà Hoa bội phục không dứt.
Mộ Khuynh Nhan sắp lên đài, cũng bị màn biểu diễn của Hà Hoa cùng Hạ Y Na làm cho hấp dẫn.
Đồng thời trong đầu nàng không khỏi hiện ra hình ảnh bóng lưng cao ngạo của Bùi Đông lai, theo bản năng hướng ánh mắt xuống bên dưới đảo qua một lượt.
- Nếu như chờ ta biểu diễn kết thúc, hắn mang hoa lên biểu lộ, ta sẽ tiếp nhận sao?
Vừa nhìn Mộ Khuynh Nhan ở trong lòng thầm hỏi.
Đồng ý!
Trong phút chốc trong lòng của Mộ Khuynh Nhan hiện ra đáp án, đồng thời mắng mình dở hơi.
Vài giây đồng hồ sau.
Tiếng hoan hô, reo hò ngừng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Y Na, đang đợi đáp án của Hạ Y Na.
Dưới màn đêm.
Người xem toàn trường chăm chú nhìn, Hạ Y Na cũng không có tiến lên tiếp nhận bông hoa mà mang theo vài phần xin lỗi nói:
- Cậu là người tốt.
Cậu là người tốt.?
Cậu là người tốt.!
Trong phút chốc lời nói của Hạ Y Na thông qua loa truyền khắp mỗi góc nhỏ của sân bóng.
" Ách"
Nụ cười trên mặt Hà Hoa đọng lại, vẻ mặt ngạc nhiên há hốc mồm.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Hạ Y Na dùng "Người tốt", loại phương thức tàn khốc này cự tuyệt hắn, ngược lại hắn cho rằng cho dù Hạ Y Na không chấp nhận biểu lộ cũng bị cảm động cầm lấy đóa hoa.
Không đợi Hà Hoa lấy lại tinh thần, Hạ Y Na lại cử động. hành động này thiếu chút nữa làm cho Ha Hoa ngã xuống dưới sân khấu.
Nàng hướng tới vị trí Bùi Đông Lai nhìn thoáng qua.
Nhìn sâu một cái.
" Ha…Ha"
Cùng lúc đó ở hiện trường những nam sinh âm thầm thích Hạ Y Na rối rít nở nụ cười.
- Chẳng lẽ Hạ Y Na cùng với tên gọi là Bùi Đông Lai kia thật sự có cảm tình?
Bên tai vang lên tiếng cười tràn đầy ý tứ châm chọc, Hà Hoa sắc mặt trắng bệch đang cầm đóa hoa bên tay phải không khỏi buông ra, nhìn thấy trong đôi mắt của Hạ Y Na hiện ra vẻ thâm tình.
Hoa rơi, lá rơi….
- Có câu nói, tiên hoa cần lá xanh xứng, tối nay tất cả nữ sẽ là lá xanh của Hạ Y Na, mà tất cả nam sinh bao gồm Bùi Đông Lai trong đó sẽ làm lá xanh của ta!
Ai là tiên hoa, ai là lá xanh.
Vừa xem liền hiểu ngay.