- Vào đi!
Không đợi Cung Minh đang ngồi ghế chủ tọa mở miệng, Tôn Tường Vân liền quát lên một tiếng.
" Két"
Nương theo tiếng vang nhỏ, cửa phòng họp liền bị đẩy ra, một liên trưởng phụ trách an toàn ban đêm của đại học Đông Hải đứng trước cửa.
- Báo cáo. Hạ Y Na mang theo mấy người nữa muốn gặp đồng học Bùi Đông Lai của nàng, bị chúng tôi ngăn lại ở cửa ký túc xá nữ, nàng không nghe theo, giờ muốn gặp Trương đội trưởng.
Chứng kiến Cung Minh cùng Tôn Tường Vân ở bên trong, tên liên trưởng kia có vẻ khẩn trương.
Nghe hồi báo đó, Cung Minh không lên tiếng mà đưa ánh mắt hướng nhìn Tôn Tường Vân.
Hiển nhiên Cung Minh biết Tôn Tường Vân đang rất khó chịu, nếu do mình tự chủ trương ra quyết định có ảnh hưởng, khó tránh khỏi đắc tội Tôn Tường Vân.
- Ngươi báo cho nàng nói chúng ta đang tổ chức cuộc họp trọng yếu, nói nàng ta có việc gì thì sáng mai nói sau!
Nếu trước kia nghe được lời này, Tôn Tường Vân sẽ vui vẻ thoải mái, hận không thể làm cho Tôn Vệ Đông đem người con gái này về làm dâu, hiện giờ nghe đến cái tên Hạ Y Na này, chỉ khiến Tôn Tường Vân hận đến nghiến lợi nghiến răng, bởi vì, nếu không có nó Tôn Vệ Đông cũng sẽ không chết.
- Vâng! Thưa ngài!"
- Khoan đã!"
Tên liên trưởng kia nghe thấy thế liền vâng dạ rồi muốn đóng cửa rời đi. Cổ Bồi Nguyên trong phòng liền mở miệng:
- Các ngươi không phải vừa nói Đông Lai lén lút đả thương Tôn Vệ Đông sao? Vừa lúc có sinh viên muốn tới, như vậy chúng ta gặp mặt hỏi nàng một chút!
- Cổ hiệu trưởng, tuy ta không biết vì sao ông lại cứ một mực bảo hộ hắn, nhưng mà, sự tình không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao.
Giờ khắc này, Tôn Tường Vân thật rất muốn cùng Cổ Bồi Nguyên trở mặt, nhưng chút lý trí còn lại không cho hắn làm như vậy, mà trầm giọng nói:
- Ông đã muốn hỏi, vậy cũng tốt, chúng ta liền hai mặt một lời!
- Đem sinh viên Hạ Y Na đó đến đây!
Cuối cùng, Tôn Tường Vân phải cải biến chủ ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Vâng! Thưa ngài!
Tên liên trưởng kia lần nữa vâng mệnh rời khỏi.
Khi tên đó rời đi, cả phòng họp liền nhất thời trầm mặc.
Trong đó, lông mày của Cổ Bồi Nguyên nhíu chặt, tuy tin tưởng Bùi Đông Lai vô điều kiện, nhưng đối mặt với câu chất vấn của Tôn Tường Vân, hắn không thể lấy ra một căn cứ gì có giá trị để biện minh, khi đó, hắn không thể giúp Bùi Đông Lai thoát nỗi oan này, nếu Tôn Tường Vân quyết tâm đem Bùi Đông Lai lên Tòa án quân sự. Thật khó nghĩ, nếu thế hắn chỉ còn cách lên Tử cấm thành tìm các lão đại ở trên đó mới có thể đòi lại công bằng mà thôi.
Mà cả đời nay của Cổ Bồi Nguyên, chưa từng cầu xin ai việc gì, dưới tình hình này, hắn cũng bất chấp tất cả vì Bùi Đông Lai mà đi cầu người khác cũng được, nhưng hy vọng Hạ Y Na đến có thể cho hắn tìm được chứng cớ!
Như vậy, Bùi Đông Lai không những không có việc gì, hắn còn muốn cho Tôn Tường Vân, Trương Phong phải trả giá thật nhiều!
Thấy Cổ Bồi Nguyên nhíu mày, hàn ý trên mặt Tôn Tường Vân càng nhiều hơn, ánh mắt nhìn Bùi Đông Lai như nhìn một người chết – thân là nhân vật thực quyền nhất Cảnh Bị Khu, một khi Bùi Đông Lai lên Tòa án quân sự, lúc đó hắn sẽ có một trăm biện pháp khiến Bùi Đông Lai phải chết đi sống lại!!
Mấy phút sau, cửa phòng họp bị đẩy ra, theo sự đẫn dắt của gã liên trưởng thì Hạ Y Na đi vào phòng họp.
- Bùi Đông Lai!
Tiến vào phòng, thấy toàn là người thì Hạ Y Na vốn ngẩn ra, sau đó thấy được Bùi Đông Lai, lông mày đang nhướn lên tìm kiếm liền buông xuống, sự lo lắng trong lòng cũng biến mất không thấy bóng dáng,vẻ mặt hưng phấn tươi cười.
Nhìn bộ dáng hưng phấn đó của Hạ Y Na, Tôn Tường Vân thiếu chút nữa bị chọc tức ngất đi, nhưng vì lo ngại ông ngoại của Hạ Y Na, nên cố chịu tức giận mà không hề hé răng, nhưng trong lòng càng thêm quyết tâm đánh ngã Bùi Đông Lai!
- Cô là Hạ Y Na đồng học?
Cổ Bồi Nguyên đứng lên nói:
- Ta là hiệu trưởng đại học Đông Hải Cổ Bồi Nguyên, ta muốn hỏi cô việc này, cô nhất định phải trả lời thành thật.
- Cổ hiệu trưởng, người khỏe.
Hạ Y Na chẳng những biết Cố Bồi Nguyên, mà chính là nhân vật nàng cực kỳ sùng bái, bởi nguyên nhân này mà nàng ghi danh vào học đại học này. Lúc này nghe được lời nói của Cổ Bồi Nguyên, nàng tuy không biết sẽ bị hỏi gì nhưng trước tiên vẫn gật đầu nói:
- Ngài có vấn đề gì cứ hỏi đi.
- Căn cứ theo lời Trương đội trưởng, Đông Lai trong chuyến dã ngoại huấn luyện sinh tồn đã âm thầm đả thương Tôn Vệ Đông, có chuyện này hay không?
Cổ Bồi Nguyên hỏi.
- Ách?
Ngạc nhiên nghe câu hỏi đó từ Cổ Bồi Nguyên, nhận thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình, Hạ Y Na vốn ngẩn ra, liền vội vàng lắc đầu nói:
- Cổ hiệu trưởng, ngài từ nơi nào nghe được tin đó? Bùi Đông Lai làm sao có thể đả thương Tôn Vệ Đông được chứ?
- Thật sự không có chuyện này sao?
Cổ Bồi Nguyên trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi.
- Tuyệt đối không có!
Hạ Y Na tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng đã ẩn ẩn cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức nói:
- Khi chúng ta tập hợp lại, Tôn Vệ Đông không hiểu tại sao tụt lại, bởi vì Bùi Đông Lai là nhóm trưởng cho nên dựa theo quy định thì hắn phải vào núi tìm Tôn Vệ Đông.
Hạ Y Na nói tới đây, đừng lại một chút, liền cau mày nói:
- Sở dĩ ta làm ồn đòi gặp Bùi Đông Lai như vậy, bởi ta biết Tôn Vệ Đông vẫn còn hiềm khích với Bùi Đông Lai, ta lo hắn mượn cơ hội trả thù Bùi Đông Lai!
- Các ngươi còn có lời gì để nói?
Nghe xong mấy lời này, Cổ Bồi Nguyên lạnh lùng hỏi.
- Hạ Y Na đồng học, Vệ Đông bị tút lại chính là do hắn âm thầm đả thương, mới tụt lại phía sau!
Trương Phong lập tức chỉ vào Bùi Đông Lai nói.
- Ông nói hưu nói vượn!
Hạ Y Na nhất thời phát hỏa:
- Bùi Đông Lai làm sao có thể làm bị thương Tôn Vệ Đông?
- Hạ Y Na đồng học, cô không chung tổ với hắn, làm sao ngươi biết hắn sẽ không làm?"
Mặc dù biết Hạ Y Na thân phận không bình thường, nhưng tới thời điểm này, Trương Phong cũng bất chấp, ngữ khí không khách khí.
Có cha là Ngọc Thạch Đại Vương, ông là nhân vật số một của quân khu Vân Nam. Đối với bản thân Hạ Y Na nàng mà nói, có ít nhiều tính tình tiểu thư nhà giàu trong người, lúc này Trương Phong dùng ngữ khí vô sỹ nói nàng, nàng càng thêm không khách khí:
- Ông là óc heo à? Ta không biết, chẳng lẽ những người khác cũng không biết sao? Những người khác trong tổ Bùi Đông Lai đều có thể làm chứng!
- Lính của ta hồi báo hắn âm thầm đánh Vệ Đông, nếu đã cố ý đánh lén sau lưng thì làm sau để người khác thấy!
Trương Phong cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua Tôn Tường Vân:
- Thủ trưởng, đến giờ mọi chuyện đã dần rõ ràng rồi, ta không làm tròn bổn phận, không hoàn thành nhiệm vụ được giao, khiến cho thảm kịch này phát sinh, cam nhận chịu phạt! Đồng thời, xin đề nghị đem người hại chết Vệ Đông cùng những người có liên quan giam giữ lại, giao cho Tòa án quân sự xử lý!"
Ân??
Ngạc nhiên nghe được Tôn Vệ Đông đã chết, Hạ Y Na lập tức kinh ngạc há to miệng.
- Các ngươi dám?
Còn Cổ Bồi Nguyên thì lại nổi giận, hắn thấy rõ, Trương Phong đây là tính áp đặt quân quyền!
- Cung chính ủy, tôi đồng ý kiến nghị của Trương Phong, còn ngài có ý kiến gì không?
Tôn Tường Vân mở miệng hỏi Cung Minh, ít nhiều có chút ép buộc Cung Minh phải tỏ thái độ, dù sao cũng chỉ cần Cung Minh bày tỏ thái độ của mình, đây cũng không phải thái độ của riêng cá nhân hắn, mà là đại diện ý kiến cho cả Cảnh Bị Khu, cho dù Cổ Bồi Nguyên có lòng muốn cứu Bùi Đông Lai cũng không thể!
Dù sao, mệnh lệnh là ở quân binh, chờ Cổ Bồi Nguyên tìm lão đại hội báo việc này, rồi lão địa mới chuyển qua quân khu. Từ cấp trên ở quân khu đem mệnh lệnh truyền đạt xuống dưới cũng phải mất một khoảng thời gian khá dài nữa.
Đoạn thời gian đó, đủ để hắn đùa chết Bùi Đông Lai vạn lần!
Tôn Tường Vân biết chắc việc này. Cho dù như thế nào, cũng là như thế. (Cung Minh tuy rằng bên Đảng, nhưng khi làm việc chính / việc lớn thì lại bối rối)
- Ta cũng đồng ý.
Tuy Cung Minh biết đắc tội Cổ Bồi Nguyên cũng là một chuyện không tốt, nhưng với tình hình trước mắt, so giữa hai người Cổ Bồi Nguyên cùng Tôn Tường Vân, hắn phải chọn lựa một bên.
- Người đâu, đem tiểu tử đó bắt lại cho ta"
Mắt thấy Cung Minh tỏ thái độ, Tôn Tường Vân không nói lời vô ích, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.
- Vâng! Thủ trưởng!
Nghe quân lệnh từ Tôn Tường Vân, Trương Phong liền nhận lấy, muốn tự mình bắt Bùi Đông Lai.
- Ngươi... Các ngươi!
Mắt thấy đám người Tôn Tường Vân ngang nghạnh, Cổ Bồi Nguyên túc giận cả người run rẩy không dứt.
Mà Hạ Y Na từ trong nỗi khiếp sợ liền lấy lại tinh thần, chạy vài bước đến chắn trước Bùi Đông Lai:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Đem cô ta đi ra ngoài!
Mắt thấy Hạ Y Na muốn tham gia vào, Tôn Tường Vân hận không thể một cước đá ra ngoài, cuối cùng nén tức giận, liền hạ mệnh lệnh đối với một gã Phó trưởng đoàn.
- Vâng, thủ trưởng.
Tên Phó đoàn trưởng này đang đứng gần Hạ Y Na, không nói hai lời, liền tiến lên đưa tay ra muốn giữ cánh tay Hạ Y Na.
Chính là …
Có người so ra nhanh hơn hắn!
Hô!
Vang một tiếng, Bùi Đông Lai đứng im trầm mặc nãy giờ đột nhiên di động.
Tay phải của hắn vung ra giống như ảo ảnh, chặn nắm ngay cổ tay tên đó, khiến tên phó đoàn trưởng đó không thể động đậy.
Xôn xao!
Bùi Đông Lai vừa ra tay, trong phòng hội nghị liền xôn xao một trận!
Ngay cả Tôn Tường Vân, cùng tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, tựa hồ... Bọn hắn đều không thể tin được Bùi Đông Lai dám ở trong phòng hội nghị ra tay, hơn nữa có thể thoải mái bắt lấy cổ tay tên Phó đoàn trưởng kia!
- Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Tên Phó đoàn trưởng mắt thấy cổ tay mình bị nắm, quá mất mặt, lập tức quát giận một tiếng, vung quyền trái lên, nện xuống đầu Bùi Đông Lai!
- Cút.
Bùi Đông Lai quát một tiếng, cầm lấy cổ tay đối phương rồi đột nhiên phát lực, dùng sức hẩy, trực tiếp đem tên Phó đoàn trưởng kia đẩy đi ra.
" Bịch"
Tên Phó đoàn trưởng kia bởi vì vung quyền cho nên trọng tâm không vững, bị Bùi Đông Lai đẩy, bất ngờ không phòng ngự, thân mình trực tiếp bay ra ngoài hai ba thước.
- Không được nhúc nhích!
Thấy Bùi Đông Lai đễ dàng đánh bay tên đó. Lính cảnh vệ bên cạnh Cung Minh, Tôn Tường Vân liền bảo hộ trước hai người, đồng thời rút súng nhắm ngay Bùi Đông Lai, cảnh báo Bùi Đông Lai nếu còn hành động thiếu suy nghĩ sẽ bị bắn.
- Đông Lai, không... không được manh động!
Cổ Bồi Nguyên cũng bị Bùi Đông Lai hù sợ, đồng thời hắn cũng biết những cảnh vệ này vì bảo vệ Cung Minh hay Tôn Tường Vân có thể ra tay đánh người, trong trường hợp nguy cấp còn có thể nổ súng.
Bùi Đông Lai cũng biết điểm này, cho nên hắn không có động thủ lần nữa, mà là hướng trợ lý của Cổ Bồi Nguyên là Trương Thụy nói:
- Trương thúc, cho con mượn điện thoại.
- Tiểu tử, hôm nay cho dù mày gọi Thiên Vương lão tử nơi nào cũng vô dụng!
Mắt thấy Bùi Đông Lai cố gắng nhờ trợ giúp, Tôn Tường Vân giống như độc xà nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, ánh mắt ác độc:
- Mặt khác, chỉ bằng thực lực ngươi vừa rồi thể hiện ra, ta hoàn toàn có lý do tin tưởng, Vệ Đông bọn hắn rất có thể chết trên tay của ngươi!
- Trương đội trưởng, đem hắn bắt lại cho ta!"
Nói xong lời, Tôn Tường Vân giận quát một tiếng:
- Nếu hắn dám phản kháng, trực tiếp đánh gục!!"
" Rầm"
Không đợi Trương Phong động thủ, một tiếng vang thật lớn truyền ra, cửa phòng họp bị một cước đạp rớt trên mặt đất.
- Tôn Tường Vân, ta cho ngươi ông 10 lá gan, ông động đến hắn một chút thử xem??
Người chưa tới, tiếng nói đã tới.
Trần Anh hiên ngang mạnh mẽ, thân ảnh tư thế oai hùng hiện ra trước mắt mọi người.
…