Cùng với chốn ăn phồn hoa nơi thành thị mà nói thì sân trường cũng thuần khiết hơn một chút, nơi này tuy rằng vẫn có một ít MM muốn hưởng thụ cuộc sống giàu sang bằng cách giang hai chân ra nhưng dù sao thì nó cũng ít hơn so với quán Bar.
Ban đêm lúc 9h, cả sân trường ở ĐH Đông Hảo vẫn náo nhiệt như thường.
Bởi vì mới bước vào ĐH cho nên những học sinh đều tỏ ra hưng phấn cùng với mấy bạn học chung phòng dẫn nhau đi dạo xung quanh, vài đám thanh niên thì đang tụ tập lại với nhau chỉ chỉ trỏ trỏ vào các MM, tìm ra mục tiêu cho mình.
Mà Hạ Y Na cũng không ngoại lệ.
Trong màn đêm nàng chậm rãi bước đi chầm chậm trong sân trường.
- Hạ tỷ, phải chăng là thích Bùi Đông Lai rồi?
Mắt thấy Hạ Y Na luôn trầm mặc, thì Dương Tĩnh không nhịn được mà hỏi.
Nàng nhớ rõ ràng, bởi vì dựa theo ước định của lúc trưa thì tối nay Hạ Y Na sẽ mời khách, kết quả là Bùi Đông Lai bên kia bận việc nên không thể đến.
Mà đám người Ngô Vũ Trạch lại đến, sau khi kết thúc buổi cơm tối thì mọi người liền lấy cớ là đi ngắm trăng.
Dưới dạng tình hình như thế thì Dương Tĩnh có thể đoán được Hạ Y Na buồn bực là do Bùi Đông Lai không đến.
- Dương Tĩnh, kưng cảm thấy là tỷ thiếu nam nhân sao?
Hạ Y Na bĩu môi, tựa hồ rất khinh thường đối với Bùi Đông Lai.
- Cái này cũng đúng, chỉ cần Hạ tỷ ngoắc ngoắc tay thì đám nam sinh này liền lao đầu vào ngay.
Dương Tĩnh thấy được đám nam sinh hai bên đường đều đem ánh mắt nhìn về Hạ Y Na thì liền mở miệng trêu ghẹo.
Ánh mắt Hạ Y Na lướt nhìn đám nam xung quanh hai bên đường, thấy được ánh mắt của bọn hắn thì trong lòng nàng liền có chút không thoải mái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bởi vì nàng thấy thái độ cùng biểu hiện của đám nam sinh này hoàn toàn khác xa so với Bùi Đông Lai.
Đặc biệt là nghĩ tới khuya hôm nay Bùi Đông Lai đi gặp Quý Hồng, tự nhiên trong lòng của Hạ Y Na lại có cảm giác không được tốt cho lắm.
Đây mà một loại cảm giác không được để ý tới.
Đồng thời, thông qua con đường đặc thù thì nàng cũng biết được thân phận của Quý Hồng, nàng rất tò mò, thân là Trạng Nguyên thì tại sao Bùi Đông Lai lại có thể cấu kết với yêu tinh Quý Hồng, người nắm giữ một nửa hắc đạo cuả Đông Hải được?
Càng làm cho nàng buồn bực không thôi chính là căn cứ vào tin tức nàng đã điều tra thì Bùi Đông Lai cũng có quan hệ không bình thường đối với Liễu Nguyệt.
Mà trong giới thượng lưu thì ai lại không biết Quý Hồng cùng với Liễu Nguyệt là đối thủ với nhau.
Vì vậy cho nên tâm tình của nàng có chút khó chịu.
- Y Na.
Coi như lúc tâm tình của Hạ Y Na đang không được tốt, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôn Vệ Đông hiện ra phía trước.
Thái độ của Tôn Vệ Đông cũng vẫn nhẹ nhàng, vẻ mặt mỉm cười, dường như là không để ý đến chuyện lúc trước bị Hạ Y Na cự tuyệt nữa.
- Nam sinh kia rất đẹp trai a, là sinh viên ĐH năm 1 sao?
- Chắc là không phải rồi, nếu không thì hắn đã nổi danh ở trong trường rồi.
- Ôi, cũng không muốn nhìn, không thấy người ta đang đi tới Bạch Phú Mỹ sao?
- Đúng rồi, Cao Phú Suất cùng với Bạch Phú Mỹ đúng là một đôi, chúng ta không nên làm trò.
Mắt thấy Tôn Vệ Đông đang nhẹ nhàng đi về phía Hạ Y Na thì một đám người trong sân trường liền mở miệng nghị luận, đồng thời cũng có một số người than thở.
Mắt thấy đám người bàn luận về mình thì Tôn Vệ Đông lại càng tự tin đi tới, nụ cười trên mặt hắn càng thêm mê người.
Nhưng mà.
Rất nhanh, nụ cười trên mặt của hắn đã cứng ngắc lại.
Bởi vì hắn phát hiện Hạ Y Na đã đem hắn trở thành không khí, cùng hắn gặp thoáng qua.
Phát hiện này đã làm cho hắn tức giận.
Sau đó.
Hắn cố gắng nén giận, đuổi theo Hạ Y Na, chắn trước mặt của nàng.
- Hạ Y Na, anh rất buồn bực rồi, tên phế vật Bùi Đông Lai kia có điểm nào tốt hơn so với anh đâu?
Tôn Vệ Đông nói xong, nhớ lại chuyện tình lúc trưa thì hắn liền giận dữ:
- Hắn cũng chỉ là một con Phượng Hoàng ở phương Nam mà thôi.
- Tôn Vệ Đông, không cần phải nói nhiều như vậy, khi nào ngươi thi được 745 điểm thì hãy nói
Bởi vì Bùi Đông Lai không đến cho nên Hạ Y Na rất buồn bực, hiện giờ thấy Tôn Vệ Đông nhắc đến Bùi Đông Lai thì nàng lạnh lùng nói.
- Hắc, thành tích cao như vậy thì làm được gì?
Tôn Vệ Đông không hề ngụy trang nữa, lộ ra bộ dạng của Tôn đại thiếu gia nói:
- Đối với người như chúng ta mà nói thì thành tích thi vào ĐH chỉ là một cộng lông, chỉ cần anh nguyện ý thì sẽ làm cho một kẻ thi được 200 cũng không đậu.
"Bá!"
Nghe được lời nói của Tôn Vệ Đông thì sắc mặt Dương Tĩnh liền ảm đạm.
Nàng là Trạng Nguyên ở Nam Phương nhưng gia cảnh cũng rất bình thường.
Mà nàng cũng biết tại cái thời địa này thì một người có một ông cha tốt thì so với tầm bằng ĐH lại càng có tác dụng hơn.
- Ây da, Tôn Vệ Đông đại thiếu gia ơi, ngài thật sự là không sợ bị gió lớn quạt vào đầu lưỡi sao?
Thấy được biểu tình biến hóa của Dương Tĩnh thì Hạ Y Na phẫn nộ không thôi, nàng cười lạnh nói:
- Tạm thời không cần nói đến ngươi có năng lực hay không. Nếu như Bùi Đông Lai trong mắt ngươi chỉ là một tên phế vật thì làm sao lại có thể ở trong cùng một biệt thự với Liễu Nguyệt, nói vậy thì Liễu Nguyệt chắc hẳn là sẽ khóc than, cầu Tôn Vệ Đông thiếu gia ngươi lên giường sao? Bùi Đông Lai còn có thể làm cho Quý Hồng chủ động khoác tay vào hắn, nói vậy thì Tôn Vệ Đông thiếu gia đây chắc hẳn là chỉ cần nói một câu thì Quý Hồng sẽ liếm đầu ngón chân của thiếu gia sao?
"Ách..."
Bên tai vang lên lời nói châm chọc của Hạ Y Na, Tôn Vệ Đông há to miệng không phải bác được.
Hắn biết bởi vì Bùi Đông Lai là gia sư của đplv cho nên mới có thể ở lại trong biệt thự Đàn Cung, thậm chí hắn còn biết Liễu Nguyệt còn ra mặt cho Bùi Đông Lai, bắt Chu Phúc Thái quỳ xuống nhận sai.
Nhưng mà hắn lại không biết sự việc Quý Hồng chủ động khoác tay Bùi Đông Lai vào trưa nay.
Giờ phút này, Tôn Vệ Đông có cảm giác khó hiểu, hắn biết rõ ràng là tuy rằng Quý Hồng được xưng là đệ nhất đãng phụ ở Đông Hải, so với Liễu Nguyệt thì Quý Hồng lại càng nguy hiểm hơn, không chỉ nói riêng hắn mà cả Đông Hải này thậm chí là cả Nam Phương cũng không có một người nào dám trêu chọc vào Quý Hồng.
Mà hiện giờ Hạ Y Na lại nói Quý Hồng chủ động chơi trò mập mờ với Bùi Đông Lai sao?
- Tôn đại thiếu gia, ngài không có bị hù đến phát hoảng chớ?
Hạ Y Na vẫn tỏ ra bộ dạng như cũ, châm chọc nói:
- Ngài không phải vừa mới nói tùy tiện tìm ra con chó, con mèo cũng có quyền thế hơn gấp trăm ngàn lần sao với Bùi Đông Lai sao? Ừh, lời này ngài hãy giữ lại để nói cho Liễu Nguyệt cùng với Quý Hồng đi a.
- Nói bậy.
Tôn Vệ Đông không tin rằng Quý Hồng sẽ làm chuyện như vậy:
- Làm sao Quý Hồng có thể làm ra chuyện như vậy được?
- Dương Tĩnh, chắc hẳn là trưa nay bạn cũng thấy được chứ?
Hạ Y Na mỉm cười, hướng về phía Dương Tĩnh mà hỏi.
Dương Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn Tôn Vệ Đông một cái rồi gật gật đầu.
Đồng tử Tôn Vệ Đông đột nhiên phóng đại, dường như hắn muốn mở miệng nói cái gì, kết quả là không đợi hắn mở miệng thì Hạ Y Na đã cắt đứt lời nói của hắn.
- Tôn thiếu gia, nếu như ngài không tin thì có thể tự mình đi đến hỏi lão bản của Hồng Tử Cáp, bởi vì Quý Hồng xuất hiện cho nên lão bản của Hồng Tự Cáp cho free cả bữa tiệc, hơn nữa hắn còn nói lần sau sẽ chủ động mời khách.
Dường như Hạ Y Na muốn đả kích Tôn Vệ Đông cho nên cố ý nói ra.
Lúc này đây, Tôn Vệ Đông á khẩu không trả lời được, mặc đu hắn không tin tất cả mọi chuyện này không phải là thật nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, nếu không phải là thật thì tuyệt đối Hạ Y Na sẽ không nói ra.
Dù sao, nếu Hạ Y Na có nói dối đi chăng nữa thì hắn gọi một cuộc điện thoại là có thể biết hết thảy mọi chuyện.
- Tôn Vệ Đông, nhớ một chút, sau này không cần gặp ai là phải nói ra Tôn gia có quyền này thế nọ đâu.
Mắt thấy khuôn mặt Tôn Vệ Đông biến thành màu gan heo thì Hạ Y Na cười lạnh một tiếng, xoay người mang theo Dương Tĩnh rời đi.
Bên tai vang lên lời nói của Hạ Y Na, Tôn Vệ Đông cảm giác được khuôn mặt của mình đã bị tát vài bạt tao, hắn tức giận đên run cả người, hận không thể tìm một cái hố nào để nhảy vào.
Đối với hắn mà nói thì hắn biết được quan hệ không bình thường giữa Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt.
Nhưng mà.
Hắn lại không có cách nào để tiếp thu cách Hạ Y Na lấy sự tích Bùi Đông Lai để đập vào mặt hắn, trong lòng hắn từ lâu đã coi Hạ Y Na là nữ nhân của mình.
Hiện giờ, nữ nhân của mình lại dùng địch nhân của hắn để tát vào ngay chính khuôn mặt mình.
Giờ phút này, hắn còn khó chịu hơn khi phải chịu cái cảm giác bị cắm sừng.
Khó chịu thì khó chịu, Tôn Vệ Đông cũng không dám tìm Hạ Y Na gây chuyện, hắn chỉ có thể đem toàn bộ lửa giận trút lên người của Bùi Đông Lai.
- Bùi Đông Lai, lão tử không để yên cho mày.
Nhìn theo bóng dáng của Hạ Y Na thì vẻ mặt của Tôn Vệ Đông càng trở nên dữ tợn, cảm giác kia giống như nếu giờ phút này Bùi Đông Lai xuất hiện ở trước mặt hắn thì hắn sẽ đem Bùi Đông Lai chém thành vạn đoạn.
" Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, chẳng trách sao ngươi không lo lắng sợ Tôn Vệ Đông trả thù, ngươi có Liễu Nguyệt cùng Quý Hồng hai toàn núi này làm chỗ dựa vững chắc thì làm sao có thể lo lắng được a? »
Cùng lúc đó, trong lòng của Hạ Y Na lại cảm thấy không khỏi mái, đồng thời cũng khơi dậy tâm lý tranh cường háo thắng trong lòng của nàng.
Trong màn đêm, nàng làm ra một quyết định điên cuồng.