Siêu Cấp Cường Giả

Chương 121: Oan gia ngõ hẹp




Vào giữa trưa khi ánh mặt trở đã lên tới đỉnh, nhiệt độ trong không khí trở nên rất nóng, mặc dù là như thế nhưng trong sân trường của Đại học Đông Hải lại vô cùng náo nhiệt.

- Trạng Nguyên đế, không phải nói nam nhân Đông Bắc cao lớn uy mãnh, nữ nhân Đông Bắc thon cao phóng khoáng sao?

Bên trong phòng 108, Trang Bích Phàm thấy Bùi Đông Lai thu dẹp đồ đặc thì làm ra bộ dạng trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, nói:

- Thoạt nhìn thì ngươi không giống người Đông Bắc lắm, nguyên quán hẳn không phải là Đông Bắc a?

Bùi Đông Lai vừa mới thu thập xong đồ vật này nọ, nghe tbl nói như thế thì cười nói:

- Là người Đông Bắc, bất quá từ nhỏ thì thân thể của ta đã không được tốt cho lắm, điển hình là một ấm sắc thuốc.

- Thật có lỗi, ta không biết là như vậy.

Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì tbl hơi ngẩn ra sau đó khom người xuống giải thích.

- Trang Bích Phàm, ta nói chú đừng có thể đừng có lộ ra vẻ nho nhã trang bức như thế có được không?

Thấy được bộ dạng kia của Trang Bích Phàm thì Ngô Vũ Trạch tức giận nói.

- Ta nói rồi ta chưa bao giờ trang bức, cái này gọi là khôn sĩ, khôn sĩ biết không?

Trang Bích Phàm ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Ngô Vũ Trạch.

- Ca hoàn toàn bị chú đánh bại rồi.

Ngô Vũ Trạch cũng không phải là không quen nhìn hành động của Trang Bích Phàm, hắn cố ý trêu chọc Trang Bích Phàm mà thôi, Trang Bích Phàm trả lời một cách trực tiếp như thế thì làm cho hắn liền cảm thấy vô lực.

- Căn cứ vào sự sắp xếp của nhà trường thì đệm chăn cùng với đồ dùng hằng ngày thì học sinh tự mua, trong cửa hàng trường học cũng có bán những thứ này, hay là chúng ta đi qua mua đi?

Mắt thấy Bùi Đông Lai thu thập đồ đạc thì Cổ Văn Cảnh đề nghị nói.

Ngô Vũ Trạch cùng Trang Bích Phàm đều là người ở bên ngoài, đều không mang theo hành lý tới đây, nghe được Cổ Văn Cảnh nói như vậy thì liền gật đầu đáp ứng.

Bùi Đông Lai muốn đi báo danh trước, ln vốn muốn chuẩn bị đồ dùng cho hắn, bất quá đã bị Bùi Đông Lai từ chối, tự nhiên hắn cũng sẽ đồng ý đề nghị của Cổ Văn Cảnh.

Bùi Đông Lai cũng âm thầm cảm thán Cổ Văn Cảnh quả thật là biết khiêm tốn, gia gia của Cổ Văn Cảnh là hiệu trưởng ĐH, chắc sớm là chuẩn bị đồ dùng cho hắn rồi.

So với Cổ Văn Cảnh thì bất đồng, Ngô Vũ Trạch cũng không có giả vờ khiêm tốn, một thân của hắn toàn mặc những đồ nhãn hiệu nổi tiếng, trên tay còn có một chiếc đồng hồ xa xỉ, còn khi đến trường thì đều đi trên chiếc Porsche Cayenne.

- Mới lúc này, ta vừa ghé ngang qua cửa hàng thì thấy nơi đó cách nơi này khá xa, hay là mọi người hãy lên xe của ta đi qua đó đi.

Ra khỏi phòng thì Ngô Vũ Trạch đi đến chiếc Porsche Cayenne rồi nói.

Cổ Văn Cảnh thân là cháu của cbn, mặc dù xuất thân từ thư hương môn đệ (*) nhưng gia cảnh lại không tầm thường, nếu hắn thích thì không chỉ là chiếc Cayenne mà cho dù là chiếc xe tanks thì cũng có thể mua được. Cho nên thấy được chiếc Cayenne của Ngô Vũ Trạch thì Cổ Văn Cảnh cũng không tỏ ra kinh ngạc hay hâm mô gì.

(*) nhà dòng dõi Nho học (chỉ người có học)

Bùi Đông Lai cũng thế, dường như là hắn đã nhận ra gia cảnh của Ngô Vũ Trạch rất giàu có.

So sánh với hai người Bùi Đông Lai và Cổ Văn Cảnh mà nói thì tvp lại ngạc nhiên, giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, vẻ mặt vô cùng hâm mộ.

Sau đó, vẻ mặt của Trang Bích Phàm đồng học chúng ta liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói:

- Vũ Trạch a, chiếc Cayenne này là hung khí a, luận về thoải mái thì không bằng xe có rèm chen, luận về việt dã thì lại không bằng xe việt dã, quả thật là không tốt.

- Ca không có mở cửa cho nên xe có rèm che đối với ca cũng vô dụng, về phần việt dã thì ca cũng không phải là thành viên của câu lạc bộ Lư Hữu cho nên cũng không cần chạy loạn, cho nên tất cả những gì các hạ nói đều là vô dụng.

Đối mặt với thói quen châm chọc của tbl thì Ngô Vũ Trạch cũng không có tực giận, hắn cười mắng:

- Ca mua xe chỉ có hai mục đích, thứ nhất là khỏi đi bộ, thứ hai là dùng xe để tán gái.

- Đi thôi, lên xe!

Nghe được Ngô Vũ Trạch nói như vậy thì ở một bên Cổ Văn Cảnh lại sợ Trang Bích Phàm đồng học thao thao bất tuyệt, giảng ra một đống đạo lý cho nên liền kêu lên xe.

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười đi theo sát Cổ Văn Cảnh rồi chui vào xe, mà Trang Bích Phàm lại ngồi ở chỗ vị trí tai lái phụ

Để tiện cho các sinh viên mua hàng thì trong đại học Đông Hải cũng có hai, ba cửa hàng lớn, các loại vật phẩm gì cũng có.

Lúc mấy người Bùi Đông Lai đi đến cửa hàng thì lúc này cửa hàng đã kín hết chỗ, ôtô cũng không ít.

Mặc dù Đông Hải được gọi là khắp nơi đều có kẻ có tiền nhưng mà chiếc Cayenne của Ngô Vũ Trạch vẫn thu hút được ánh mắt của nhiều người, khi chiếc Cayenne vừa mới đến trước cửa hàng thì liền hấp dẫn nhiều ánh mắt.

- So sánh với cao trung mà nói thì các MM ở Đại học chẳng những trưởng thành hơn mà cách ăn mặt cũng rất đẹp mắt.

Dừng xe lại, Ngô Vũ Trạch nhìn ra các vị MM mặc váy ngắn, chân dài ngoài kia, không nhịn được mà cảm thán nói.

- Vũ Trạch, chú đây sẽ không hiểu, mấy MM ở cao trung thì thuần khiết, dễ xương, không khể so sánh được với mấy MM ở trên Đại học được.

Tới thời khắc quyết định thì Trang Bích Phàm cũng không quên phát biểu cao kiến.

- Ta nói các chú đến đây là mua đồ hay ngắm gái?

Cổ Văn Cảnh một trận nhức đầu.

- Một công đôi chuyện nha, haha.

Ngô Vũ Trạch cười ha ha, dẫn đầu xuống xe.

Đám người Ngô Vũ Trạch vừa mới xuống xe thì thu hút không ít ánh mắt của mấy vị MM, Ngô Vũ Trạch từ trong xe đi ra thì không nói, hơn nữa diện mạo lại tuấn mỹ, cách ăn mặc lại mode, khí độ lại bất phàm, lập tức thu hút nhiều ánh mắt nhất.

So với Ngô Vũ Trạch mà nói thì lực hấp dẫn của ba người Bùi Đông Lai lại thấp hơn.

Đối với việc này thì Cổ Văn Cảnh lại cười khổ cảm thám:

- Cao phú suất, ở phương diện tán gái thì có năng lực bẩm sinh, mà theo suy nghĩ của Trang Bích Phàm đồng học thì kỹ xảo tán gái mới là vương đạo a.

Dường như Cổ Văn Cảnh biết mình không phải là đối thủ của Trang Bích Phàm cho nên cam chịu hạ phong rồi nói ra những chân lý của Trang Bích Phàm.

Đối với lần này thì Bùi Đông Lai liền dở học dở cười.

- Để ăn mừng việc mấy người chúng ta quen biết nhau thì mọi thứ các ngươi mua đều thanh toán cho ta.

Đi vào cửa hàng, Ngô Vũ Trạch một bên đi tới khu vực bán đồ hiệu một bên hào khí ngất trời nói.

- Vậy thì ka cũng không khách khí.

Bùi Đông Lai liền mở miệng nói, mặc dù hắn biết được gia cảnh của Ngô Vũ Trạch thật sư giàu có, cũng không để ý đến số tiền nhỏ như thế, nhưng hắn lại lo lắng hảo tâm của Ngô Vũ Trạch lại có thể trở thành chuyện xuất, làm không tốt thì có thể không kéo gần quan hệ của mọi người với nhau, những thứ khác thì không cần nói, nếu nói riêng về gia cảnh thì Cổ Văn Cảnh cũng không hề thấp kém cho với Ngô Vũ Trạch.

- Đông Lai nói rất đúng, thích cái gì thì mua đi.

Dường như đã đoán được ý nghĩ của Bùi Đông Lai cho nên Cổ Văn Cảnh cũng phụ họa nói theo.

- Vũ Trạch a, không phải ka nói chú chứ, nhưng mua mấy thứ này mà xài tiền của chú thì thật khinh thường chúng ta a.

Trang Bích Phàm cũng mở miệng.

- Được rồi, vậy các chú mua đi.

Ngô Vũ Trạch dở khóc dở cười mắng:

- Bất quá ta nói trước, bữa cơm trưa nay ta mời, ai cũng không nên nói cái gì hết.

- Được.

Lúc này đây không đợi Cổ Văn Cảnh cùng Trang Bích Phàm mở miệng, Bùi Đông Lai đã lên tiếng, Bùi Đông Lai đã nhìn ra thái độ hào sảng, hiền hòa của ntv cho nên là bất cứ việc gì cũng phải phân chia rõ ràng.

Bùi Đông Lai giải quyết dứt khoát, Cổ Văn Cảnh cùng Trang Bích Phàm cũng không nói gì thêm bất quá Cổ Văn Cảnh cũng bội phục Bùi Đông Lai.

Ngô Vũ Trạch không tỏ ra vẻ cố ý, hắn đều mua những thứ đắt tiền.

Đối với việc này thì Trang Bích Phàm đồng học của chúng ta cũng không chịu rớt lại phía sau, Ngô Vũ Trạch mua cái gì thì hắn liền mua cái đó.

Cùng nvc bất đồng, gia cảnh của Cổ Văn Cảnh tuy rằng tốt hơn nhưng hắn cũng không ra vẻ gì cả, mà Bùi Đông Lai lại lười chọn đồ cho nên hắn đều mua giống với Cổ Văn Cảnh.

Nửa giờ sau, Bùi Đông Lai cùng với Cổ Văn Cảnh đã mua xong rồi đem đồ vđặt lên bên cạnh chiếc Cayenne mà Ngô Vũ Trạch cùng với Trang Bích Phàm còn chưa có đi ra.

- Đông Lai, chủ nhân của chiếc xe này có chút địa vị đấy.

Có lẽ là bởi vì quá nhàm chán cho nên Cổ Văn Cảnh chỉ vào chiếc Land Rover màu hồng ở bên cạnh.

- So với địa vị của chú thì như thế nào?

Bùi Đông Lai nao nao, hắn không nghĩ tới Cổ Văn Cảnh lại ưa tám như thế.

- Đông Lai, chú cũng biết tuy rằng thanh danh bên ngoài của ông nội ta rất tốt nhưng mà bên trong lại không có quyền gì, bản thân ta ngay cả phú nhị đại cũng không được tính là, còn nói lai lịch của chiếc xe này.

Cổ Văn Cảnh cười nói:

- Cha của chủ nhân chiếc xe này là Ngọc Thạch Chi Vương của QT, ông ngoại của nàng là nhân vật số một ở quân khu Vân Nam, điển hình phú nhị đại thêm vào đó là đời thứ ba của quân đội. Ngoài ra, khi nàng chưa tới Đại học báo danh thì cha nàng đã đem chiếc Land Rover này đến bãi đỗ xe để đậu vào.

Nghe Cổ Văn Cảnh nói ra thân phận của chủ nhân chiếc xe này vô cùng khủng bố, nhưng mà Bùi Đông Lai cũng không có kinh ngạc, vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh.

- Nga, mỹ nữ phú nhị đại đã xuất hiện.

Có lẽ đã sớm đoán được Bùi Đông Lai không cảm thấy kinh ngạc cho nên Cổ Văn Cảnh cũng không cảm thấy kỳ quái mà là lấy tay chi chỉ về phía trước.

Bùi Đông Lai ngó lại thì thấy đó là một cô gái.

Trên đầu có mang theo một cái mũ, mặc một bộ áo liền váy, giữa eo có thắt một cái đai lưng, dưới chân là một đồi giày có nhãn hiệu nổi tiếng.

So sánh với cách ăn mặc của nàng mà nói thì bản thân của nàng lại càng hấp dẫn hơn.

Ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhất là cặp mắt to, sáng trong suốt kia, hợp với mắt hai mí, trong vô cùng mê người. Thân hình của nàng tuy không cao tuy nhiên nó lại phối hợp được với khí chất trên người của nàng, làm cho mị lực của mỗi bộ phận trên thân thể nàng đều hiện ra không bỏ sót.

Nếu nói riêng về vóc dáng vào diện mạo thì được tính là một mỹ nữ.

Nhưng mà hấp dẫn nhất trên người của nàng chính là làn da. Làn da của nàng rất trắng, cũng không phải trắng do bệnh mà đó trắng giống như trẻ em vậy, vô cùng mịn màng.

Da của nàng rất trắng, không phải trắng của bị bệnh mà trắng giống như là trẻ con, vô cùng mịn màng.

Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì bên cạnh hắn đã có Tần Đông Tuyết, sau khi đi vào Đông Hải thì lại gặp được Băng mỹ nhân Liễu Nguyêt, Hỏa mỹ nhân Quý Hồng cho nên năng lực miễn dịch mỹ nữ của hắn rất cao.

Lúc này, nhìn thấy cô gái ấy thì Bùi Đông Lai cũng không tỏ ra kinh ngạc như mấy nam nhân dại gái khác, ánh mắt hắn buông xuống, trước tiên thì hắn đang nhớ ra lúc vào trường thì hắn đã nhìn thấy cô gái này, sau đó liền dời đi ánh mắt sang chỗ khác.

- Thì ra là hắn a.

Coi như lúc Bùi Đông Lai đem ánh mát nhìn sai nơi khác thì Hạ Y Na liền đi tới chiếc Land Rover của mình thì thấy được Bùi Đông Lai cùng Cổ Văn Cảnh, nàng còn biết được Bùi Đông Lai chính là người mà lần trước nàng gặp ở trước cổng trường. Nàng cảm thấy đã gặp được Bùi Đông Lai ở nơi nào đó nhưng nhất thời lại không nhớ ra là nơi nào, đến lúc này gặp được Bùi Đông Lai thì nàng mới nhớ tới được nàng đã thấy được Bùi Đông Lai ở trong đoạn video mà Bùi Đông Lai đang chấp nhận phỏng vấn ở Trầm Thành Nhất Trung kia.

- Y Na, chờ mọi người đem hết đồ vật này về phòng rồi thì sau đó chúng ta đi ăn cơm nhỉ?

Lúc Hạ Y Na nhận ra Bùi Đông Lai thì ở đằng sau, Tôn Vệ Đông người luôn theo đuổi nàng liền lộ ra bộ mặt ân cần, tươi cười nói:

- Anh biết ở gần đây có một quán ăn ngon, hoàn cảnh cũng tao nhã lắm hơn nữa hương vị thức ăn lại rất ngon.

- Tôn Vệ Đông, ngươi có phải hay không cảm thấy được tỷ không ăn nổi cơm a?

Bên tai vang lên lời nói của Tôn Vệ Đông thấy được ánh mắt có ý đồ của Tôn Vệ Đông thì đôi mi thanh tú của Hạ Y Na liền nhăn lại.

Bởi vì nghe theo lời dặn dò của Tôn Tường Vân lại biết được sự lợi và hại trong đó cho nên Tôn Vệ Đông đã hoàn toàn theo đuổi Hạ Y Na, lấy đó là chuyện quan trong nhất trước mắt.

Lúc này thấy được Hạ Ỵ Na có ấn tượng không tốt đối với bản thân mình thì Tôn Vệ Đông cũng không có buông bỏ, hắn vẫn như cũ vẫn luôn duy trì nụ cười tao nhã:

- Y Na, ý của anh không phải là như thế.

- Tôn Vệ Đông, tỷ mặc kệ ngươi có muốn chơi trò lăn qua lăn lại trên giường với tỷ hay là coi trọng tiền của Hạ bàn tai hoặc là coi trọng quyền của ông ngoại tỷ, nói túm lại là tỷ không có hứng thú đối với ngươi, không cần phải giống cái thứ gì đó đi theo đuôi của tỷ đâu.

Có lẽ là thấy được Tôn Vệ Đông thật sự rất phền hạ, cho nên Hạ Y Na liền trực tiếp ngả bài luôn, sau đó không đợi Tôn Vệ Đông trả lời, nàng đã đi tới chiếc Land Rover.

"Bá!"

Lời nói của Hạ Y Na đã làm cho sắc mặt của Tôn Vệ Đông biến đổi, bất quá hắn rất nhanh liền điều chỉnh được vẻ mặt của mình, vội vàng đuổi theo Hạ Y Na:

- Y Na, em hiểu lầm ý tứ của anh rồi.

- Ai nha, Tôn Vệ Đông, tỷ nói ngươi nè, tại sao ngươi lê mề giống như đàn bà thế?

Hạ Y Na có chút không kiên nhẫn:

- Tỷ đã nói với ngươi, tỷ đối với thứ công tử quyền thế như ngươi thì không có hứng thú, càng không có tình thú. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nói xong thì Hạ Y Na giống như sợ Tôn Vệ Đông không hiểu, liền giơ tay lên chỉ vào Bùi Đông Lai đang đứng bên chiếc Cayenne rồi nói:

- Tỷ thích cái dạng nam nhân tự thân phấn đấu như hắn, ngươi có hiểu không?

Ân?

Ngạc nhiên nghe được Hạ Y Na nói như thế, Tôn Vệ Đông liền nhíu mày thôi nhìn vào phương hướng mà Hạ Y Na chỉ.

Ngay sau đó.

Hắn liền thấy được Bùi Đông Lai, mà Bùi Đông Lai cũng có cảm giác được ai đang nhìn mình, Bùi Đông Lai liền quay lại.

Ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung, nhất thời liền kích lên một tia lửa vô hình.

Trong phút chốc, Tôn Vệ Đông giống như là đã lọt vào sét đánh, cả người liền trở nên cứng ngắc.

Oan gia ngõ hẹp.

(*) nhà dòng dõi Nho học (chỉ người có học)