Siêu Cấp Cường Giả

Chương 109: Huyết tính cùng cuồng ngạo




Dựa vào thỏa thuận giữa của Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt, buổi sáng hắn phụ đạo cho Lãnh Vũ ba giờ, buổi trưa tùy ý, buổi tối Đông Phương Lãnh Vũ sẽ tự mình làm bài, do Bùi Đông Lai hắn ra đề, rồi ngày hôm sau nếu Đông Phương Lãnh Vũ có gì không hiểu thì hỏi, hắn sẽ sửa lỗi, giảng giải, phụ đạo.

Phụ đạo buổi sáng xong, cơm trưa sẽ có một vệ sỹ tên A Ly làm đưa vào, ngoại trừ tên đó, Đông Phương Lãnh Vũ còn có 1 vệ sỹ khác, tên A Long.

Dùng xong cơm, khi A Ly đang dọn dẹp, A Long liền đi vào biệt thự, đối Bùi Đông Lai nói:

- Bùi thiếu, căn cứ theo căn dặn Liễu tiểu thư, ta mang ngài đi Đông Nguyệt hội sở, ngài xem khi nào thì khởi hành?

- Ca gọi Đông Lai là được rồi.

Nghe xưng hô A Long đối với chính mình, Bùi Đông Lai cười cười nói:

- Một hồi nữa chúng ta đi.

- Ok.

Từ khi Bùi Đông Lai vào ở biệt thự này, ấn tượng của A Long đối với Bùi Đông Lai rất tốt, lúc này nghe được lời đó của Bùi Đông Lai, liền nở một nụ cười rất lâu chưa xuất hiện.

- Long ca, ca cũng mang ta đi chứ?

Thấy A Long xoay người rời đi, Đông Phương Lãnh Vũ vẻ mặt đáng thương nhìn A Long, khẩn thỉnh nói.

A Long mặc dù là vệ sỹ riêng của Đông Phương Lãnh Vũ, nhưng nghe lệnh chính đều từ Liễu Nguyệt, nếu không thì Đông Phương Lãnh Vũ cũng sẽ không bị giam lỏng ở trong nhà.

- Thật xin lỗi, Đông Phương thiếu gia, Liễu tiểu thư nói cậu không thể đi.

A Long cúi người xin lỗi.

"Haizz…"

Đông Phương Lãnh Vũ buồn bực thở dài, hoàn toàn ỉu xìu.

- Chăm chỉ đọc sách đi, vẫn là câu nói kia, nếu khi nào kiểm tra mà đạt kết quả xuất sắc, thì khi đó ta sẽ dạy cho chú kỹ thuật đua xe.

Mắt thấy Đông Phương Lãnh Vũ vẻ mặt buồn bực, Bùi Đông Lai cười cười nói.

Đối với Đông Phương Lãnh Vũ mà nói. Hắn sở dĩ muốn đi Đông Nguyệt hội sở, chỉ là muốn biết một chút. Thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ, ham thú lớn nhất của hắn vẫn là đua xe.

Lúc này, nghe được lời nói Bùi Đông Lai, Đông Phương Lãnh Vũ chỉ cảm thấy toàn thân nháy mắt đã tràn ngập sức lực:

- Yên tâm đi, Đông Lai ca, rất nhanh sẽ có!

- Tiểu Vũ ca ca, chẳng lẽ " Nhật xuất Đông Lai" lái xe so với ca lại lợi hại hơn?

Tiểu La Lỵ Đông Phương Uyển Nhi nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, thì lập tức mở mắt to tròn tò mò hỏi han, mà Nhật Xuất Đông Lai là ngoại hiệu nàng đặt cho Bùi Đông Lai.

- Ta cùng Đông Lai ca so sánh với nhau thì phải là con kiến chênh lệch với con voi.

Đông Phương Lãnh Vũ nói xong phất phất tay:

- Haizz. Cùng tiểu hài ngươi nói chuyện cũng không hiểu, luyện Piano của em đi.

- Quỷ hẹp hòi. Thần bí gì chứ?

Tiểu la lỵ giả làm mặt quỷ, sau đó thần bí nhìn Bùi Đông Lai, trong lòng không biết đang có chủ ý gì nữa.

Nữa giờ sau, Bùi Đông Lai một mình đi ra, do A Long lái xe đưa hắn đến Đông Nguyệt hội sở.

Theo lý nào đó mà nói, A Long là một vệ sỹ cực kỳ đủ tư cách, hắn làm việc đúng giờ, gọn gàng không dài dòng. Hơn nữa nói rất ít, việc không nên nói, việc không nên hỏi, tuyệt đối không mở miệng.

Sau khi đưa Bùi Đông Lai rời biệt thự Đàn Cung, một câu đều không có nói, chính là chuyên tâm lái xe, đồng thời sẽ thường thường thông qua kính chiếu hậu quan sát, xem có người theo dõi hay không.

- Long ca, nghe Liễu tỷ nói, Đông Nguyệt hội sở có thể cách đấu, còn có huấn luyện dùng súng đạn?

Không biết qua bao lâu, Bùi Đông Lai đem ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ thu hồi, hướng A Long hỏi.

Đối với câu hỏi của Bùi Đông Lai, A Long cũng không dấu diếm, mà trầm ngâm một chút, liền trả lời:

- Thể chất Bùi thiếu vốn rất tốt, chỉ cần người ở Đông Nguyệt hội sở này rèn luyện, trình độ võ thuật có thể nâng cao, ngoài ra có thể biết sử dụng các loại vũ khí lạnh cùng súng ống chiến đấu.

"Ách"


Nghe được A Long nói như thế, Bùi Đông Lai không khỏi sửng sốt:

- Nghe như là trại huấn luyện bộ đội đặc chủng a?"

- Bùi thiếu tới rồi sẽ biết.

Có lẽ cảm thấy giải thích như vậy cũng không rõ ràng lắm. A Long liền không nói thêm gì cả.

Mà Bùi Đông Lai lại âm thầm kinh hãi, hắn xem ra, Liễu Nguyệt có thể ở Đông Hải có được một hội sở như vậy, điều này cần có năng lực cỡ nào quả thực làm cho không ai có thể tưởng tượng được.

Hiểu được điểm này, tâm lý Bùi Đông Lai cũng mơ hồ có chút dao động.

Mặc dù linh hồn Tiêu Phi trước khi tan biến đã nói cho hắn biết Long Nha,, nhưng Bùi Đông Lai nhìn ra được cái gọi là Long Nha hẳn là phiên hiệu của một chi bộ đội đặc chủng thần bí nhất, cường đại nhất quốc gia, mà Tiêu phi là người xuất sắc nhất.

Lúc trước, Đông Phương Lãnh Vũ đua xe đã kích thích phần ký ức cùng kỹ năng đua xe của Tiêu Phi đối với Bùi Đông Lai, hiện giờ tiến vào một nơi giống như trại huấn luyện quân sự, có thể phần trí nhớ và kỹ năng chiến đấu của Tiêu phi hẳn cũng sẽ khôi phục một phần.

Căn cứ theo như lời A Long, Đông Nguyệt hội sở nằm ở vùng ngoại thành Đông Hải.

Bốn mươi phút sau, Bùi Đông Lai đã đến trước Đông Nguyệt hội sở, bên ngoài nhìn vào hội sở là một cao ốc sáu tầng, phía trước là một hoa viên cũng bãi đỗ xe cỡ lớn, trong bãi đầy các loại xe cao cấp, cơ hồ không có chiếc nào dưới trăm vạn. (một triệu nhân dân tệ, khoảng 2,56 tỷ Việt)

- Đông Nguyệt hội sở trên danh nghĩa là một khu tập bắn, xạ kích, phần ngầm bên dưới mới là chính.

Có lẽ thấy được sự nghi hoặc của Bùi Đông Lai, A Long lại giải thích.

- Nói như vậy, một hồi ta phải đi xuống đất?

Bùi Đông Lai nháy mắt minh bạch.

- Vâng.

A Long gật đầu, sau đó ở cổng vào thoáng dừng lại trao đổi với bảo vệ rồi trực tiếp chạy xe vào, dừng ở bãi đỗ.

Xuống xe, A Long im lặng đẫn đường phía trước, Bùi Đông Lai theo sau, vừa đi vừa quan sát nơi mà Đông Phương Lãnh Vũ cực kỳ muốn đến này.

Tiến ra phía sau cao ốc, Bùi Đông Lai mới phát hiện, so sánh với hoa viên phía trước, lầu sau này rộng lớn hơn nhiều, i diện tích ước chừng bằng năm sân bóng lớn.

- Nơi này là sân bắn chính của Đông Nguyệt hội sở, sau lầu có một khu mô phỏng CS đối chiến, một sân bắn dĩa bay, một sân bắn cung tên, cung nỏ."

Thấy Bùi Đông Lai tò mò nhìn sân bãi sau lầu, A Long liền giải thích.

Bên tai vang lên lời giải thích, Bùi Đông Lai càng rõ ràng hơn những gì đang nhìn, trước mặt không ít nam nữ đang đối chiến trong khu CS giống trò chơi, mà bên sân bắn dĩa lại càng nhiều người hơn, đa phần là người thành công trong xã hội.

So ra mà nói, sân bắn cung có hơi quạnh quẽ.

Khi Bùi Đông Lai vẫn đang nhìn ngó xung quanh, một gã vóc dáng không cao, mặc sơ mi trắng quần âu đen đưa một tên bàn tử đi đến cười chào bọn hắn.

- A Long, chắc hẳn vị này là Bùi thiếu?

Khi đến gần, Bàn tử mỉm cười chủ động chào hỏi, chợt nhìn giống Phật Di Lặc.

- Bùi thiếu, đây là người phụ trách của Đông Nguyệt hội sở, Khương tiên sinh.

A Long cùng Khương tiên sinh gật đầu ý chào nhau, rồi giới thiệu Bùi Đông Lai:

- Khương tiên sinh sẽ sắp xếp cho người hết thảy mọi việc ở đây, tôi ra bên ngoài chờ.

Nói xong, không đợi Bùi Đông Lai trả lời, liền xoay người rồi đi. (Giống lừa người đem bán quá.:D)

- Xin chàoBùi thiếu, ta gọi là Khương Nam. Nếu không chú trọng lễ tiết, gọi ta là Khương ca thì tốt rồi.

A Long vừa đi, Khương Nam liền bước đến giơ tay ý muốn bắt tay với Bùi Đông Lai:

- Lão bản đã gọi điện thoại ta biết trước, giờ Bùi thiếu muốn chơi đùa một chút ở đây, hay trực tiếp xuống dưới?

Bùi Đông Lai liền bắt tay với Khương Nam, phát hiện Khương Nam bắt tay với mình dùng hai tay, hơn nữa khí lực cũng không nhỏ. Hắn biết, Khương Nam sở dĩ khách khí với mình như thế, hoàn toàn vì Liễu Nguyệt.

Hiểu được điểm này, Bùi Đông Lai cũng không để ý, mà biểu hiện lễ độ nho nhã:

- Phiền toái Khương ca, mang ta trực tiếp xuống dưới đi.

- Tốt.

Khương Nam cười thu tay về, nhưng trong lòng lại nói thầm.

Khi Liễu Nguyệt điện thoại, hắn đã nhìn ra được Liễu Nguyệt coi trọng Bùi Đông Lai rất nhiều, yêu cầu hắn thỏa mãn mọi điều kiện của hắn.

Mà chính như vậy, Khương Nam mới nghi hồ.. Bởi vì, hắn biết rõ, sân huấn luyện ngầm của Đông Nguyệt hội sở dùng để làm gì.

Tuy tò mò, nhưng Khương Nam không hỏi nhiều, cũng không thử dò xét Bùi Đông Lai, cũng như trò chuyện phiếm cùng Bùi Đông Lai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Khương Nam, Bùi Đông Lai thuận lợi thông qua trạm gác, bưới vào thang máy đi dần xuống dưới.

"Đinh…"

Nương theo tiếng vang, thang máy liền dừng lại.

- Khương tiên sinh.

Cùng lúc đó, hai đại hán áo đen đứng ở cửa thang máynhìn lại, đồng thời hướng Khương Nam chào hỏi.

- Dựa vào sự an bài của lão bản, Bùi thiếu sẽ đi xuống dưới huấn luyện, các ngươi đưa Bùi thiếu đi đi.

Khương Nam cùng hai gã đại hán trao đổi, sau đó quay đầu nói với Bùi Đông Lai:

- Bùi thiếu, do lão bản quy định, ta không thể đi tiếp được, chỉ có thể đưa ngài tới đây, nếu ngài có yêu cầu gì, có thể nói người ở đây liên hệ với ta.

- Cám ơn."

Bùi Đông Lai mỉm cười nói tạ ơn, nhưng trong lòng âm thầm chấn kinh, hắn nhìn ra, Đông Nguyệt hội sở phân chia người phụ trách trên và dưới lầu, mà Khương Nam thân là người phụ trách phía trên lại không thể tiến vào sân huấn luyện phía dưới đất này được…

Sau khi Khương Nam rời đi, hai gã đại hán áo đen gật đầu với Bùi Đông Lai tỏ ý chào, sau đó một người ở lại gác thang máy, người còn lại dẫn Bùi Đông Lai đến cuối hành lang, lại có một thang máy khác, đẫn tới một cánh cửa lớn bằng hợp kim.

Đứng trước cửa lớn đó, đại hán áo đen quen tay nhanh việc đưa vào mật mã trên phím bấm đồng thời đưa mắt lại gần để quét đồng tử.

"Lạch cạch."

Sau khi quét đồng tử xong, cánh cửa kim loại đó liền mở ra, bên trong là một đại sảnh rộng lớn sáng sủa.

Cửa lớn vừa mở, trong lòng Bùi Đông Lai liền đâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm!

Trước đại sảnh, bốn gã đeo mặt nạ bằng kim loại, mặc hắc y, nhìn giống bốn cây thương đứng đó, nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, sát ý toàn thân bốn người lan tràn ra xung quanh.

Nhận thấy bốn cặp mắt đó nhìn mình, Bùi Đông Lai như cảm thấy bốn đôi mắt của độc xà đang nhìn, da đầu run lên hơn nữa lông tóc cả người dựng đứng lên.

Mặc dù vậy, Bùi Đông Lai lại không có mất bình tĩnh, cũng chẳng hề sợ hãi bốn người kia, ung dung bước vào.

Mắt thấy Bùi Đông Lai bước vào mà không hề đổi sắc mặt, bốn gã mặt nạ kim sắc hai mắt đều tỏa sáng. Một người đại hán khôi ngô có vẻ như đứng đầu mang theo ba gã còn lại đón chào, lạng lùng nói:

- Hoan nghênh tới trụ sở huấn luyện Huyết Sát.

Trụ sở huấn luyện Huyết Sát?

Bùi Đông Lai âm thầm nhớ kỹ tên này, không hề mở miệng.

- Tiểu tử, tuy ta không biết vì sao Liễu tiểu thư đem ngươi tống đến đây, nhưng đối với những huấn luyện sau này, ta hi vọng ngươi hiểu được, nơi này không phải Thiên đường, mà là Địa Ngục!

Mắt thấy Bùi Đông Lai không có hé răng, đại hán đầu lĩnh khôi ngô lạnh lùng nói:

- Cho nên, nếu ngươi muốn đổi ý còn kịp - chúng ta bốn người đều không thích dạy dỗ một tên chiến đấu nhu nhược!

- Ta thích Địa Ngục.

Bùi Đông Lai ngạo nghễ đứng nhìn, thân mình thẳng tắp như thương, gằn từng chữ:

- Còn như... Kẻ nhu nhược? Ta tin tưởng, không được bao lâu, các ngươi là người huấn luyện viên của ta mà cảm thấy kiêu ngạo!

Một khắc này, thiếu niên trước mặt không hề che dấu dòng máu xục sôi cùng nội tâm cuồng ngạo kia!