Hơn nửa đồ dùng trên tủ đầu giường và giá trên bàn bên cạnh đều rải đầy đất, thảm dưới chân còn ướt nước.
Mấy người giúp việc, chị Đinh và Vàng Ưng đều đang vây trước cửa tủ, ánh mắt Triệu Hàn Dương dán chặt vào hướng tủ treo quần áo đang đóng.
“ Ông Triệu, ông đã về rồi.
Sau khi tỉnh lại bà chủ chẳng nhận ra ai cả, dáng vẻ còn rất sợ hãi.
Chúng tôi đút nước và cơm nhưng cô ấy không ăn không uống, thuốc và nước đều đổ hết xuống đất.
Cho dù chúng tôi nói gì thì cô ấy cũng không chịu nghe.
Về sau, cô ấy cứ một mực trốn trong tủ, chúng tôi gọi thế nào thì cô ấy cũng không chịu ra…” Người giúp việc thấy Triệu Hàn Dương trở lại, vội vã xoay người nhìn về phía anh cầu cứu.
Triệu Hàn Dương bước nhanh tới bên cửa tủ.
Cửa tủ vừa mở ra, anh nhìn thấy Vương Tuyết Băng hôn mê bất tỉnh đã lâu rốt cuộc cũng có thể tự ngồi dậy.
Nhưng giờ phút này, cô lại bất lực ngây ngô giống như một đứa trẻ, sợ hãi mọi thứ xung quanh, co rụt trong một góc của tủ, cơ thể run rẩy.
“ Bé ngoan.” Triệu Hàn Dương cúi người xuống định bế Vương Tuyết Băng ra, ai ngờ Vương Tuyết Băng nghe thấy có người mở cửa gọi thì càng sợ hãi lùi vào trong góc tủ.
“ Tuyết Nhi, là anh.” Nhờ Vương Thừa Duật nhắc nhở năm lần bảy lượt mà Triệu Hàn Dương cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô giống như không chỉ bị ảnh hưởng về tinh thần.
Thấy cô vẫn cứ trốn mãi, Vàng Ưng cũng đã nói trong điện thoại rằng cô đã trốn trong tủ một tiếng đồng hồ, dù thế nào cũng không chịu ra, nên anh không thể để tình trạng như vậy tiếp tục nữa, quay đầu căn dặn: “ Gọi điện thoại cho Vương Thừa Duật đến đây.”
Vừa dứt lời, anh vươn tay bế Vương Tuyết Băng đang cuộn một cục ra ngoài.
Hơn nữa, trong lúc Vương Tuyết Băng sợ hãi giẫy giụa kêu la, anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn, đồng thời xoay người đặt cô lên giường.
Vương Tuyết Băng hoảng hốt vội vã thoát khỏi ngực anh.
Triệu Hàn Dương vừa kéo tấm chăn mà chị Đinh vừa nhặt lên quấn quanh cơ thể chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh của cô, vừa ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô trấn an: “ Đừng sợ, nơi này là biệt thự Nam Kinh, đây là không gian riêng của anh đã tạo riêng cho em, là nhà của chúng ta, sẽ không có nguy hiểm gì cả, mọi người đều ở bên cạnh em, không cần phải sợ, nhé? ”
Không biết có phải vì mùi hương bạc hà thanh mát cộng thêm việc trên người anh còn có mùi thuốc lá thường hút tạo ra việc trên người Triệu Hàn Dương rất dễ chịu cũng như an thần, hay giọng nói của anh, hoặc cũng có thể là câu nói có tác dụng trấn an của anh khiến Vương Tuyết Băng bỗng chốc có cảm giác quen thuộc, từ giãy giũa phản kháng ban đầu đến dần dần thả lỏng trong lòng anh.
Triệu Hàn Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn xanh xao, nhấc tay lên vuốt ve gương mặt cô, đau lòng nói: “ Bất kể hiện giờ em đang sợ hãi điều gì, nơi này tuyệt đối sẽ không có ai làm hại em, tin tưởng anh, ngoan.”
Vương Tuyết Băng nằm gọn trong lòng anh thở d.ốc, tay túm chặt thành nắm đấm, trốn trong lòng anh thật lâu, giọng nói khàn khàn tựa như có chút ấm ức: “ Biệt thự Nam Kinh là đâu? ”
Bởi vì lời nói này của cô mà mí mắt Triệu Hàn Dương một thoáng giật mạnh.
Những người giúp việc khác đều đã ra ngoài, chỉ có chị Đinh và Vàng Ưng đứng ở cạnh giường, nhìn bọn họ với vẻ mặt lo lắng.
Triệu Hàn Dương nâng cằm Vương Tuyết Băng, nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô: “ Em không nhớ sao? ”
Vương Tuyết Băng đờ đẫn nhìn anh, theo bản năng giơ tay lên níu lấy cổ áo sơ mi của Triệu Hàn Dương, nhìn anh chằm chằm hồi lâu mới mở miệng nói: “ Hình như tôi đã từng gặp anh rồi, nhưng mà anh tên gì nhỉ…”
Giọng điệu của cô nghe không giống với ngày xưa, vẻ mặt vừa ngây ngô lại vừa khó hiểu, khiến trái tim Triệu Hàn Dương như rơi xuống đáy vực trong chớp mắt.
Vương Thừa Duật nhận được điện thoại thì vội vàng chạy tới.
Sau khi đến nơi, cảnh anh nhìn thấy chính là cảnh Vương Tuyết Băng đang nấp trong lòng Triệu Hàn Dương.
Ngoại trừ Triệu Hàn Dương thì cô không cho phép bất cứ người nào tiếp cận, cứ sợ hãi chui ra sau anh nếu có người muốn tới gần.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô nhóc, Vương Thừa Duật vừa vui vừa buồn cười, xem ra con nhóc này hiện tại rất sợ anh và mọi người ở đây.
Nhưng nhìn thấy hình ảnh trước mắt làm anh chướng mắt ghê ấy, cô em gái được anh yêu thương, chiều chuộng từ lúc nhỏ, giờ nhìn xem con bé chỉ biết đến tên "tảng đá" kia.
Hừ...
Cảm giác của anh sẽ không lâu nữa mà mất đi em gái mất rồi.
Quả nhiên ở chung một chỗ với tên "tảng đá" kia nên tính cách cũng thay đổi rồi.
Nhưng Vương Thừa Duật không cần lại gần đã lập tức kết luận: “ Y học lâm sàng trong ngoài nước có vài chục ca loại bệnh này.
Khi máu còn sót lại sau khi xuất huyết dưới nhện thì lúc vết thương lành sẽ xuất hiện tình trạng trí tuệ bị thoái hóa và dễ cáu kỉnh, không nhận ra ai.
Nhưng nếu cố gắng thì vẫn có thể nhớ được một vài người và vài chuyện, chỉ là ấn tượng không rõ ràng, trí nhớ rối loạn.
Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng, nhưng phải đợi máu tụ trong não tan dần thì con nhóc đó mới có thể khôi phục bình thường.
Về chuyện tan máu, nếu như phối hợp với trị liệu bằng thuốc, ít thì một tuần, lâu hơn thì không quá nửa năm, cậu không cần lo lắng, bệnh này chắc chắn trị được.
”
Nghe Vương Thừa Duật nói chắc chắn có thể trị khỏi, lúc này chị Đinh đứng bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vàng Ưng cũng khẽ cười, xem ra về sau, lão đại nhà họ có thể trở thành ông bố chăm vợ với tính cách có chút trẻ con này rồi.
Đám người Hắc Ưng họ sẽ mỏi mắt xem thử nhân cách khác của chủ mẫu khi nhỏ theo lời Vương Thừa Duật ra sau mới được.
“ Có thể trị khỏi là được, bà chủ gặp tai nạn lớn như thế, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, nhất định đừng xảy ra bất kỳ vấn đề nào khác.
Miễn là có thể trị khỏi, bảo chúng tôi phối hợp điều trị thế nào cũng được.” Chị Đinh nói rồi lại nhìn sang Vương Tuyết Băng, thấy lúc này cô đang nép vào người Triệu Hàn Dương vì cảm thấy anh trông quen mắt, trong khi những người khác thì ngay cả một cái nhìn cô cũng không nhìn.
Tuy nhiên, rõ ràng ánh mắt cô di chuyển đến ai thì cũng chỉ có nỗi sợ hãi nhưng khi nhìn Triệu Hàn Dương lại không.
Nhanh thì một tuần, lâu thì nửa năm, nếu ông Mặc có thể khiến bà chủ tin tưởng và ỷ lại trong thời gian không dài cũng không ngắn này thì thật sự không có gì đáng lo..