Siêu Cấp Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 14: 14: Hửm





Vừa nói, anh cũng gấp vài miếng thịt bò cho cô ăn để bồi bổ sức khoẻ.
Còn Lâm Chấn cũng chỉ biết im lặng, nhìn tên khó ở rồi nhìn về Vương Tử Tâm chỉ biết cười.
Anh trai người ta quan tâm nên mới trách mắng vài câu, đã vậy tên khó ở nào đó đã đau lòng mà vương tay bảo vệ rồi.
Kiểu này, nếu cả hai thành đôi vậy ngay cả ba mẹ hay anh em người dù lỡ lớn tiếng chắc tên này không phải tức đến mà làm ra chuyện gì đó chứ.
Thật đáng sợ mà.
...----------------...
Sau khi dùng xong bữa sáng, cả bốn người đều đi ra phòng khách uống trà trò chuyện với nhau.
Khi ngồi trên ghế, Triệu Hàn Dương nét mặt lạnh nhạt nhìn hai người các anh, khom người dùng nĩa gim miếng lê đưa cho cô: "Bộ hai người rảnh lắm sao? "
Ý tứ chính là: Sao ngày nào hai người cũng tới đây ăn ké vậy? Mặc dày quá rồi đó.

Anh cả Vương Tử Tâm nhìn tên khó ở chỉ cười, giọng nói đơn nhiên: " Nếu cậu chê tôi phiền vậy thì để tôi đưa em gái về biệt thự của tôi chăm sóc vậy.

Dù sao con bé cũng là em gái của tôi, nên việc tôi chăm sóc cho bé là điều hiển nhiên rồi.


"
Vương Tuyết Băng vừa ăn miếng lê vừa nghe ba người bọn họ trò chuyện, khi nghe thấy anh cả nói vậy cô cũng ra sức gật đầu: " Đúng vậy đó, anh Hàn Dương, hay là cho em về nhà của anh cả đi.

"
Nghe cô nói, Triệu Hàn Dương nhíu mày, ánh mắt nhìn cô có chút nguy hiểm: " Hửm??? "
Nhận thấy nguy hiểm, cô cười khẽ, xoay mặt nhìn sang hướng khác né tránh, vừa hay nhìn thấy Vàng Ưng từ bên ngoài đi vào, gọi: " Cô đẩy tôi ra ngoài vườn ngắm cảnh đi.

"
Triệu Hàn Dương thấy hành động của cô khẽ cười, anh biết cô đang né tránh đều gì, anh cũng không làm khó dễ cô gái nhỏ của anh, gật gật bảo Vàng Ưng đẩy cô ra ngoài vườn: " Nhớ bảo vệ cô ấy.

"
" Tôi biết rồi lão đại.

"
Mắt thấy hai người đã ra ngoài, anh cả cô Vương Tử Tâm cũng lật mặt nhìn anh: " Tảng băng, ý cậu là gì đây? Sao cậu lại bảo vệ con bé quá mức như thế? Nếu người ngoài nhìn vào sẽ nói hai người đang có quan hệ bất chính đấy? "
Lâm Chấn ( Bác sĩ) cũng gật đầu, đúng thật là sau một tuần tiếp xúc với cô cũng như cậu ta đã nhìn thấy được những hành động quá mức thân thiết của tảng băng đối với cô, chuyện này không hẳn là tốt: " Đúng đó, dù sao Tuyết Băng cũng đã trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, còn cậu của hiện tại chính là với tư cách là một người anh chồng cũng không hợp đâu.

Cậu nên buông bỏ tình cảm ấy đi.

Như vậy mới tốt hơn cho cả hai.

"
Triệu Hàn Dương cuối người lấy gói thuốc lá, mở bao lấy một điếu đưa lên miệng châm lửa, rít một hơi, khói thuốc lượng xung quanh làm mờ đi đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của anh,nhàn nhạt lên tiếng: " Hai cậu kêu mình buông tay cô ấy sao, đó là điều không thể.

"
Triệu Hàn Dương anh đã một lần buông tay cô rồi,khi đó anh cũng không biết mình có thể đem lại hạnh phúc cho cô không.


Nhưng giờ đã khác, anh đã thấy được rằng cuộc sống hôn nhân hai năm qua cô không hạnh phúc, vì thế anh mới quyết định nắm bắt cơ hội lần này.
Anh sẽ cho cô tất cả hạnh phúc và sự ngưỡng mộ mà cô đã ao ước.
Mới đó đã qua một tuần, vết thương ở chân cô cũng đã khép miệng và kết vảy, cho dù vậy anh vẫn không thể để cô đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
Vì thế mỗi lần cô muốn đi đâu, làm gì anh điều đó mặt và giúp cô làm những việc đó, hoặc cô sẽ được anh bế đi nếu cô muốn tự tay làm.
Lúc này, ở ban công lầu ba, cô đang nằm tắm nắng, đúng lúc điện thoại ở trên bàn trà reo lên, cô đưa tay cầm lấy nhìn thử người gọi là ai.
Thấy được người gọi, cô ấn nút nghe: " Bé con, khi nào con mới xong việc đây? Ba mẹ đã về nước được hai ngày rồi đó.

Nếu con không về ba mẹ sẽ bay đến nước F để thăm con đó.

"
Đầu dây bên kia chính là giọng của một người phụ nữ, không ai khác chính là mẹ ruột của cô Tô Tiểu Hạ, là một vị tiểu thư nhà giàu nhất nước G, bà kết hôn với ba cô họ Vương tên Vương Sâm, dù hai người kết hôn vì chính trị, nhưng thời gian tiếp xúc lâu dài hai ông bà đã có tình cảm và bắt đầu một cuộc sống hôn bằng tình yêu.
Nghe thấy giọng nói không vui của mẹ cô, Vương Tuyết Băng khẽ cười: " Mẹ à, qua mấy ngày nữa con sẽ xong việc rồi cùng về với anh cả.

Mẹ đừng bay đến đây.

"
Bà Vương nghe thấy vậy bật cười, trong mấy đứa con của bà, đứa nào đứa nấy đều tự lập nên bà cũng không lo lắng gì mấy, chỉ tại ba cùng chồng mình đi du lịch nên mới không để ý đến việc con gái mình đã ly hôn.
Đến khi biết chuyện đã là sau hai tháng,khi cô sang nước ngoài chụp hình tạp chí.

" Bé con,đừng có buồn dù sao cũng đã ly hôn rồi nên mẹ sẽ không ép con kết hôn nữa.

Con đó đừng vì chuyện đó mà vùi đầu vào công việc có biết không? " Bà Vương thở dài lên tiếng an ủi cô, bà rất sợ con gái mình buồn lòng mà nghỉ quẩn..
Cô buồn cười khi nghe bà an ủi, cô thật sự không có buồn, chỉ tại công việc chạy show nhiều quá nên cô không có thời gian nghỉ ngơi thôi mà: " Mẹ à, con thật sự không có buồn về chuyện đó.

Đợi qua thêm ba ngày nữa, khi con xong việc sẽ quay về với mẹ ngay.

"
Hai mẹ con cô trò chuyện thêm đôi câu nữa rồi cúp máy.
Đúng lúc này, cánh cửa ban công lại một lần nữa mở ra, khi cô nhìn thấy được người nào đó khẽ cười: " Sao hôm nay anh không đến tập đoàn vậy? "
Triệu Hàn Dương khom người, ngồi xuống ghế cùng cô ngắm trời xanh mây trắng, nhìn cô một lúc mới trả lời: " Hôm nay là cuối tuần qua nên anh không đến tập đoàn, mà ở nhà chơi cùng em.

"