Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 135: 135: Vậy Thì Tùy Cô






Dùng bữa xong, Lê Tiếu khéo léo từ chối đề nghị địch thân đưa cô về của Thương Úc.
Cô lên xe của Lạc Vũ, phất tay tạm biệt với bóng người ngoài cửa xe.
Cũng không biết bao giờ anh từ Parma trở lại.
Dù sao chuyến du thuyền của Thượng Lục phát nổ nghe qua hoàn toàn không giống như tình cờ.
Biệt thự trong tầm nhìn từ từ nhỏ dần, Lê Tiếu không khỏi khẽ thở dài.
Chỉ mong có thể đi sớm về sớm.
...
Chín giờ sáng, Lạc Vũ đỗ xe trước chung cư Nhã Thự Viên.
Lúc Lê Tiếu đẩy cửa xuống xe, quay đầu nhìn Lạc Vũ, nhàn nhạt nói: “Cô về đi, hôm nay không cần theo tôi."
Cô đi chúc thọ ông ngoại, không phù hợp để Lạc Vũ đi chung.
Nhưng ai ngờ...
“Đây là công việc của tôi." Lạc Vũ chấp nhất trả lời.


Tuy giọng nói không cứng nhắc nhưng cũng khiến người ta nghẹn lời.
Lê Tiếu nhướng đuôi mày, thờ ơ nhếch môi: “Vậy thì tùy cô."
Dứt lời, Lê Tiếu đóng của xe rồi vào chung cư.
Mấy ngày trước cậu Út đã cố ý nhắc cô, đừng quên chuẩn bị quà cho ông cụ.

Thế nên Lê Tiểu mới cố ý đến Nhã Thự Viên, chọn cả buổi trời mới gom đủ một bộ văn phòng tứ bảo, sau đó mới tắt đèn ra ngoài.
Nhưng Lê Tiếu không đi của chính mà gọi xe riêng, từ cửa Nam phía sau chung cư đi thẳng đến Tập đoàn Diễn Hoàng lấy xe.
Sáng thứ Bảy, tình trạng giao thông khá tốt, chưa đến mười lăm phút, Lê Tiếu đã đến dưới lầu công ty, xách theo cái hộp, lên chiếc Mercedes của mình.
...
Biệt xá Tông Lư nằm gần sông Nam Dương.
Xung quanh đẹp như một bức sơn thủy, vườn thúy lượn quanh bờ, đúng là một nơi dưỡng già rất tốt.
Lê Tiếu đỗ xe ở ven đường trước cửa, mang hộp xuống xe bước vào, vòng qua bức tường bình phong điêu khắc "Thượng Thiện Nhược Thủy", thấy quản gia đang mỉm cười tiến lên nghênh đón.


Lúc đi vào phòng khách, quản gia còn không quên thông báo với bên trong: “Ông cụ, Tiếu Tiếu tới rồi."
Quản gia vừa dứt lời, trong phòng khách lập tức truyền đến tiếng vờ khiển trách: “Bảo nó đi đi, bao nhiêu lâu rồi không đến thăm tôi? Tôi không có đứa cháu ngoại bất hiếu này!"
Nghe tiếng oán giận này, Lê Tiếu và quản gia nhìn nhau mỉm cười, sau đó cô chậm rãi bước vào phòng khách, hơi khom người với ông lão ngồi trên: “Ông ngoại bớt giận, chẳng phải cháu đã đến rồi sao?"
Đoàn Cảnh Minh - gia chủ trước đây của nhà họ Đoàn, bảy mươi sáu tuổi, mặt mày hiền hậu, đầu nhiều sợi bạc nhưng trông vẫn rất quắc thước.
Lúc này, cậu Út Đoàn Nguyên Huy ngồi trong phòng khách không khỏi trêu ghẹo: "Ba à, dạo này Tiếu Tiếu nó bận chuyện tốt nghiệp, hôm nay đến cũng không dễ gì, ba nhất định phải đuổi nó đi à?"
Đoàn Cảnh Minh đang vui vẻ nhìn Lê Tiếu, nghe thể thì xụ mặt trừng Đoàn Nguyên Huy: “Mày im miệng, sao cái gì cũng có mặt mày thế".
Dạy dỗ Đoàn Nguyên Huy xong, ông cụ nhìn về phía Lê Tiếu, cũng không nỡ giận, vội ngoắc cô: “Tiếu Tiếu à, cháu bận lắm sao? Xem cháu mệt rồi này, gầy đi nhiều."
Lê Tiếu không khỏi buồn cười, tiến lên trước, đưa hộp cho Đoàn Cảnh Minh: “Ông ngoại, đây là quà cho ông, chúc ông mạnh khỏe bình an."
Đoàn Cảnh Minh nhận lấy hộp rồi đặt lên bàn trà bên cạnh, tập trung tất cả sự chú ý lên người Lê Tiếu, kéo cổ tay cô: “Được, được, cháu thật có lòng.

Tiếu Tiếu à, chuyện tốt nghiệp phiền phức lắm sao?"
"Dạ ổn, cũng sắp xong rồi."
Thật ra đây chỉ là câu Út tìm có thay cô thôi, nhưng Đoàn Cảnh Minh không cho là thế.
Ông thấy Lê Tiếu gầy hẳn đi, không nhịn được lại trừng Đoàn Nguyên Huy: “Cái thằng này mày sao thế? Tiếu Tiếu nhà chúng ta sắp tốt nghiệp rồi.

Mày thân là trưởng giáo vụ mà không biết tạo điều kiện cho cháu nó? Trưởng giáo vụ như mày đúng là uống phí!"
Đoàn Nguyên Huy tự dưng nằm không cũng trúng đạn: “...".