“Phức Hương quận chúa đã không sao rồi, vậy ta về trước đây.” Tô Duyệt Duyệt ghé vào tai Bắc Thần Hàn nói khẽ.
Bắc Thần Hàn có chút lo lắng nhìn cô.”Đợi một lúc cũng đâu có sao, chốc nữa chúng ta cùng về.”
Hắn không yên tâm để Tô Duyệt Duyệt phải đi một mình, tuy rằng hiện đang là ban ngày nhưng tên hồ điệp kia xuất quỷ nhập thần, lại đã từng khiến cho Tô Duyệt Duyệt sơ suất, vậy nên hắn thật sự không an lòng để Tô Duyệt Duyệt rời khỏi mắt.
“Không sao đâu, ta về trước đây, chàng còn có chuyện phải thương lượng với họ cơ mà! Ta không quấy rầy mọi người nữa!” Ánh mắt của Tô Duyệt Duyệt có chút né tránh cái nhìn quyết liệt của Bắc Thần Hàn. Cô không muốn nói dối, nhưng cô nhất định phải tìm Bắc Thần Liệt hỏi cho ra nhẽ mới được.
Bắc Thần Hàn bất giác phát hiện ra sự mập mờ và lo lắng đó trong ánh mắt của cô, đột nhiên nghĩ đến việc Tô Duyệt Duyệt đã từng bị tên hồ điệp đó bắt đi, sau đó lại vẫn an toàn trở về, lúc ấy hắn hoàn toàn không để ý đến, giờ nghĩ lại bất giác cảm thấy có gì đó bất thường.
Chẳng nhẽ Tô Duyệt Duyệt biết tên uyên ương hồ điệp ấy? Chẳng có nhẽ?
“Thôi được rồi, ta đi trước vậy.” Tô Duyệt Duyệt như rất sợ bị hắn cản lại, không đợi trả lời đã vội vã rời khỏi đại sảnh.
Ánh mắt của Bắc Thần Hàn dán chặt sau lưng cô, những nghi ngờ trog lòng càng sâu sắc, mãi đến khi nghe thấy có tiếng người bên t
ai, hắn mới sực tỉnh, tiếp tục lắng nghe Lãnh Tiêm Trần thuật lại quá trình.
Tô Duyệt Duyệt sau khi rời khỏi Lãnh Vương phủ, chắc chắn không còn ai theo sau mới yên tâm đi về phía phủ của Bắc Thần Liệt, che mặt bước vào phủ, rồi được chúng nô tài đưa vào đại sảnh, chỉ còn đợi Bắc Thần Liệt xuất hiện.
“Thì ra là thái tử phi!” đột nhiên một giọng nói trầm mặc từ phía cửa truyền vào.
Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông bận y phục đen tuyền lộng lẫy, tuổi tác chạc ngũ tuần, gương mặt tươi cười rạng rỡ bước vào đại sảnh, Tô Duyệt Duyệt bất giác bị nụ cười ấy làm cho cảnh giác.
“Ta tới tìm Bắc Thần Liệt, mau gọi hắn ra đây.” Tô Duyệt Duyệt khẩu khí bất hảo nói thẳng tuột, hoàn toàn không để ý tới việc mình là khách nhập gia, phải tùy tục của chủ nhà.
Gương mặt Trữ Vương có chút đổi sắc, tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố gắng gượng cười vui vẻ.
“Liệt nhi đến sáng hôm nay mới về tới, bổn vương lập tức đi gọi nó.” Trữ Vương cười cười nói nói, lập tức quay người rời khỏi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười hân hoan vụt biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh lẽo đầy sát khí.
Tô Duyệt Duyệt nghe thấy hắn tự xưng là bổn vương mới chợt ngộ ra, hắn là một vương gia ư! Cô vẫn còn cho rằng hắn chỉ là quản gia… Nghĩ đến thái độ vô lễ vừa rồi của mình, đột nhiên có chút xấu hổ, nhưng mà biết làm sao được, ai bảo chuyện của Bắc Thần Liệt khiến cô đầy một bụng hỏa nộ.
Sáng nay mới quay về, vậy là rõ rồi, sự việc bỉ ổi tối hôm qua không phải hắn mới là lạ!
Càng nghĩ càng tức, trong lúc đầu đang bốc hơi, Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn không để ý tới tách trà đầy khả nghi mà một nô tì vừa bưng tới, cô một hơi uống cạn, sau đó lại đưa trả lại cho nô tì kia.
Thời gian cứ từng khắc trôi đi, đã nửa canh giờ trôi qua, Bắc Thần Liệt vẫn chưa thấy xuất hiện.
“Tên Bắc Thần Liệt chết dẫm này rốt cuộc có chịu đến không đây?”
Tô Duyệt Duyệt thật sự không thể chờ đợi được nữa, định đứn dậy, tự mình đi tìm đến tận phòng hắn nói chuyện. Tuy nhiên, vừa mới đứng dậy, toàn thân bỗng nhiên mềm nhũn, đầu óc cũng hoàn toàn trở nên mơ hồ.
“Sao lại thế này?” Tô Duyệt Duyệt chau mày, giờ mới chợt nhận ra, tách trà đó, tên Bắc Thần Liệt chết tiệt dám hạ dược với cô, chết tiệt.
Nhưng bất luận cô có mắng chửi thế nào, cũng không thể kháng lại hiệu lực của thuốc, liền ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.
_Gấu_