Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 221: Hạnh phúc là gánh nặng




Hai người chỉ vừa kịp bước đến đối diện với hoàng thượng và hoàng hậu, Ngạo bắt đầu choáng váng, đôi mắt chàng cũng dần mờ đi, bước chân càng loạng choạng hơn, cuối cùng cũng đổ sụp sang một phía.

“Ngạo…” “Ngạo nhi…” Tất thảy những người tại đó đều hoảng hốt.

Nước mắt của Duyệt càng tuôn rơi lã chã, cô ôm chặt lấy cơ thể mềm nhũn của Ngạo. “Ngạo, chàng phải gắng gượng, chúng ta phải bái đường thành thân! Chàng không phải luôn muốn lấy ta sao, giờ sắp xong rồi, chàng không được từ bỏ! Ngạo…”

“Ta sẽ cố gắng…” Hơi thở của Ngạo ngày một yếu ớt.

Khoảnh khắc ấy, chàng vô cùng hoang moang, lo sợ, nhưng không phải nỗi sợ cái chết, mà chàng sợ không thể kết thúc hôn lễ này. Không được! Chàng nhất định phải gắng gượng, chàng muốn cùng Duyệt thành thân, chàng muốn nắm chặt tay thê tử của mình, kết thúc lễ bái đường cuối cùng này.

Ngạo dùng chút ý thức cuối cùng để gượng dậy, toàn thân chàng run lên cầm cập.

Chàng nở một nụ cười yếu ớt, nụ cười ấy càng khoét sâu vào tim Duyệt, chàng lại nắm lấy tay cô.

Tu La Sát thấy Ngạo sắp không trụ nổi nữa thì vội vàng nói: “Nhất bái thiên địa!”

Lúc ấy, ông chỉ hi vọng Ngạo có thể kiên trì đến phút trót.

Ngạo cười hạnh phúc nắm lấy tay Duyệt quay lại hướng về phía của quì lạy, chàng chưa từng nghĩ là sẽ có ngày sẽ được cùng Duyệt bái đường thành thân, tất cả những điều này rất không chân thực, giống như một giấc mơ vậy.

“Nhị bái cao đường!”

Hai người lại chậm chậm quay lại, hướng về các vị trưởng bối quì lạy, hoàng thượng cùng hoàng hậu thấy cảnh này, nỗi đau trong lòng như lan ra khắp cơ thể.

“Phu thê giao bái!”

Hai người đứng đối diện nhau, Duyệt vội lau hết nước mắt, nắm tay Ngạo cùng hoàn thành nốt nghi thức cuối cùng.

Nhìn thấy những giọt lệ long lanh đang lăn dài trên gương mặt Duyệt, trái tim Ngạo như bị húc mạnh, đau đến không thể thở nổi.

Chàng cố gắng nhìn Duyệt, cho đến khi bóng hình cô trở nên mờ nhạt, tất cả mọi thứ trước mắt đều mở đi thành một vùng trắng xóa, chàng biết bản thân mình đã không thể đi tiếp được nữa rồi, thời khắc ấy đã đến, tất cả những thứ này sắp biến mất rồi.

Nụ hôn này, rất mệt, rất nặng, rất buồn, rất đau nữa.

“Ta yêu nàng, Duyệt, cả đời này không đổi! Hãy nắm lấy tay ta cùng đi đến cuối đoạn đường sinh mệnh, hi vọng là kiếp sau chúng ta có thể trở thành đôi phu thê thật sự! Kiếp sau, ta nhất định sẽ gặp nàng sớm hơn hoàng huynh, nhất định… phải… có được nàng… trước… hoàng huynh…”

Nước mắt Duyệt tuôn rơi không ngớt, cô nói không nên lời nhào vào lòng của Ngạo.

Ngạo ôm chặt lấy Duyệt, chàng đang vì cơ thể này mà cổ vũ bản thân, cái đầu nặng trịch của chàng gục vào xuống vai cô, máu đen hòa quyện cùng nước mắt chảy xối xả, thâm đẫm bộ hồng y của cô.

“Duyệt, hãy nhớ, cho dù ta không ở bên cạnh, nàng cũng vĩnh viễn phải nhìn vào hạnh phúc của nàng mà cố sống tiếp, nhớ nhé, ta sẽ luôn dõi theo nàng, dõi theo… nàng…” Giọng Ngạo thều thào, những hơi thở cuối cùng của chàng.

Cơ thể yếu ớt nặng nề đổ gục xuống, Duyệt đau lòng ôm chặt lấy chàng, trái tim cô đang rất đau, thật sự rất đau!