“Hàn…”
Hàn có ngây ra đôi chút, chàng vội vàng che giấu vẻ mặt thất thần bằng nụ cười tươi tắn.
Chàng không muốn gây áp lực cho Duyệt, không muốn làm gánh nặng trong cô nặng nề hơn.
Tuy chàng đã cố hết sức dùng nụ cười để che đậy cho sự âu sầu của mình, nhưng Duyệt sao có thể không nhận ra chứ, nhìn nụ cười của Hàn, cô càng thấy trong lòng đau xót.
“Duyệt nhi, dù nàng có quyết dịnh thế nào thì ta cũng sẽ vĩnh viễn ủng hộ nàng!” Hàn như nhận thấy sự đấu tranh trong nội tâm của Duyệt, nhưng chàng không muốn đào sâu tìm hiểu, cũng không muốn ngăn cản.
Chàng hiểu lòng cô, hiểu tình cảm sâu sắc của cô, càng hiểu hơn tình cảm cô dành cho Ngạo.
Bàn tay thô ráp của chàng ôm lấy gương mặt mịn màng của cô, rồi chàng chậm chậm cúi đầu, lần lượt đặt lên mắt và môi cô nụ hôn ấm áp.
Tại đại sảnh, hoàng thượng và hoàng hậu thần sắc nặng nề ngồi nhìn Ngạo đang nắm tay Duyệt bước vào.
Lúc ấy, thân thể Ngạo lảo đảo như sắp khuỵu, Duyệt phải luôn luôn đỡ lấy chàng thì chàng mới có thể đi tiếp, hoàng hậu và hoàng thượng nhìn gương mặt như không còn hột máu của chàng mà lòng đau như cắt.
“Duyệt, hôm nay nàng đẹp lắm!”
Ngạo nhìn Duyệt đắm đuối, nhìn không chớp mắt, như thể muốn khắc vào tim mình vẻ đẹp của cô hôm nay, để đến kiếp sau cũng không bao giờ quên.
“Ngạo, hôm nay trông chàng cũng rất anh tuấn, anh tuấn nhất trong sô những người đàn ông thiếp từng gặp!” Duyệt không trốn tránh ánh mắt đắm đuối ấy của Ngạo, cô nở một nụ cười hạnh phúc.
Cô thừa nhận, hôm nay cô rất thật lòng.
“Chuẩn bị xong rồi chứ?” những đường nét dịu dàng nho nhã của Ngạo mang một màu sắc tím tái đượm buồn, chỉ có ánh mắt kiên cường của chàng là không thể phủ nhận.
“Thiếp chuẩn bị xong rồi, từ giờ trở đi, thiếp là thê tử của Ngạo, chàng cũng là phu quân của Duyệt.” Đôi mắt trong veo của Duyệt có ánh lên chút mơ hồ, hàng mi dài đang cố che đậy nỗi đau day dứt.
“Nương tử…” Ngạo khó có thể che giấu sự xúc động lúc ấy, chàng thều thào.
Duyệt cố cầm nước mắt lưng tròng, khẽ giãn ra một nụ cười chân thật nhất. “Phu quân…”
Cô chủ động đặt tay mình vào trong tay Ngạo, để chàng nắm chặt, hai người cùng nắm tay chậm chậm tiến về phía trước.
Bước được vài bước, trong cổ họng Ngạo bỗng dâng lên vị tanh của máu, đôi mắt chàng bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Duyệt, ta vốn ích kỉ, ta hi vọng con đường phía trước sẽ kéo dài mãi, như vậy, ta có thể nắm tay nàng mãi mãi bước cùng nhau!” Bước chân của Ngạo bắt đâu chậm lại, con đường hạnh phúc ấy chàng thật không nỡ đi hết.
Nỗi đau âm ỉ bất giác trào ra từ khóe miệng của Ngạo, cổ họng Duyệt cũng như bị bóp nghẹn.
“Ngạo, hạnh phúc là vô tận, chúng ta sẽ hạnh phục, chúng ta đều sẽ hạnh phúc!”
“Phải rồi! Duyệt, nàng nhất định phải hạnh phúc, phải cố gắng sống hạnh phúc thay phần của ta”
Bản tay của Duyệt bất giác nắm chặt hơn, nước mặt cũng đồng thời tuôn ra.
Con đường này rốt cuộc vẫn có điểm tận, thực tế vẫn luôn tàn khốc, sinh mệnh con người cũng có hạn.
Hai người chỉ kịp đến trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu, Ngạo gần như bất tỉnh, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, bước chân ngày một chuệnh choạng, rồi chàng đổ gục về phía trước.