Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 217: Yêu em lần cuối (2)




Hàn vừa hay tin phụ hoàng có chuyện, mặt mày liền thất sắc.

“Lục đệ, đệ nói phụ hoàng làm sao? Độc trong người phụ hoàng đã được giải chưa?” Chàng sốt sắng gặng hỏi.

“Hoàng huynh, muốn biết tường tận tình hình thì huynh mau đi hỏi đám thái y, họ đang chờ huynh.” Ánh mắt Ngạo chợt ánh lên, chàng ra ý để Tu La Sát đưa Hàn ra ngoài.

Tu La Sát gật đầu, bối rối nhìn DUyệt, sau đó đưa Hàn rời khỏi, Hàn cũng không hề có chút nghi hoặc, giờ chàng chỉ quan tâm đến sức khỏe của phụ hoàng, nên chàng không chút do dự đi ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngạo nhẹ nhàng nắm lấy tay Duyệt.

Chàng thật không đành lòng buông tay cô, thật sự không đành.

“Duyệt, đồng ý với ta, cho dù xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải kiên cường đối mặt, vui vẻ mà sống tiếp!” Bàn tay Ngạo chạm vào gương mặt cô.

“Ngạo, ngươi sao vậy? sao trông ngươi cứ kì lạ? đã xảy ra chuyện gì?” Duyệt hoàn toàn không hiểu sự tình, gương mặt cô hiện rõ vẻ nghi ngờ.

Ngạo dạo này thật sự rất kì quái, rốt cuộc hắn làm sao mà cứ nói với cô mấy lời kì cục như thế.

“Duyệt, ta sẽ dùng toàn bộ tính mạng mình để bảo vệ nàng, vĩnh viễn như vậy!” Ngạo đột nhiên nói ra mấy câu này càng khiến Duyệt thắc mắc.

“Ngạo, ngươi rốt cuộc… ưm…” Duyệt còn kịp mở lời Ngạo đã đột nhiên kéo cô vào lòng, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi của cô.

Duyệt, đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng ta ôm nàng, lần cuối cùng ta được hôn nàng, lần cuối ta được âu yếm nàng.

Ngạo hôn cô say đắm, lưỡi chàng mạnh mẽ quyện chặt lấy lưỡi cô, có chút điên cuồng xen lẫn dịu dàng, chàng như con ong đang hút lấy thứ mật ngọt nơi miệng cô.

Một đằng, Hàn để Tu La Sát dẫn đường, nhưng chẳng biết đã đi bao xa rồi, Hàn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng phải Ngạo nói đám thái y đang đợi bên ngoài, sao đi một đoạn đường rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng thái y nào.

“Tu La Sát, thái y đâu?” Hàn dừng bước, ngờ vực hỏi.

Trong tíc tắc, cơ thể chàng trở nên bất động, không cựa nổi mình. “Tu La Sát, ngươi làm gì vậy? Mau giải huyệt cho ta.”

Chàng không hiểu Tu La Sát với Ngạo sao lại phải lừa dối chàng, đội nhiên một ý nghĩ không chấp nhận nỏi hiện lên trong đầu chàng.

“Tu la Sát, mau nói với ta, có phải lục đệ định giải độc cho Duyệt phải không? Nói mau.”

Hàn kích động gào lên, muốn nhúc nhích mà không đặng, còn Tu La Sát thì vẫn đứng đó nãy giờ, chẳng trả lời.

Trong phòng, Ngạo vẫn không nỡ dứt nụ hôn với Duyệt, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô.

“Duyệt, nàng ngủ đi, đợi nàng tỉnh, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.” giọng Ngạo trầm xuống, Duyệt còn chưa kịp phản ứng thì chàng đã điểm huyệt khiến cô hoàn toàn hôn mê.

Chàng ôm lấy cơ thể mềm mại của cô mãi không chán, cái ôm chật chội, nhuốm màu luyến tiếc và đau xót.

Chàng nuốt Phệ huyết thảo, rồi im lặng chờ đợi.

“Duyệt, ta biết ta làm thế này sẽ khiến nàng giận ta, nhưng ta phải làm vậy, vì nàng, ta cam tâm!” Ngạo vừa nói vừa nhớ lại quãng thời gian gặp được Duyệt.

Đêm đã khuya, đêm dài quá, khiến con người ta càng cô độc.

Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không ngừng cố gắng phá giải huyệt đạo, nhưng vẫn không làm sao giải được.