“Ngạo… ưm ưm…” Duyệt như đứng hình, cô phản kháng một cách yếu ớt, vừa mở miệng thì bị cái lưỡi của Ngạo thừa dịp luồn vào mạnh mẽ, cuộn chặt lấy lưỡi cô.
Nụ hôn của Ngạo mang một chút điên cuồng, một chút vật lộn, một chút khát khao, đồng thời cũng mang theo những thứ tình cảm phức tạp trong đầu chàng, khiến Duyệt hoàn toàn không hiểu nổi.
Cô không biết Ngạo rốt cuộc đang bị làm sao nữa? Hắn có tâm sự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, càng ngày càng nồng nhiệt, Duyệt không thể kháng cự lại sự cứng rắn ngang ngược của Ngạo, tiếng thở dồn dập và nóng bỏng vang lên khắp căn phòng.
Bên ngoài cửa, một bóng người cao to đang đứng chết lặng từ đầu đến cuối, cánh tay vốn định mở cửa từ rất lâu vẫn đang ngập ngừng trong không trung, rồi từ từ hạ xuống, bóng hình ấy lẳng lặng quay đi, lần theo bức tường từng bước từng bước rời xa căn phòng.
“Hàn, không phải ngươi muốn vào thăm Duyệt ư, sao không vào đi?” Hiên Viên Thần lúc ấy cũng vừa bước tới.
Tuy nhiên, Hàn chẳng nói lấy nửa lời, cứ lặng lẽ mò mẫm men theo bức tường rời đi.
Chàng đã không thể đem đến cho Duyệt hạnh phúc nữa rồi, chàng biết Ngạo yêu Duyệt, mà trong lòng Duyệt cũng có Ngạo, thôi thì bản thân cứ tự rút lui vậy!
Chỉ có Ngạo mới có thể che chở cho Duyệt, còn chàng ư, chàng chỉ không muốn giày vò cô nữa.
HIên Viên Thần gương mặt ngỡ ngàng nhìn theo bóng Hàn xa dần. Chàng tiếp tục bước tới phòng Duyệt, khi chàng chuẩn bị mở cửa thì Duyệt lúc ấy cũng từ trong phòng chạy ra.
“HIên Viên Thần, Hàn đâu? Chàng không sao chứ!” DUyệt nhìn Hiên Viên Thần, vội hỏi.
Chàng không giấu giếm bệnh tình của Hàn, khi Duyệt nghe tin Hàn đã không còn nhìn được nữa, trong lòng càng đau đớn mà ngất đi.
Duyệt tỉnh lại sau hai ngày. Vùa tỉnh dậy, cô ngay lập tức chạy đến phòng của Hàn, cô biết Hàn lúc này đang rất cần cô, Hàn nhất định là đang rất vô vọng, rất sợ hãi!
Cô không quan tâm sau này mắt Hàn có còn sáng lại hay không, cũng không quan tâm cơ thể đang mang Túy Hồng Nhan này có thể sống được bao lâu nữa, cô chỉ muốn quãng thời gian còn lại được ở bên Hàn, chăm sóc cho Hàn.
Khi Duyệt vừa hấp tấp chạy tới cửa phòng, cô bị giật mình bởi những âm thanh trong phòng, cô bàng hoàng đưa đôi tay đang run rẩy lên, lần chờ không dám đẩy cửa ra.
“Thái tử điện hạ, thiếp muốn, nhanh lên, thiếp muốn chàng!” Tiếng nũng nịu của phụ nữ từ trong vang ra.
“Sao phải vội chứ, nàng tự cởi quần áo rồi ngồi xuống đây…” Tiếng của Hàn càng khiến Duyệt suýt chút nữa lại ngất đi.
Những âm thanh mà cô nghe thấy lúc ấy quá đủ để biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, sao Hàn lại như vậy, sao có thể?
“Thái tử bệ hạ, ư… a…” người đàn bà đó đang thỏa mãn rên rỉ, nhưng âm thanh ấy lại khiến trái tim của Duyệt như bị cửa thêm vài nhát đao.
Bàn tay run rẩy của Duyệt vô thức đẩy mạnh cửa, đập vào mắt là hình ảnh Hàn đang lõa lồ ngồi trên ghế, người đàn bà lạ ấy thì đang bán khỏa thân, yếm của cô ta đang nằm trên nền đất, cô ta ngồi rạng trên đùi Hàn, thân hình lõa lồ gắn chặt lấy Hàn như không muốn rời.
“Hàn…” Duyệt nhìn thấy cảnh tượng đau lòng ấy, cô chợt cảm thấy như không thở nổi, toàn thân cô run rẩy nghẹn ngào cất không ra tiếng.