“Hàn, lúc này ngươi không được từ bỏ, hãy nghĩ đến Tiểu Duyệt, nghĩ đến con ngươi, ngươi phải gắng gượng lên biết không?”
Hiên Viên Thần cho rằng việc nhẫn nại lúc này biết đâu có thể khiến tâm trạng Hàn khá hơn, tuy nhiên nhìn Hàn vẫn như kẻ bước vào ngõ cụt, chẳng có đường thoát ra.
Chàng lúc ấy chẳng ai cứu nổi, chỉ rõ là mình đã là một phế nhân, một phế nhân vĩnh viễn không còn nhìn thấy gì, một phế nhân chỉ khiến người khác mệt mỏi.
Duyệt yếu ớt ngồi dậy, không ngừng nhìn ra phía cửa, vừa rồi Hàn ngất đi, Ngạo sợ cơ thể cô còn yếu nên nhất quyết không cho cô rời khỏi giường, tuy Lạc thần y ở đó nhưng cô vẫn không an tâm về vết thương của Hàn.
“Ngạo, ta không thể chờ nữa, ta muốn gặp Hàn ngay bây giờ, ta phải đi xem xem, nếu chàng thật sự không sao thì ta mới yên tâm.” Duyệt lật chăn, chẳng màng sự phản đối của Ngạo, nàng mang giầy toan đi ra.
“Duyệt, cơ thể nàng còn yếu, cứ nằm đi đã, ta giúp nàng đi xem xét tình hình là được chứ gì! Nàng cứ nằm xuống đi đã…” Ngạo ép cô nằm xuống, mặc cô hết sức vùng vẫy.
“Không được! Ta phải đi gặp Hàn ngay bây giờ…” Duyệt vùng vẫy, kiên quyết muốn ra ngoài, chẳng may nàng động phải vết thương trên ngực của Ngạo.
Cô nghe thấy Ngạo khẽ kêu lên, vội dừng bước, chợt nhìn thấy vết thương trên ngực đã được băng bó nay lại ứa máu.
“Ngạo, ngươi sao rồi? Xin lỗi, ta quên là ngươi đang bị thương, xin lỗi…” Duyệt lúc ấy chân tay luống cuống, vội vàng kéo chàng ngồi lên giường.
“Đợi ta chút, ta đi tìm thái y!”
Vừa dứt lời, cô liền bị đôi tay vạm vỡ của Ngạo giữ chặt lấy eo, tiếp đó Ngạo kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Duyệt, ta không sao, nàng đừng đi, hãy ở bên ta.”
Ngạo nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên gương mặt cô.
“Ngạo, ngươi vẫn đang bị thương, để ta đi tìm thái y cho ngươi đã!” Duyệt khẽ kháng cự lại, nhưng càng cự lại thì Ngạo càng giữ chặt lấy cô, hoàn toàn không có ý định buông cô ra.
“Ngạo, ngươi buông ta ra đã!” giọng Duyệt đã có chút bực bội.
Khi Duyệt còn đang vùng vẫy, Ngạo bỗng hỏi một câu kì quặc: “Duyệt, nói ta nghe, ta và Hàn ai quan trọng với nàng hơn?”
Duyệt phút chốc lặng đi, không màng chống cự nữa, chỉ lẳng lặng nhìn chàng.
“Nàng không cần nghĩ đến cảm xúc của ta, cứ nói những điều nàng nghĩ thôi.” Ngạo nói một cách dõng dạc, một tay vẫn giữ chặt lấy eo cô, một tay khác lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Duyệt nhìn ánh mắt sáng rực của chàng, trong đó có đấu tranh, có chờ đợi, có lo lắng, nặng hơn cả là những cảm xúc kì lạ trong đầu.
“Ngạo, ta yêu Hàn!” Ánh mắt Duyệt bỗng dịu đi, cô nhẹ nhàng nói.
Trái tim Ngạo nhói lên trong phúc chốc, không giấu nổi ánh mắt thất vọng, Duyệt nhìn chàng, giọng trầm xuống: “Ngạo, xin lỗi! ta thừa nhận ta có tình cảm với ngươi, nhưng nếu để so với Hàn thì ta vẫn yêu chàng hơn!”
Duyệt, trong trái tim nàng, có còn chỗ cho ta, dù chỉ một chút nhỏ thôi, có hay không?” Ngạo đặt bàn tay lên trái tim Duyệt.
Duyệt chẳng hề do dự trả lời: “Có.”
Ngạo nghe xong, ánh mắt ánh lên niềm vui sướng, chàng đưa tay ra sau gáy cô, khẽ áp đầu cô xuống, bao phủ lên miệng cô bằng đôi môi ấm nóng.