Trong phòng, Hàn không rời mắt khỏi Duyệt lấy một phút, đến bàn tay cũng nắm lấy không buông.
Duyệt đột nhiên cựa mình, tiếp đó nàng yếu ớt mở mắt ra.
Hàn cảm nhận được bàn tay Duyệt đang động đậy, sung sướng mà hét lên: “Duyệt nhi, nàng tỉnh lại rồi à!”
Ngạo vừa từ ngoài cửa bước vào, nghe Hàn nói cũng chạy bổ tới bên Duyệt.
“Duyệt, nàng có chỗ nào khó chịu không? Để ta mời Lạc thần y qua đây…” Ngạp nhìn thấy Duyệt mở được mắt,cũng vô cùng xúc động.
“Không cần đâu! Thiếp chỉ cảm thấy hơi khát…” Giọng Duyệt có chút khò khè.
“Nàng khát à, đợi ta, ta đi rót cho nàng chút nước!” Hàn đứng bật dậy, đang định đi rót nước cho Duyệt thì bỗng nhiên vết thương trên đầu nhói lên đau đớn khiến bước chân của chàng không còn vững nữa.
Chàng khẽ lắc đầu, bước vội đến bên bàn, rót một cốc nước, nhưng khi chàng vừa quay người lại thì đột nhiên trước mắt tối sầm, còn chưa hiểu chuyện gì thì mọi thứ lại trở lại bình thường, nhưng ngay sau đó chàng cảm thấy mọi thứ lại mờ đi.
Hàn cố kìm những lo lắng đang dấy lên trong lòng, rảo bước tới bên giường. Chàng còn chưa tới được đến giường thì trước mắt mọi thứ lại tối om, chàng ngất lịm đi.
“Hàn…” chàng chỉ kịp nghe giọng Duyệt vang lên thất thanh.
Lạc Thần y cùng Hiên Viên Thần nhìn Hàn đang ngồi trên giường bằng ánh mắt nặng nề, chẳng ai hé nửa lời.
“Ý của các người là… cả đời này ta sẽ bị mù sao?” Đầu Hàn đã được băng bó lại, chàng đang hết sức kích động.
Chàng vừa tỉnh lại thì đã không còn nhìn thấy gì nữa, chàng thật sự hoang mang, sau khi Lạc thần y kiểm tra xong, đã khẳng định chàng sẽ vĩnh viễn không còn nhìn thấy được nữa, chàng càng tuyệt vọng hơn, sao lại có thể như thế? Chàng còn phải chăm sóc Duyệt nhi và con trai nữa, sao có thể bị mù được!
Hiên Viên Thần cướp lời của Lạc thần y: “Lạc thần y, ngươi cứ ra ngoài đã! Để trẫm nói chuyện với hắn…
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, HIên Viên Thần mới từ từ nói.
“Bởi vì não bộ của người bị thương nặng, dẫn đến việc máu tụ trong não đè lên dây thần kinh thị giác, cho nên ngươi mới không nhìn thấy gì.”
Hàn xem ra chỉ chú tâm đến câu cuối cùng, chàng kích động nói: “Vậy có phải nếu như máu tan thì ta sẽ bình phục lại?”
Hiên Viên Thần thở dài, tuy không muốn nói sự thật nhưng cũng không muốn giấu diếm hắn.
“Nếu 3 ngày trước, ngươi kịp thời làm tan cục máu trong não thì có thể ngươi đã bình phục, nhưng ngươi lại để đến bây giờ thì e là giác mạc của người đã thiếu máu quá lâu và đã chết rồi!”
Hàn tuy không hiểu hắn cái gì mà giác mác đã chết, nhưng về cơ bản thì chàng đã hiểu ra vấn đề, vấn đề là…
“Vậy nên ta đã vĩnh viễn mù rồi! Ta đã là một phế nhân rồi đúng không?”
Hàn tức giận gằn lên, hai tay nắm chặt, người bắt đầu run rẩy, chẳng khó gì để nhìn ra trong lòng chàng lúc ấy đang hoang mang và tuyệt vọng đến nhường nào.
“Hàn, thật sự là ngươi đừng quá thất vọng, đợi cho máu trong não người tan hết không biết chừng…” Hiên Viên Thần thấy chàng quá kích động nên cố kiếm lời an ủi.
“Ta không cần mấy lời an ủi vô dụng đó, ta chỉ muốn biết, ta hiện giờ có phải đã mù rồi không? Có phải cả cuộc đời ta từ giờ không thể nhìn thấy Duyệt nhi nữa không? Có phải hay không?”
Hàn đã không thể khống chế nổi cảm xúc của bản thân, chỉ nghĩ đến suốt phần đời còn lại phải sống trong bóng tối, vĩnh viễn không thể nhìn thấy lại gương mặt DUyệt nữa, sống như một kẻ tàn tật cần sự săn sóc của kẻ khác, chàng dường như sụp đổ hoàn toàn.