Mùi máu nhanh chóng lan tỏa từ miệng của Duyệt, Hàn cắn răng chịu đựng, không kêu lên lấy nửa tiếng, chàng có thể cảm nhận nỗi đau của Duyệt lúc ấy phải hơn chàng gấp trăm lần.
Cuộc phẫu thuật được tiến hành rất có trình tự, bầu không khí trong phòng hết sức căng thẳng, Duyệt vẫn cắn chặt tay Hàn, nhưng tiếng của cô càng ngày càng nhỏ dần.
Ca phẫu thuật đã đến giờ khắc quan trọng nhất, Hiên Viên Thần đỡ lấy đầu của hài nhi, khí lực bỗng nhiên mãnh mẽ.
“A!”
Cùng sự ra đời của đứa con, nỗi đau của Duyệt giống hệt như lúc cô bị bẻ gãy tay, cô dường như không thể thở nổi nữa, Duyệt chỉ còn biết mình đang thở, kêu lên một tiếng thê lương, rồi chìm vào hôn mê.
HIên Viên Thần thần sắc phức tạp nhìn đứa bé trai đen thui trên tay mình, chàng đưa đứa bé cho Lạc Thần y, để Lạc thần y bế nó ra ngoài, tiếp đó nhanh chóng khâu vết mổ nơi bụng của Duyệt lại.
“Xong! Tiểu Duyệt chỉ tạm thời ngất đi thôi, không sao rồi! Còn về đứa bé vừa ra đời, hình như nó cũng bị trúng độc…” Hiên Viên Thần nhìn Hàn nói.
Nếu chàng không đoán sai, thì Túy Hồng Nhan mà Lạc thần y nói cũng đã bị ngấm vào cơ thể đứa bé, e là…
Hàn đã không còn nghĩ được gì tới đứa con nữa, hiện chàng chỉ lo cho Duyệt, chàng cúi xuống hôn lên đôi môi tái ngắt của Duyệt, khóc không thành tiếng.
“Duyệt nhi, không sao rồi! Không sao rồi!”
Duyệt hôn mê suốt 3 ngày 3 đêm, trong 3 ngày 3 đêm ấy, Hàn dường như luôn túc trực bên giường, nửa bước không rời.
Mặt khác trong phòng thuốc, đứa trẻ toàn thân đen thui ấy đang yên tĩnh ngâm mình trong một chiếc thùng gỗ nhỏ chứa đầy thứ thuốc ấm nóng.
“Độc trên người đứa bé này phải tính sao đây?”Tu La Sát đứng bên cạnh thùng gỗ, đau lòng hỏi.
Lạc Thần y lắc đầu, thở dài nói: “Mẹ đứa trẻ cũng có thể coi là may mắn, vì có thai rồi mới trúng phải Túy Hồng Nhan, nên Túy Hồng Nhan đã ngấm vào cơ thể đứa bé, ai dà! Thật đáng thương!”
“Ý ông là Duyệt đã được giải độc rồi hả? Đúng không?” Tu La Sát hỏi Lạc thần y.
“Không, tuy phần lớn chất độc đã chuyển qua cho đứa trẻ, nhưng mẹ nó vẫn còn giữ lại một chút trong người, ta chỉ nói là đứa bé này lúc ấy đã cứu mẹ nó một mạng, độc trong người Duyệt vẫn có thể phát ra bất cứ lúc nào.” Lạc thần y vội vàng giải thích.
“Chẳng nhẽ không có cách nào để giải độc cho Duyệt?” Tu La Sát chau mày.
Lạc thần y còn chưa trả lời, Ngạo đang toàn thân băng bó đã chậm chậm bước tới trước mặt họ.
“Ta có cách! Lạc thần y, ta cần ngươi giúp..”
Ngạo lấy từ trong người ra cuốn sách y thuật trộm từ vương phủ, mở đến trang Túy Hồng Nhan cho Lạc thần y xem.
Lạc thần y và Tu La Sát đồng loạt chúi mặt vào cuốn sách, chốc chốc lại kinh ngạc ngẩng lên nhìn Ngạo.
“Ngươi khẳng định là phải làm như thế này à?” Lạc thần y trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt chắc chắn của Ngạo.
Khi Ngạo vừa bước ra ngoài, một bóng người nhanh như cắt bổ tới chắn trước mặt chàng.
“Có chuyện gì?” Ánh mắt Hàn sáng lên chút ngạc nhiên, rồi chàng lạnh lùng hỏi.
Lãnh Phức Hương gương mặt tái mét nhìn chàng, cô ngập ngừng hỏi: “Ngươi… ngươi có thật là uyên ương hồ điệp?”
Cô cũng chẳng hiểu tại sao, bản thân rõ ràng đã biết Ngạo chính là uyên ương hồ điệp, rõ ràng từng vì uyên ương hồ điệp mà ôm hận, nhưng vẫn không thể kìm được mà đến đây tìm hắn, muốn nghe hắn lên tiếng phủ nhận.