Ninh vương trông thấy sói đen xuất hiện, trong lòng cũng có chút sửng sốt, nhưng cũng rất nhanh bình lại, tiếp tục vung kiếm lên.
“Grào…”
Đôi mắt xanh của con sói ánh lên, thấy Ninh vương tới, nó cũng nhanh như cắt nhào lên, hàm rang sắc nhọn không chút nề hà mà ngoạm chặt lấy tay của hắn. Máu trào ra đầy miêng nó vẫn cứ quyết không buông.
Hoàng hậu trong thấy hoàng thượng sắc mặt xa xẩm liền vội vã chạy tới bên ông, vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, người không sao chứ! Người đừng dọa thần thiếp, hoàng thượng…”
Tuy rằng hoàng hậu không nhận được sự sủng ái của hoàng thượng, thậm chí những thủ đoạn của bà hòng đoạt được sự sủng ái càng khiến hoàng thượng căm ghét, nhưng bà đối với hoàng thượng là thật lòng thật dạ, nào có người phụ nữ nào lại mong chia sẻ chồng của mình, bà đá qua đấu lại, không từ thủ đoạn cũng chỉ là để đổi lấy trái tim của hoàng thượng.
Như vừa rồi, bà thật sự không thể chạy bán sống bán chết giống như thái hậu và lũ đại thần, bà không thể bỏ mặc hoàng thượng, bà sinh ra đã là người của hoàng thượng, chết cũng nhất quyết là người của ông.
Hoàng hậu thấy hoàng thượng dường như không còn chút sinh khí, không cầm được mà hét lên: “Mau truyền thái y, truyền thái y đến…”
Nhưng cả đại điện đều là người của Ninh vương, chẳng ai them đếm xỉa đến bà, tất cả đều động đậy còn chẳng màng, đừng nói đến chuyện gọi thái y.
“Hoàng… hậu…” Hoàng thượng thều thào, nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt trên gương mặt của hoàng hậu.
Ông cả cuộc đời yêu nhất vẫn là mẫu thân của Hàn, từ khi Điệp phi qua đời, ông chẳng một lần nhìn hoàng hậu được tử tế, ông biết tấm lòng hoàng hậu dành cho ông suốt mười mấy năm qua, nhưng ông không thể cho bà ấy tình yêu, chỉ có thể cho bà ấy cái ngôi hoàng hậu.
Nhưng lúc ấy, khi thấy hoàng hậu chẳng màng chạy thoát thân, kiên quyết ở lại bên cạnh mình, trong lòng ông thật sự tràn đầy cảm kích.
Phía kia, con sói đen vẫn đang liều chết ngoạm lấy tay Ninh vương, lũ thị vệ thấy con sói quá hung hãn, đều sợ không dám lại gần, con sói ngoạm mất một miếng lớn trên cánh tay của Ninh Vương.
“Ngạo, mày là đồ súc vật…” Ninh Vương điên tiết gầm lên.
Câu nói hắn vừa thốt ra, khiến tất thảy mọi người lúc đó đều lặng người, họ không hiểu sao Ninh Vương đột nhiên lại gào lên tên của Ngạo?
“Grao…” Con sói đen rõ ràng có chút rung mình, đôi mắt xanh của nó lại ánh lên, nó nhào tới.
Ninh Vương cũng bắt đầu cự lại, nắm lấy thanh kiếm sắc, chém mạnh về phía con sói.
Duyệt gắng chịu cơn đau nơi bụng, cô không chịu nổi khi thấy thanh kiếm của Ninh vương từng nhát từng nhát cứ chém vào thân thể của con sói đen, cô gào lên.
“Thôi đi… Ninh Vương ngươi mau dừng tay!!”
Con sói vẫn không ngừng những động tác hung mãnh tấn công Ninh Vương, cho dù trên người nó nhiều vết thương đã sâu đến thấu cả xương.
“Ngạo, bổn vương sẽ cho mày đến súc vật cũng không bằng!” Ninh Vương nhếch mép, giương kiếm, dồn toàn lực đâm vào lưng của con sói.
“Grao…”
Ánh mắt của con sói sáng lên, đồng tử co lại, nó rốt cuộc cũng bị Ninh Vương đạp bay ra, nằm sõng soài trên nền đất, đau đớn trút từng hơi thở.
“Ngạo” Duyệt không thể chịu đựng được them nữa, cô chẳng màng tới sự ngăn cản của Hàn, cũng chẳng màng tới cơ thể đang đầy máu, liều mình chạy tới bên con sói đen, đau lòng khóc lên.
“Ngạo, sao ngươi còn quay lại? Sao còn xuất hiện?” Cô kích động đến run rẩy, vòng tay ôm lấy con sói đang nằm trong vũng máu, những giọt nước mắt rơi ướt đẫm bộ lông của nó.
Những người ở đó trừ Ninh vương ra đều trố mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Duyệt và con sói đang nằm trong lòng cô, không dám tin, con sói đen ấy chính là Ngạo, Ngạo là hắc lang.